Không biết là may hay rủi, nơi này cách khách sạn Đường Phong không xa, là vùng ngoại thành Nam Thành, hai bên đường trải đầy cỏ xanh, thỉnh thoảng có một hai cây phong tươi tốt mọc san sát chĩa thẳng lên bầu trời.
Chiếc Audi mà hai người Úc Khanh đang ngồi di chuyển với tốc độ quá nhanh nên theo đà lao thẳng về phía bãi đất trống sau khi đâm xuyên qua hàng rào bảo vệ bên đường, rồi không dừng lại cho đến khi đâm thẳng vào một gốc cây phong.
Tiếng nổ kinh hoàng khi xảy ra tai nạn xe hơi và tiếng phanh gấp ma sát với mặt đường đã gây ra chấn động lớn trên con đường thưa thớt dân cư này, thậm chí những phương tiện đi phía xa cũng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vang đó.
Cơ thể của Úc Bùi đập mạnh vào cạnh xe khi chiếc xe quay đầu, đây dường như là đặc điểm chung của tất cả những người ngồi ở ghế sau - nghĩ rằng ghế sau an toàn hơn ghế phụ lái nên sẽ vô thức quên thắt dây an toàn.
Đầu cậu đập vào cửa sổ xe khiến Úc Bùi suýt ngất tại chỗ. Cậu lắc lư theo chiếc xe đang tròng trành, đến khi chiếc xe ổn định lại cậu vẫn còn hơi choáng váng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, tai cậu ong ong, cả người phảng phất như lông vũ rơi xuống vực sâu không đáy, trong nháy mắt tiếp đất ấy, cảm giác đau đớn ngập ập tới, điên cuồng chiếm cứ đầu óc trống rỗng của cậu.
Úc Bùi rất muốn nôn, cảm thấy trán của mình rất đau, còn chưa kịp đưa tay chạm vào thì đã thấy một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ vào mắt cậu.
Cậu ho khan hai tiếng, muốn cử động thân thể nhưng lại phát hiện toàn thân đau nhức, cánh tay phải dùng một tư thế vặn vẹo bị đè ở dưới, vừa động nhẹ là thấy đau nhói xuyên tim.
"... Anh ơi?" Úc Bùi thở hổn hển hai lần, bật ra tiếng gọi yếu ớt.
Úc Khanh ngồi ở ghế trước không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng Úc Bùi có thể nhìn thấy túi khí bật ra từ ghế trước trong ánh sáng tù mù, hơn nữa phần va vào cây là hàng ghế sau nên chắc phía trước sẽ không có chuyện gì.
Úc Bùi thả lỏng một chút, hé môi hít sâu hai lần cố gắng giảm bớt đau đớn trong cơ thể. Nhưng rồi cậu chợt phát hiện nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp. Hai bên má và đầu ngón tay bắt đầu ngứa ran, nhưng dù cố gắng hô hấp thế nào, không khí cũng giống như bị cơ thể đào thải, căn bản không thể tiến vào phổi - cảm giác này rất quen thuộc đối với cậu, như giòi ăn vào xương, đã ở bên cậu từ khi cậu còn là một đứa trẻ, đó là cảm giác khi cậu lên cơn hen suyễn.
Nhưng bình xịt hen của cậu ở trong cặp sách, còn cặp sách thì bị đè sau lưng. Lúc này, Úc Bùi đang nằm ở lối giữa ghế trước và ghế sau, dù cố gắng thế nào cũng không thể lấy thuốc ra khỏi cặp sách, thậm chí cậu còn không thể ngồi dậy để dễ thở hơn một tí.
"... Anh... Anh ơi khụ --" Úc Bùi mở miệng định đánh thức Úc Khanh đang ngồi ở ghế trước, còn chưa nói được mấy câu đã bị một trận ho khan cắt ngang. Hơi thở của cậu cũng trở nên gấp gáp hơn, cũng hụt hơi rất nhiều.
Cảm giác từng đẩy cậu xuống vực sâu cận kề cái chết lại ập đến, nhưng khác với sự cam chịu và nhẹ nhõm trước đây, lần này cậu cảm thấy sợ hãi và không cam tâm.
Cậu chỉ vừa mới trở lại trường học, giáo viên mới rất thân thiện với cậu, bạn học cũng hòa thuận vui vẻ, Cố Tranh cũng từ Hoa Thành chuyển đến chơi với cậu, cậu có người mình thích, và người đó cũng rất yêu cậu, anh trai cũng nói ngày mai sẽ ở nhà ăn cơm với cậu mà.
Cuộc sống của cậu chỉ mới bắt đầu...
Úc Bùi mở to hai mắt, cho dù trước mắt mờ mịt nhưng cậu cũng cố gắng tự nhủ bản thân không được ngủ.
Không có cách nào chạm vào thuốc xịt sau lưng, cậu duỗi cánh tay trái của mình và vòng qua ghế lái để chọc vào người Úc Khanh. Những ngón tay của Úc Bùi đã co giật cứng ngắc vì thiếu dưỡng khí gây ra tê liệt, thậm chí không thể nắm chặt thành nắm đấm, móng tay dài để lại vết cào lên cổ Úc Khanh mà cậu cũng không phát hiện.
Quả thật Úc Khanh đã bất tỉnh một lúc, túi khí ở ghế trước ép chặt anh vào ghế lái nhưng anh không bị thương, anh tỉnh dậy bởi một cơn đau nhói ở sau gáy.
Chờ đến khi anh bàng hoàng tỉnh dậy sau trạng thái bán hôn mê, anh nghe thấy tiếng thở dốc dữ dội của Úc Bùi khi cậu lên cơn hen suyễn.
Đồng tử của Úc Khanh đột nhiên co lại, anh sửng sốt một giây trước khi nắm lấy tay nắm cửa, nhưng càng lo lắng và sợ hãi, tay anh càng run hơn, mấy lần liền anh đều nắm trượt tay nắm.
"Ba, xe ở đây!" Bên ngoài hình như có vài tiếng bước chân, xen lẫn với tiếng kêu của một cô gái đang dần dần tới gần nơi này.
"Mau đi xem có ai bị sao không!"
Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, Úc Khanh gần như lồm cồm bò ra khỏi túi khí ở hàng ghế trước, mặc kệ cánh tay của người đàn ông đã đến đỡ mình, anh run rẩy mở cửa hàng ghế sau, ôm Úc Bùi ra khỏi lối đi phía sau.
Cô gái đi sau người đàn ông nhìn thấy người ngồi ở ghế sau liền kinh ngạc hét lên: "Úc Bùi?!"
"A Bùi? A Bùi!"
Nhưng Úc Khanh không rảnh để bận tâm tới chuyện khác.
Anh dùng bàn tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt Úc Bùi, thở hổn hển lấy bình xịt hen suyễn mà Úc Bùi luôn mang theo từ trong cặp sách đoạn nhét nó vào miệng Úc Bùi ấn một cái. Sau đó anh để Úc Bùi dựa nửa người vào mình, lắng nghe tiếng thở khò khè không nguôi của Úc Bùi, đợi một phút rồi lại xịt một lần nữa vào miệng cậu.
Đây đã là giới hạn của thuốc hen, trong vòng 30 phút, Úc Bùi không thể hít xịt hen được nữa.
Nhưng mà tình trạng của Úc Bùi dường như không thuyên giảm, Úc Khanh lúc này mới muộn màng lục tìm điện thoại trong túi, muốn gọi một cuộc điện thoại cấp cứu.
Nhưng vì căng thẳng và hoảng loạn, Úc Khanh không thể nhập mật khẩu của màn hình khóa, một người phụ nữ bước đến gần anh, đưa điện thoại cho anh xem và nói: "Chúng tôi đã gọi xe cứu thương rồi, chắc chốc lát nữa sẽ đến thôi"
Ngừng một chút, người phụ nữ nói thêm: "Chiếc xe suýt tông vào cháu lúc trước đã bỏ chạy, anh ta phóng nhanh quá nên chúng tôi không nhìn rõ biển số, chỉ gọi cảnh sát giúp cháu được thôi."
Màn hình điện thoại di động của người phụ nữ vẫn sáng, nhật ký cuộc gọi cho thấy họ đã gọi cảnh sát và xe cứu thương 10 phút trước.
Lúc này Úc Khanh mới bình tĩnh lại từ trong hoảng sợ, ngước mắt nhìn người vừa tới, khàn giọng nói: "Cảm ơn."
Đứng trước mặt anh là một nam và hai nữ, một trong hai người nữ có khuôn mặt xinh xắn, hiển nhiên vẫn còn là lứa tuổi học sinh đang đi học, bọn họ hẳn là người một nhà đang lái xe đi chơi thì tình cờ đụng phải anh và Úc Bùi xảy ra tai nạn xe cộ nên mới đi qua giúp đỡ.
Người phụ nữ thấy Úc Bùi còn đang thở gấp, quan tâm hỏi: "Đây là em trai cháu sao? Trông thằng bé không được khỏe, có muốn chúng tôi lái xe đưa chúng cháu đến bệnh viện trước không?"
Úc Khanh cúi đầu nhìn Úc Bùi, tác dụng của hai lần xịt hình như đã bắt đầu, tuy hô hấp của Úc Bùi vẫn còn gấp gáp nhưng cũng không còn nghiêm trọng như trước. Lúc này đầu óc anh vẫn còn choáng váng, chắc là do bị đập đầu. Úc Khanh nhớ tới vừa rồi khi bế Úc Bùi ra khỏi xe, anh không biết cánh tay phải của Úc Bùi có bị gãy xương hay trật khớp hay không cho nên không dám tùy tiện di chuyển người của Úc Bùi nữa, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Chúng tôi vẫn nên đợi xe cứu thương thôi."
Nếu họ tự lái xe đến bệnh viện rồi gặp tắc đường thì xong đời. Xe cứu thương được trang bị các thiết bị sơ cứu, hơn nữa các xe khác sẽ tự động tránh xe cứu thương khi đi trên đường, tốt hơn nhiều so với bọn họ tự đưa Úc Bùi đến bệnh viện.
Xe cấp cứu ở Nam Thành vẫn có hiệu suất rất cao, hơn nữa con đường này không có nhiều xe cộ nên bệnh viện gần nhất lập tức phái xe cấp cứu đến, các bác sĩ sau khi chạy xuống đã lập tức đặt mặt nạ thở oxy cho Úc Bùi rồi đặt cậu lên cáng đẩy vào xe.
Úc Khanh cũng đứng dậy từ trên mặt đất. Nhưng khi vừa đứng dậy, anh chợt loạng choạng đứng không vững. Anh cũng bị đập đầu, bên phải có một vết thương lớn, máu tươi tuôn ra. Nãy giờ anh mải lo lắng cho Úc Bùi nên không để ý đến bản thân, bây giờ thả lỏng tinh thần thì chợt cảm thấy khắp người không thoải mái. Bác sĩ đỡ anh muốn đưa anh vào xe cứu thương, nhưng Úc Khanh đã ngăn bác sĩ lại và hỏi mấy người một nhà vừa giúp anh: "Quý ông này, có thể cho tôi thông tin liên lạc của ngài không, chờ lát nữa chúng tôi ổn định rồi tôi sẽ cảm ơn thích đáng -"
"Không, không cần, chúng tôi sẽ đến bệnh viện với cháu." Người đàn ông vẫy tay và nói chuyện với bác sĩ, cùng nhau đỡ Úc Khanh vào xe cứu thương, "Dù sao thì lát nữa cảnh sát cũng sẽ lấy lời khai của chúng tôi."
Úc Khanh không từ chối được, đành phải lên xe cứu thương trước, còn người đàn ông kia thì lại dắt người nhà của mình lên xe đi theo sau xe cứu thương.
Úc Khanh ngồi dựa vào một chiếc giường khác trong xe cứu thương, để bác sĩ xử lý vết thương trên đầu, anh nhìn Úc Bùi không chớp mắt, khẩn trương hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, em trai tôi sao rồi? Em ấy bị hen suyễn."
"Anh đã xịt thuốc hen chưa?" Bác sĩ hỏi anh.
Úc Khanh nhanh chóng gật gật đầu.
"Vậy là ổn rồi. Bây giờ đeo mặt nạ thở oxy nên không bị khó thở như vậy nhưng chỗ đập đầu thì hiện tại tôi chưa rõ lắm." Bác sĩ nói: "Phải mang đi chụp CT, nhưng vết thương không nghiêm trọng, chắc là bị chấn động não nhẹ thôi, phải nằm viện vài ngày."
"Còn tay của em ấy thì sao?" Úc Khanh không quên tay phải của Úc Bùi đã được bác sĩ cố định tạm thời.
Bác sĩ xem rồi nói: "Trật khớp rồi, phải đi chụp X-quang, nắn lại là được rồi, không sao đâu, không sao đâu, anh đừng sốt ruột. Tôi thấy đầu anh cũng có một cái lỗ đấy, anh nên nằm xuống cho đàng hoàng đi, đừng có ngồi đấy."
Vị bác sĩ nhận điện thoại này đã thấy quá nhiều bi kịch của những người được giải cứu khỏi hiện trường vụ tai nạn xe hơi, không nói đến những người tắt thở tại chỗ, có cả nhiều người bị mất tay mất chân, như Úc Khanh và Úc Bùi bị thương nhẹ như vậy là rất may mắn.
Úc Khanh được bác sĩ đặt nằm xuống, trên thực tế, đầu anh cũng rất đau, vết thương trên trán cũng sưng lên đau đớn, trái tim vẫn luôn thảng thốt còn chưa bình phục. Dù có thế nào anh cũng không tưởng tượng được hiếm lắm mình mới đi đón Úc Bùi một lần, đang lái xe rất tốt thì lại đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ. May lần này Úc Bùi mang theo xịt hen bên người, nếu không thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người bình tĩnh, đừng quá vội vàng, các bạn đừng đúm tui, phải tin tui! Mọi người không tin tui ư?
Các bạn có muốn đoán xem gia đình nào đã cứu Úc Khanh và Úc Bùi không? Thiên thần nào đoán đúng sẽ được thưởng một phong bì màu đỏ!