Trên thực tế, Úc Khanh cũng hơi kinh ngạc.
Sau khi Ninh Tĩnh Lan vào nhà, bà ta ngồi trên ghế sô pha thoải mái nói chuyện với anh về một số chuyện thông thường, đề tài vẫn như lúc ở nhà, hỏi anh có bận công việc không, có mệt không, có được nghỉ ngơi tốt hay không, giống như tất cả các bà mẹ trên thế giới quan tâm đến con mình bằng mọi cách có thể.
Mọi thứ dường như vẫn giống như trước đây.
Sau khi nói chuyện với anh, bà ta lại bắt đầu trò chuyện với Điền Mịch. Lúc đầu Úc Khanh có chút lo lắng, lo Ninh Tĩnh Lan sẽ làm Điền Mịch khó xử, nhưng bà ta và Điền Mịch rất hợp nhau, trong lúc nói chuyện bọn họ còn nói cười, lời nói rất logic, rõ ràng, không có chút dấu hiệu nào cho thấy bà là một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần nặng.
Nhưng Úc Khanh lại không dám thả lỏng, anh chợt nghĩ có lẽ đây là cách Ninh Tĩnh Lan khiến anh tưởng rằng bà ta đã khỏi bệnh và có thể về nhà.
Mặc dù anh không muốn dùng ác ý suy đoán hành vi của Ninh Tĩnh Lan, nhưng sau những gì xảy ra với cha Úc và Úc Bùi, mối quan hệ của họ rất khó quay trở lại như cũ.
Không ngờ Ninh Tĩnh Lan đang trò chuyện thì đột nhiên đổi chủ đề, bà nhìn chằm chằm vào vali trong tay hai người, hỏi: "Các con đã thu dọn hành lý rồi, định đi đâu chơi hay sao?"
"Vâng." Úc Khanh gật gật đầu, không nói bọn họ định đi tổ chức sinh nhật cho Úc Bùi, chỉ nói, "Hôm nay là Quốc Khánh, con muốn đi chơi loanh quanh cùng Mịch Mịch."
"Ồ, vậy con cứ đi đi." Mẹ Úc mỉm cười dịu dàng nói: "Lát nữa mẹ cũng đi về sớm thôi."
Ninh Tĩnh Lan vừa nói xong, cậu Ninh ở bên kia ngẩng phắt đầu lên nhìn bà, há miệng như muốn nói điều gì, nhưng sau khi Ninh Tĩnh Lan quay đầu lại, mặt không biểu cảm liếc nhìn ông, cậu Ninh bèn im lặng.
Úc Khanh nghe được lời này thì hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn Ninh Tĩnh Lan, thấy lời nói của bà có vẻ không giống giả bộ, anh do dự một lát rồi dẫn Điền Mịch rời đi.
Sau khi họ rời đi, cậu Ninh không kìm lại nữa mà hỏi bà ta: "Tĩnh Lan, chị không phản đối việc A Khanh ở bên người phụ nữ đó sao?"
Ninh Tĩnh Lan chậm rãi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà làm nhuận họng, bình tĩnh nói: "Sao chị lại phản đối?"
"Hoàn cảnh hiện tại của nhà họ Ninh nếu không liên hôn sẽ rất khó khăn." cậu Ninh vội vàng đứng dậy, đi tới đi lui trong đại sảnh, giải thích mọi chuyện cho Ninh Tĩnh Lan.
Trên thực tế, nếu không phải vì nhà họ Ninh, sao ông ta có thể để Úc Khanh làm nhiều chuyện vô ơn như vậy? Cũng không phải ông ta ăn no rửng mỡ không có gì để làm.
Ninh Tĩnh Lan và cha Úc vốn dĩ ở bên nhau là do kế hoạch liên hôn giữa hai gia đình, lúc còn sống, cha Úc vẫn ổn, mặc dù quan hệ giữa ông và Ninh Tĩnh Lan không tốt lắm, nhưng quan hệ giữa hai gia đình phải duy trì thể diện bên ngoài, cùng vinh cùng nhục.
Tuy sau đó Ninh Tĩnh Lan giết cha Úc khiến quan hệ hai nhà đóng băng, tuy công ty nhà họ Úc do con trai của Ninh Tĩnh Lan Úc Khanh làm chủ, để Ninh Tĩnh Lan ở trong viện tâm thần cả đời, nhưng có giúp được nhà họ Ninh cái gì đâu?
Nhà họ Ninh cần khẩn trương thiết lập mối quan hệ mới với gia đình nhà họ Úc, và hôn nhân từ xưa đến nay là lựa chọn tốt nhất, nhưng Úc Khanh lại muốn êm ấm với một người phụ nữ khác đến từ một gia đình bình thường.
Cậu Ninh biết rằng mình không thể thuyết phục được Úc Khanh nên chỉ có thể đến gặp Ninh Tĩnh Lan, hy vọng Ninh Tĩnh Lan cũng sẽ phản đối chuyện này và để Úc Khanh chia tay với người phụ nữ đó.
Nhưng cậu Ninh đã quên mất, thứ mà Ninh Tĩnh Lan ghét nhất trong đời chính là hôn nhân, cả cuộc đời bà đều bị hôn nhân hủy hoại, cho nên sau khi nghe cậu Ninh nói, bà lạnh mặt nhìn ông ta, nói một câu: "Con trai tôi có thể thích bất cứ ai con tôi muốn. Chuyện đó có liên quan gì tới cậu?"
cậu hai Ninh ngừng lại một chút rồi nói: "Chúng ta đều là người nhà họ Ninh, phải nghĩ đến nhà họ Ninh."
"À." Ninh Tĩnh Lan lại đáp: "Nhưng con trai tôi họ Úc, không liên quan gì tới nhà họ Ninh chúng ta."
Cậu hai Ninh bị Ninh Tĩnh Lan làm nghẹn họng không nói nên lời, ông ta chợt nhận ra nói chuyện đạo lý tình thân logic đối với người bệnh tâm thần thật sự là một hành vi ngu ngốc.
"Lúc cô ở bệnh viện không nói thế với tôi!" Cậu hai Ninh không thể làm gì hơn ngoài gân cổ nói với Ninh Tĩnh Lan.
Hôm nay ông ta đến tìm Ninh Tĩnh Lan giải thích lý do cho bà ta, bà ta đã đồng ý sẽ thuyết phục Úc Khanh chia tay với Điền Mịch, lúc đó cậu Ninh mới tìm đến bệnh viện nói rõ hôm nay là sinh nhật con trai út của Ninh Tĩnh Lan, muốn cho bà ta về nhà thăm con trai, còn đề phòng bà ta phát bệnh gây rắc rối hoặc bỏ trốn, ông đồng ý bỏ tiền cho một số nhân viên y tế để đi theo cùng. Lúc này bệnh viện mới cho phép ông ta đưa Ninh Tĩnh Lan ra ngoài một ngày.
Ai mà ngờ được Ninh Tĩnh Lan qua cầu rút ván, ra khỏi bệnh viện không hề làm đúng với thỏa thuận của hai người trước đó.
Ninh Tĩnh Lan nghe thấy lời đó của cậu Ninh thì bật cười, đặt tách trà xuống hỏi: "Tôi chỉ điên chứ không ngốc. Nếu tôi không hứa với cậu như vậy cậu có đưa tôi ra ngoài không?"
"Ninh Tĩnh Lan, cô...!" Cậu Ninh tức giận nhưng ông không dám làm gì Ninh Tĩnh Lan, ông không rõ người điên lúc phát bệnh sẽ làm cái gì.
Ninh Tĩnh Lan không để ý tới cơn tức giận của ông ta, tiếp tục ngồi trên sofa uống trà đợi thời gian trở lại bệnh viện.
Cậu hai Ninh không có cách nào đối phó với Ninh Tĩnh Lan, ông ta im lặng suy nghĩ một lát, đột nhiên nghĩ đến một người khác - Úc Bùi.
Cậu cũng là con trai của Ninh Tĩnh Lan, tuy Ninh Tĩnh Lan không thích đứa con này, nhưng nếu bà ta yêu Úc Khanh rồi không nỡ hành hạ anh, thế nếu đổi thành Úc Bùi, bà ta chắc chắn sẽ đồng ý chứ nhỉ?
Vì thế cậu hai Ninh hít một hơi thật sâu dịu giọng nói với Ninh Tĩnh Lan: "Chị không thích Úc Khanh liên hôn, thế Úc Bùi thì sao?"
Ninh Tĩnh Lan không thèm nhìn ông ta hỏi, " Úc Bùi là ai?"
Cậu Ninh sửng sốt rồi nói Úc Bùi là con trai thứ hai của chị.
"Tôi không biết nó, tôi chỉ có một đứa con trai." Ninh Tĩnh Lan lạnh lùng nói, bà ta đập mạnh tách trà vỡ thành từng mảnh, nhìn thấy cảnh tượng này nhân viên y tế đi cùng nhanh chóng tiến tới, cố gắng đè lại cánh tay của bà ta.
Nhưng Ninh Tĩnh Lan lại nhanh chóng im lặng, nói với nhân viên y tế: "Trở về đi, tôi không muốn ở lại đây nữa."
Cậu hai Ninh giật mình trước sự phát điên bất ngờ của Ninh Tĩnh Lan, nhanh chóng chạy trốn. Ông ta thấy khuôn mặt và mái tóc bạc như sương của Ninh Tĩnh Lan, cảm thấy bà ta quá già so với những người cùng lứa tuổi, ông ta chợt nhận ra Ninh Tĩnh Lan thật sự hoàn toàn điên loạn rồi, có lẽ cũng không cần phải đến thăm bà ta ở bệnh viện nữa.
Tất cả những chuyện này Úc Khanh và Điền Mịch không hề hay biết, Úc Bùi đã sớm tới Khách sạn Đường Phong lại càng không, khi hai người đi đến, Úc Bùi và Lạc Trường Châu đều đang ở suối nước nóng ngoài trời giúp cha Lạc nhóm lửa và chuẩn bị đồ nướng.
Cha Lạc và mẹ Lạc vừa nhìn thấy Úc Khanh trông na ná Úc Bùi đã ngay lập tức biết đây là người thân của cậu, mỉm cười tiến lên chào hỏi, Lạc Trường Châu giải thích qua tình hình trong nhà của Úc Bùi với bố mẹ nên họ không hỏi một lời nào về cha Úc và mẹ Úc. Mối quan hệ giữa Lạc Trường Châu và Úc Bùi thì Điền Mịch đã nghe Úc Khanh nói qua rồi, tuy cô là giáo viên cấp ba Nam Hoa nhưng cũng không phải người lớn tuổi cổ hủ, cô chỉ nhìn hai học sinh của mình rồi cười ranh mãnh, thậm chí còn nhanh chóng đi đến giúp hai đứa nướng thịt.
Không bị những điều không hay quấy rầy, mọi người đã có khoảng thời gian vui vẻ thưởng thức bữa tối thịt nướng này.
Trong khoảng thời gian này, Úc Khanh chú ý tới biểu tình của Úc Bùi, nhìn thấy trên mặt cậu luôn nở nụ cười rạng rỡ, Lạc Trường Châu luôn săn sóc bên cạnh cũng vừa cười vừa nói chuyện với cậu cực kỳ vui vẻ, hiển nhiên là Úc Bùi đã không để ý tới chuyện buổi trưa gặp Ninh Tĩnh Lan, anh ngẫm một lúc rồi cũng hiểu chắc cậu đã được Lạc Trường Châu đả thông tư tưởng.
Trong lòng Úc Khanh phức tạp khó tả, anh nhẹ nhàng thở dài.
Điền Mịch ngồi bên cạnh anh cầm xiên thịt nướng hỏi: "Sao lại thở dài thế này?"
"Không có gì." Úc Khanh dừng một chút rồi nói: "Chỉ là đã lâu rồi anh chưa thấy A Bùi cười vui vẻ như vậy."
Điền Mịch nói: "Cũng đã lâu rồi em không cười vui vẻ như vậy."
Úc Khanh ôm eo cô hỏi: "Tuần sau có phải đến bệnh viện khám không em?"
"Không cần ạ." Điền Mịch lắc đầu.
"Tại sao thế?"
"Em đã gọi điện cho bác sĩ, ông ấy nói tình trạng của em đã cải thiện rất nhiều." Điền Mịch nói: "Mọi chuyện sẽ dần dần tốt hơn thôi anh ạ."
Úc Khanh nhìn Úc Bùi và thì thầm: "Đúng vậy, mọi thứ sẽ dần dần tốt hơn."
Khoảng bảy giờ tối, sau khi mặt trời lặn hẳn, mẹ Lạc giúp Lạc Trường Châu mang bánh ra, hát chúc mừng sinh nhật Úc Bùi và khuyến khích cậu ước điều gì đó.
Chiếc bánh do Lạc Trường Châu làm cho Úc Bùi, trông khá tinh tế, trên bánh hắn còn viết "Chúc mừng sinh nhật lần thứ 18 của Úc Bùi" bằng mứt dâu đỏ tía, Úc Bùi nhìn mà thậm chí thấy tiếc không muốn ăn, nhưng Lạc Trường Châu vẫn nắm tay cậu cùng cậu cắt bánh.
Cố Tranh vừa ăn bánh, trên mặt dính đầy kem vẫn không quên khen ngợi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, tay nghề của cậu tốt thật đấy, tôi không thích đồ ngọt, nhưng bánh cậu làm thật sự rất ngon."
Đừng nói Úc Bùi, nếu như trước đó không ăn quá nhiều thịt nướng, có lẽ giờ cậu đã ăn gần hết cái bánh.
Sau khi mọi người cười vang, họ bắt đầu đưa quà cho Úc Bùi, Điền Mịch và Cố Tranh đều tặng kẹo cho Úc Bùi, Úc Khanh trực tiếp đưa cho Úc Bùi một tấm thẻ, anh không nói trong đó có bao nhiêu tiền, ba Lạc và mẹ Lạc đưa cho Úc Bùi rất nhiều xi-rô phong.
Lạc Trường Châu là người cuối cùng tặng quà cho Úc Bùi.
Mọi người đều nhìn hắn, tự hỏi hắn sẽ tặng quà sinh nhật gì cho cậu.
Lạc Trường Châu lấy ra một hộp thuốc màu.
Cha Lạc, mẹ Lạc và Điền Mịch đều không có phản ứng gì, Úc Khanh và Cố Tranh thì thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy món quà, bởi vì họ biết rằng Ninh Tĩnh Lan đã từng tặng cho Úc Bùi một hộp thuốc màu mà sau khiến cậu thống hận.
Nhưng Úc Bùi nhìn thuốc màu vài giây, rồi chợt mỉm cười.
"A Bùi, sinh nhật vui vẻ." Lạc Trường Châu cầm hộp thuốc màu nói với Úc Bùi.
Úc Bùi đã từng nhận lấy thuốc màu từ trong tay Ninh Tĩnh Lan, như thể đoạt lấy quyền trượng của tử thần, nhưng lúc này cậu lấy màu từ tay Lạc Trường Châu, lại giống như được ban cho một cuộc sống mới.