Cô nghe Thiệu Thư nói xong thì sửng sốt một chút, không dám chậm trễ, bắt đầu thu dọn cặp sách, nhưng động tác lại rất chậm chạp, cô không hề vui vẻ khi được ngồi cùng anh chàng đẹp trai Lạc Trường Châu nhất khuôn viên trường đâu, trái lại còn đang không vui lắm, có lẽ cảm thấy mình vô tình bị cuốn vào cuộc hỗn loạn này, và có lẽ sẽ là bia đỡ đạn thảm nhất.
Nhưng Úc Bùi, nhân vật chính khác được Thiệu Thư gọi tên vẫn bất động, cậu ngẩng đầu nhìn Thiệu Thư, thấy anh đang nhìn chằm chằm vào mình và Lạc Trường Châu thì lập tức cúi đầu xuống, hơi cau mày.
Một lúc sau, cậu giơ tay ấn cuốn sổ trên bàn, có vẻ như đã thỏa hiệp với lời nói của Thiệu Thư, đang định thu dọn cặp sách, nhưng Lạc Trường Châu nhìn thấy hành động của cậu, lập tức ngước mắt lên nhìn Thiệu Thư nói: "Thưa thầy, em không muốn đổi chỗ."
Vừa dứt lời, cả lớp nhất thời im lặng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lời nói của Lạc Trường Châu gần như là một sự thừa nhận trá hình rằng hắn và Úc Bùi đang ở bên nhau, dù sao gặp phải tình huống như vậy, nghe theo lời thầy là lựa chọn tốt nhất, nhưng Lạc Trường Châu lại không muốn làm như vậy, hắn không hề muốn tách khỏi Úc Bùi, dù chỉ là không ngồi cạnh nhau nữa cũng không được.
Thiệu Thư sau khi nghe thấy câu này, anh rời mắt khỏi Úc Bùi và nhìn thẳng vào Lạc Trường Châu.
Lạc Trường Châu là một học sinh xuất sắc, và em ấy cũng là một học trò khác biệt, bởi vì cậu học sinh này có sự kiên trì và điềm tĩnh mà các bạn cùng lớp thường không có, cực kỳ tự giác và chú ý đến các nguyên tắc. Cậu học sinh như vậy chỉ cần không lầm đường lạc lối thì tương lai chắc chắn sẽ suôn sẻ, nên Thiệu Thư rất thích cậu trò này, anh rất vui khi Lạc Trường Châu đến học trong lớp của anh, bởi vì có một học sinh của lớp bình thường lại có điểm thi cao hơn lớp chuyên. Chuyện này mang lại danh dự cực lớn đối với bất kỳ giáo viên nào.
Nhưng bây giờ anh nhìn cậu học sinh này, thấy được trong đôi mắt xanh của hắn sự quyết tâm cùng kiên trì rõ ràng, điều này từng khiến anh vô cùng ngưỡng mộ tính cách của hắn, nhưng bây giờ lại khiến anh đau đầu vô cùng.
Có người từng nói, phần lớn giáo viên đều hiểu rất rõ học sinh của mình, đôi khi thậm chí còn vượt qua cả sự hiểu biết của phụ huynh đối với con mình. Học sinh trong lớp có thể đang lo lắng cho Lạc Trường Châu và Úc Bùi, lo lắng cậu trò ấy sẽ chọc tức anh, và anh có thể sẽ mắng hai đứa nhóc một trận to nếu không chịu thay đổi ý định, nhưng chỉ có Thiệu Thư biết rằng Lạc Trường Châu, học sinh mà anh rất đỗi tự hào, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không bao giờ vì tác động bên ngoài mà thay đổi, trừ khi chính bản thân mình tự suy xét lại.
Đúng như Thiệu Thư nghĩ, Lạc Trường Châu nhìn vào mắt anh, dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng kiên định lặp lại: "Thầy, em không muốn đổi chỗ, em muốn ngồi cùng với Úc Bùi."
Thiệu Thư không phải là một giáo viên hiền lành, thậm chí anh còn nổi tiếng là nghiêm khắc với các bạn trong lớp nên lớp anh có rất ít học sinh cá biệt. Thiệu Thư đã lâu không gặp ai dám làm điều này, trắng trợn đối đầu với anh. Lạc Trường Châu nói chuyện với anh như thế này khiến anh rất muốn mắng nhóc ấy một trận -- em ấy nào muốn làm bạn cùng bàn với Úc Bùi, muốn làm người yêu của Úc Bùi thì đúng hơn!
Thiệu Thư thậm chí đã cau mày, nhưng anh hít một hơi thật sâu, lấy hết tu dưỡng bản thân nuốt lại những lời muốn nói, anh quay lại nhìn Úc Bùi, định bắt đầu từ phe yếu hơn.
Bởi vì anh cho rằng mình hiểu Úc Bùi hơn, cậu bé sống nội tâm, rụt rè, không dám gây chuyện, anh không có biện pháp nào với Lạc Trường Châu, chẳng lẽ Úc Bùi cũng dám vậy?
Vì thế Thiệu Thư nhìn Úc Bùi nói: "Úc Bùi, em và --"
Tuy nhiên, Thiệu Thư còn chưa nói xong, Úc Bùi vừa mới cúi đầu thoạt nhìn có chút sợ hãi đã lập tức ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói tuy có chút nhỏ nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết nói: "Thầy Thiệu... Em cũng không muốn đổi chỗ."
Thiệu Thư kinh ngạc nhìn Úc Bùi, lúc này, anh thậm chí còn nghĩ rằng chắc hẳn Lạc Trường Châu đã dạy những điều không tốt cho Úc Bùi và biến cậu học sinh vốn hiền lành ít nói này thành một đứa học trò không ngoan.
"Các em --!"
Thiệu Thư lúc này thực sự tức giận, đang định mắng Úc Bùi và Lạc Trường Châu thì Cố Tranh đã châm lửa: "Thầy Thiệu! Em cũng không muốn đổi chỗ, em học kém lắm, lên lớp em thích nhất là ba hoa chích chòe. A Bùi ngồi canh em chắc chắn sẽ bị em làm ảnh hưởng, nếu cậu ấy mà học kém đi thì anh trai cậu ấy sẽ đập em chết toi mất! Thầy cứ để cậu ấy ngồi với Lạc Trường Châu. Bạn ấy học giỏi lắm ấy ạ, kết quả học tập của A Bùi tốt lên hẳn khi ngồi với Lạc Trường Châu đấy thầy!"
"Em cũng tự biết em hay nói linh tinh trong lớp đấy à!" Cố Tranh là người đi đầu vào họng súng, Thiệu Thư lập tức chĩa mũi dùi vào mắng cậu chàng một trận.
Nhưng Cố Tranh đã bị giáo viên mắng quen rồi, trước đây tệ nhất là cậu chàng còn bị đánh cơ, vậy nên lời nói của Thiệu Thư không hề ảnh hưởng gì tới cậu chàng, vào tai này ra tai kia, cậu không thèm để nó vào lòng.
Nhưng Cố Tranh nói đúng, tuy hai người ngồi cùng nhau rồi yêu nhau nhưng việc học của họ cũng không hề kém đi, thành tích học tập của Úc Bùi tiến bộ dần từng ngày còn gây một trận xì xào trong lớp. Nếu không phải do phòng thi chia theo thành tích của học sinh, thành tích kém không được cùng phòng với người học tốt thì cả lớp đã cho rằng Úc Bùi đã ỷ vào mối quan hệ của mình với Lạc Trường Châu rồi chép bài kiểm tra của hắn để đạt được kết quả tốt như vậy.
Nhưng sau đó Thiệu Thư đã xem lại bài kiểm tra của Úc Bùi, một số giáo viên cũng nói với anh rằng việc học của Úc Bùi quả thực đã tiến bộ, vậy nên anh không tìm được lời nào để phản bác Cố Tranh. Nếu Úc Bùi và Lạc Trường Châu là một cặp đôi khác giới thì anh chắc chắn sẽ mắng ngay tại chỗ. Nhưng hoàn cảnh của họ không giống với những người khác, Thiệu Thư không muốn nói thẳng trước mặt các bạn cùng lớp rằng mối quan hệ đồng giới của Úc Bùi và Lạc Trường Châu là sai, anh tức giận đến mức thở hổn hển, nhưng cuối cùng anh chỉ nhỏ giọng quát: "Sau giờ học, hai đứa lập tức đến văn phòng của tôi!"
Nói xong anh quay người bắt đầu lên lớp.
Các học sinh trong lớp xôn xao, có người sốc vì thế mà Thiệu Thư không mắng mỏ luôn tại chỗ, cũng sốc vì Úc Bùi và Lạc Trường Châu thật sự đang yêu nhau, có người thì hả hê chờ xem trò vui sau giờ học. Rốt cuộc thì mọi người đều biết, Úc Bùi và Lạc Trường Châu phải gọi điện cho bố mẹ, hai người họ là người đồng tính đấy, không biết nếu người nhà phát hiện ra chuyện này thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Không khí trong lớp rất căng thẳng, không ai dám động chạm với Thiệu Thư lúc anh đang nổi cơn thịnh nộ nên cả một giờ học không ai dám nói chuyện hay nghịch điện thoại.
Tan học, Thiệu Thư lập tức đưa Úc Bùi và Lạc Trường Châu vào văn phòng.
Mọi người nghểnh cổ quan sát biểu cảm của Úc Bùi và Lạc Trường Châu, cố gắng tìm ra dấu vết căng thẳng hoặc lo lắng trên gương mặt họ, nhưng Lạc Trường Châu vẫn luôn thờ ơ, khi đối mặt với Úc Bùi thì biểu cảm của hắn mới đa dạng hơn một chút. Còn Úc Bùi lại bình tĩnh khác thường, mang theo một loại cảm giác thư giãn vì cuối cùng cũng được giải thoát, cả hai đều không có vẻ căng thẳng hay lo lắng chút nào.
Những người khác nhìn thấy Thiệu Thư dẫn hai học sinh vào văn phòng với vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy khuôn mặt của hai học sinh kia thì những giáo viên khác chợt hiểu ra -- đây không phải là đôi tình nhân nhỏ kia sao?
Một số giáo viên không muốn học sinh xấu hổ nên đã mang giáo án ra ngoài, định lên lớp sớm, một số giáo viên thì ở lại định giúp Thiệu Thư thuyết phục bọn trẻ thì vểnh tai lên nghe ngóng, định nhân lúc nóng hổi đưa ra một số đạo lý khai sáng.
Sau khi Thiệu Thư vào văn phòng, anh không lập tức mắng mỏ Úc Bùi và Lạc Trường Châu mà đưa cho hai học trò một tờ giấy, yêu cầu hai đứa viết thông tin liên lạc của phụ huynh mình.
Lạc Thường Châu có thói quen bảo vệ cho Úc Bùi, sau khi nghe được lời nói của Thiệu Thư, hắn lập tức giơ tay lấy bút chuẩn bị ghi số điện thoại di động của mẹ Lạc, nhưng Úc Bùi lại nhanh hơn hắn, cầm bút lên viết một dãy số.
Úc Bùi viết số điện thoại di động của Úc Khanh, trước đây cậu rất khao khát tình cảm của người thân, mong muốn nhận được sự chú ý của người nhà, nhưng cậu lại sợ làm phiền họ nên luôn nhờ giáo viên gọi cho chú Trang nếu có chuyện gì xảy ra. Nhưng lần này cậu không còn sự dè dặt như trước nữa, bởi vì không bao giờ có chuyện "làm phiền" giữa những người thân với nhau, cậu gặp chuyện gì thì cậu muốn nhất định Úc Khanh phải biết.
"Vâng, cho hỏi anh có phải phụ huynh của em Úc Bùi không ạ?" Thiệu Thư nhanh chóng gọi cho Úc Khanh và giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra trước khi mời Úc Khanh đến trường.
Điền Mịch cũng đang ngồi trong văn phòng, cô sửng sốt khi nhìn thấy Úc Bùi và Lạc Trường Châu được Thiệu Thư dẫn vào. Mấy ngày nay cô ở cùng Úc Khanh nên cũng không để ý quá nhiều đến chuyện ở trường, hôm nay cô cũng vừa mới biết được chuyện này, đang ngẫm nghĩ xem có nên dò trước với Úc Khanh không thì Thiệu Thư đã nhanh tay gọi điện rồi. Cô nghĩ rằng chắc mình chẳng có việc gì để làm đâu nhưng cô vẫn ở lại để nói đỡ cho Úc Bùi.
Nhưng Thiệu Thư vừa cúp máy, điện thoại của cô liền vang lên, ngay khi vừa nhấc điện thoại lên xem tên người gọi, cô lập tức sặc nước miếng ho khan hai tiếng rồi cầm điện thoại đi ra ngoài nghe.
Sau khi Thiệu Thư cúp máy của Úc Khanh, anh lại gọi cho mẹ Lạc Trường Châu, xin phép bà dành chút thời gian để đến trường, giống như Úc Khanh, mẹ Lạc liên tục đồng ý "Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ đến sớm."
"Cha mẹ hai em sẽ tới sớm thôi." Thiệu Thư ngồi trên ghế, gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cau mày nghiêm túc nói.
Lạc Trường Châu không nói gì, ánh nhìn trong đôi mắt xanh lam của hắn như thể đang chỉ ra dường như hắn rất không để tâm tới vấn đề này.
Úc Bùi ngước mắt nhìn Lạc Trường Châu một cái, sau đó lại nhìn anh, có lẽ không biết nên nói gì nên chỉ nhỏ nhẹ đáp: "Dạ..."
Thiệu Thư: "..."
Anh nhìn hai học sinh đang đứng trước mặt mình, có cảm giác như mình đã gặp được cặp đôi khó hiểu và kỳ lạ nhất trong sự nghiệp của mình.
Thiệu Thư năm nay 40 tuổi, làm giáo viên hơn mười năm, đã bắt quả tang rất nhiều cặp đôi nhưng không có cặp nào như Úc Bùi và Lạc Trường Châu, ngoại trừ sự khác biệt về giới tính thì điều đặc biệt ở hai người này là hai đứa quá bình tĩnh.
Nói chung, sau khi học sinh yêu nhau thường sẽ yêu cầu giáo viên không được nói với bố mẹ khi nghe giáo viên nói cần gọi điện cho phụ huynh, con gái có thể sợ hãi và khóc òa lên, nhưng Lạc Trường Châu và Úc Bùi trông rất bình tĩnh, không hề lo lắng hay hoảng sợ sau khi bị phát hiện.
Thiệu Thư không khỏi thắc mắc: Chẳng lẽ anh già thật rồi sao? Bây giờ có phải tất cả những người đồng tính đều to gan như vậy không?