Úc Bùi không có phản ứng, cậu nhìn người phụ nữ chậm rãi bước xuống xe, bà ta vẫn như xưa, trang điểm tinh xảo, khoác trên mình bộ quần áo cao cấp đắt tiền, nếu không có mấy nhân viên y tế đi cùng, e rằng mọi người sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng người phụ nữ này lại là một bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần.
"Được rồi."
Và giọng nói của bà vẫn giống như giọng nói đã vang vọng bên tai Úc Bùi vô số lần trong mộng, bà luôn dịu dàng ôn hòa khi đối mặt với Úc Khanh, còn lạnh lùng và thờ ơ với cậu như thể cậu là một người xa lạ.
Úc Khanh không thể tưởng tượng được rằng cậu Ninh sẽ làm một việc như vậy, ông ta thực sự đã đưa Ninh Tĩnh Lan ra khỏi bệnh viện và đưa bà ấy đến trước mặt Úc Bùi vào đúng ngày sinh nhật của cậu.
Mặc dù Úc Khanh lúc này rất muốn quay lại nhìn Úc Bùi, nhưng những kinh nghiệm trước đây đã nói với anh rằng tốt nhất là không nên quay lại, không nên nói chuyện với Úc Bùi, không có bất kỳ tiếp xúc nào với cậu mới là sáng suốt nhất.
Bởi vì Ninh Tĩnh Lan sẽ lập tức lạnh nhạt với Úc Bùi, bà hy vọng Úc Bùi sẽ trở thành người trong suốt trong cái gia đình này, sự quan tâm của anh hoặc của ba Úc sẽ khiến bà phát điên, do đó bà sẽ trả thù bằng cách tăng sự bạo lực lên hoặc dùng bạo lực lạnh để ngược đãi cậu.
"Mẹ." Úc Khanh hít một hơi thật sâu để vẻ mặt không bị biến dạng vì tức giận, anh cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng nói với Ninh Tĩnh Lan: "Sao mẹ lại đến đây? Mình đã nói là mấy ngày nữa con sẽ đến thăm mẹ mà."
"Cậu hai của con nói con có bạn gái." Ninh Tĩnh Lan cười vuốt mặt anh, "Nhưng con lại không nói cho mẹ biết, mẹ chỉ là muốn tới nhìn chút thôi mà."
Úc Khanh quay đầu đi, hơi tránh né sự đụng chạm của bà ta, nắm lấy tay Điền Mịch đứng bên cạnh nói: "Con còn chưa kịp nói thôi mà, đây là bạn gái của con, em ấy tên là Điền Mịch, là một giáo viên."
Trước khi Điền Mịch hẹn hò với Úc Khanh, cô đã nghe anh nói về một số chuyện trong gia đình. Thực ra họ đến với nhau cũng là do một số yếu tố tình cờ. Cô mắc bệnh trầm cảm thế nhưng luôn luôn cố gắng tích cực điều trị, và rồi cô đến bệnh viện tái khám ngày đó đã gặp Úc Khanh, bọn họ hẹn cùng nhau chống lại trầm cảm, cũng thẳng thắn nói hết những chuyện quá khứ của bản thân, nguyên nhân mắc bệnh và những thứ khác. Cho nên cô đã biết Úc Khanh có một người mẹ tinh thần không bình thường từ lâu, cho nên bây giờ gặp Ninh Tĩnh Lan cô cũng không quá hoảng sợ, mỉm cười chào bà: "Cháu chào cô ạ."
Ninh Tĩnh Lan không nói gì, bà ta chỉ lặng lẽ nhìn Điền Mịch, bầu không khí im lặng khiến mọi người có chút lo lắng, nhưng cuối cùng bà cũng không làm ra hành động gì quá khích, bà chỉ nắm lấy tay Điền Mich, cười nói: "Xin chào, cháu là giáo viên tiếng Anh phải không? Nghe tuyệt thật đấy."
Cậu Ninh nhìn bà như không hề tức giận, sửng sốt một chút rồi hỏi: "Tịnh Lan?"
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Ninh Tĩnh Lan quay đầu lại nhìn ông ta.
Úc Khanh cũng lạnh lùng nhìn ông, đôi mắt lạnh đến mức gần như có thể khiến người ta tê cóng, cậu Ninh nhìn vào mắt hai mẹ con, mở miệng, cuối cùng bình tĩnh nói: "Không có gì..."
Ninh Tĩnh Lan quay người trở lại, nắm tay Điền Mịch nói chuyện với cô, chắc là đang hỏi cô bao nhiêu tuổi và đã ở bên Úc Khanh bao lâu.
"Đúng rồi, hôm nay không phải..." Cậu Ninh thấy mình như thể người vô hình không ai để ý, ông ta nhìn chung quanh một hồi rồi chợt sáng mắt lên khi nhìn thấy Úc Bùi, cảm thấy có lẽ mình đã tìm được đề tài, nhưng ông ta vừa mở miệng đã bị Úc Khanh cắt ngang.
"Mẹ, chúng ta vào nhà ngồi trước đi."
Giọng nói của anh rất to, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng, khi nói lời này thì anh nhìn cậu Ninh, cậu Ninh nhìn vào đôi mắt phủ đầy giá lạnh của anh, đoạn nghĩ nghĩ một hồi rồi ngậm miệng lại.
"Được." Ninh Tĩnh Lan gật đầu, Úc Khanh và Điền Mịch đỡ bà ta đi vào đại sảnh.
Nhưng khi đi đến chỗ Cố Tranh, bà ta đột nhiên dừng lại, ngước mắt lên nhìn cậu chàng, hay nói chính xác hơn là nhìn Úc Bùi đang đứng sau lưng Cố Tranh.
Cố Tranh cao hơn Úc Bùi nửa cái đầu, thân thể cường tráng hơn cậu, muốn che khuất cậu hoàn toàn cũng không phải là chuyện rất khó khăn, nhưng lúc này không ai dám hành động tùy tiện, chỉ sợ chọc tức Ninh Tĩnh Lan. Tuy có rất nhiều nhân viên y tế đi theo, bà ta sẽ không bao giờ có cơ hội giết thêm người khác, nhưng mọi người đều biết rằng người duy nhất có thể bị tổn thương thêm nữa chính là Úc Bùi.
Tuy rằng Úc Bùi từ khi Ninh Tĩnh Lan xuất hiện không nói một lời, nhưng cậu vẫn luôn nhìn Ninh Tĩnh Lan, cho nên khi Ninh Tĩnh Lan ngước mắt lên, bà ta bắt gặp ánh mắt của Úc Bùi.
Bà ta không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, mấy giây sau, bà nhìn Úc Bùi nhếch khóe môi, sau đó đi thẳng vào nhà họ Úc.
Về phần trong mấy giây nhìn nhau đó bà ta đã nghĩ gì, chỉ sợ cũng chỉ có bà ta biết, và cũng không ai dám hỏi.
Điều tương tự cũng ứng với Úc Bùi.
Cố Tranh đứng ở trước Úc Bùi, luôn chú ý tới tình trạng của cậu, sợ Úc Bùi sẽ lên cơn hen suyễn rồi ngã xuống.
Nhưng hơi thở của Úc Bùi từ đầu đến cuối đều bình ổn, vẻ mặt rất điềm tĩnh.
"...A Bùi?" Cố Tranh thăm dò gọi cậu.
Nghe vậy, Úc Bùi ngước mắt lên nhìn cậu chàng và hỏi: "Hả? Có chuyện gì vậy?"
Cố Tranh nhìn vào mắt cậu, nói tiếp: "Ừm... Anh cậu với cô Điền có lẽ không thể đi cùng mình được. Hay mình đi trước nhé?"
Nói xong, Cố Tranh muốn tự đấm mình một cái, cậu chàng thật sự không nói được lời hay ý đẹp an ủi người khác, nhưng Úc Bùi lại cười đáp: "Được đó, để tớ bảo chú Trang nói với anh."
Cố Tranh không dám nói nhảm nữa, chỉ có thể đáp: "Ừm..."
Sau đó Úc Bùi lấy điện thoại di động ra và giải thích ngắn gọn sự việc với chú Trang, sau đó Trương Canh đưa họ về phía Biệt thự Đường Phong.
Có rất nhiều con đường dẫn đến Biệt thự Đường Phong, một trong những con đường đó được trồng rất nhiều cây phong nhiệt đới, vào mùa này lá đã bắt đầu chuyển đỏ, một số đã rơi xuống, lát mặt đất thành màu tựa hoàng hôn, cực kỳ đẹp, Úc Bùi và Úc Khanh hôm nay sẽ đi đường này.
Cố Tranh đêm qua rất mong chờ cảnh sắc trên con đường này, nhưng hiện tại, cậu chàng không còn có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp nữa mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào Úc Bùi, suốt đường đi không ngừng lén nhìn khuôn mặt Úc Bùi.
Ngay khi Cố Tranh quay đầu lại, giả vờ thản nhiên nhìn Úc Bùi không biết đã là lần thứ bao nhiêu, Úc Bùi bất đắc dĩ nhìn cậu chàng hỏi: "A Tranh, cậu nhìn tớ làm gì thế?"
"A, không, tớ chỉ đang ngắm cảnh thôi." Cố Tranh lập tức nói: "Cậu không được nói tớ thế, Lạc Trường Châu mà nghe thấy cậu ta sẽ đấm tớ chết mất."
"Trường Châu sẽ không đánh cậu đâu mà."
Cố Tranh bĩu môi, không tin: "Chưa chắc đâu."
"Thật đấy, nhìn xem." Úc Bùi đưa điện thoại cho Cố Tranh xem, "Vừa rồi tớ đang nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy bảo nếu cậu muốn ngâm suối nước nóng thì cậu ấy sẽ sắp xếp gian phòng gần suối ngoài trời nhất nè."
Cố Tranh lại gần nhìn kỹ hơn, thấy Úc Bùi lúc trò chuyện với Lạc Trường Châu có tâm trạng thoải mái, lại còn gửi biểu tượng cảm xúc, chắc Úc Bùi thật sự không để tâm chuyện của Ninh Tĩnh Lan nhỉ.
"Vậy xem ra Trường Châu đối với tớ cũng không tệ lắm." Cố Tranh nhếch khóe miệng mỉm cười, cuối cùng cũng thả lỏng, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt đầu thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.
Nhưng ở nơi cậu chàng không nhìn thấy, nụ cười trên môi Úc Bùi dần dần nhạt đi, ánh mắt nhìn điện thoại chợt trống rỗng.
Trương Canh lái chiếc Land Rover dừng lại ở bãi đậu xe của biệt thự Đường Phong, có thể thấy trong biệt thự không có nhiều xe, Lạc Trường Châu nói rằng vì muốn tổ chức sinh nhật cho Úc Bùi nên sợ có quá nhiều người đến làm phiền hoặc công việc bận quá không hỗ trợ được, nhà họ bèn hạn chế số lượng khách, cho dù có vài phòng còn trống nhưng vẫn nói đã hết phòng.
Lúc Úc Bùi xuống xe, Lạc Trường Châu đã đợi bọn họ ở bãi đỗ xe.
Úc Bùi vừa chạm chân xuống đất, Lạc Trường Châu đã chạy đến ôm lấy cậu, giống như bế cậu ra khỏi xe, vùi đầu vào vai và cổ cậu, nhẹ nhàng gọi: "A Bùi."
Có lẽ không cần nhiều lời nhưng ai nhìn thấy cũng có thể biết hắn nhớ Úc Bùi đến nhường nào.
Cái ôm của Lạc Trường Châu không tránh mặt Trương Canh và Cố Tranh, Úc Bùi không quen thân mật với Lạc Trường Châu trước mặt nhiều người như vậy, tai cậu đột nhiên đỏ bừng, liếc nhìn Trương Canh và Cố Tranh rồi thấp giọng nói với Lạc Trường Châu: "A Tranh đang nhìn kìa."
"Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, hẳn là cậu ấy phải quen rồi." Lạc Trường Châu bình tĩnh nói không chút đỏ mặt, quay đầu hôn lên má Úc Bùi, hỏi cậu: "Hành lý của cậu đâu? Để tớ lấy giúp cho."
Úc Bùi nói: "Tớ tự lấy được mà, ở trong cốp xe thôi."
Nhưng Lạc Trường Châu không cho cậu cơ hội, hắn nhanh chóng mở cốp xe lấy hành lý ra, nhờ những người phục vụ khác trong biệt thự mang hành lý đi, sau đó lại nói với Úc Bùi: "Cậu còn chưa ăn trưa nhỉ. Ba tớ đã nấu xong rồi, chúng mình đi ăn trước nhé."
"Ừm." Úc Bùi gật đầu.
Lạc Trường Châu chợt nhận ra đằng sau không còn xe nào khác, nhưng trước đó Úc Bùi đã nói với hắn là anh trai cậu cùng bạn gái của anh sẽ tới, thế là lại hỏi thêm một câu: "Anh trai cậu đâu rồi?"
Úc Bùi cũng không nói cho Lạc Trường Châu biết Ninh Tĩnh Lan ở đây nên anh trai mình tạm thời không thể rời đi, cậu hơi ngập ngừng một chút rồi nói: "Trong nhà đang có khách nên anh tớ có thể sẽ tới sau."
Cố Tranh nghe được câu nói đó thì giật mình, bởi vì Úc Bùi dùng một từ rất đặc biệt - khách.
Trong số những người đến có cậu hai và mẹ của Úc Bùi, nhưng theo lời cậu, sự tồn tại của họ giống như những "vị khách".
Trước đó cậu chàng vốn còn nghi ngờ Úc Bùi có thật sự buông bỏ hay không, nhưng khi nghe được câu nói này thì bỗng phát hiện, thật ra Úc Bùi vẫn còn vấn vương chưa thể hoàn toàn buông xuống.
Cố Tranh đi bên cạnh bọn họ, không nói gì vì đang suy nghĩ đến Úc Bùi, sự im lặng khác thường của cậu chàng nhanh chóng khiến Lạc Trường Châu nhận ra có điều gì đó không đúng. Lợi dụng chiều cao của mình, hắn cụp mắt nhìn Úc Bùi đi bên cạnh, cũng không hỏi thêm gì.
Nhưng Úc Bùi không biết tại sao mà cậu đột nhiên cười lớn, hưng phấn nói với Lạc Trường Châu: "Đúng rồi, Trường Châu, cậu có biết bạn gái của anh tớ là ai không? Chắc chắn cậu không đoán được đâu."
Lạc Trường Châu thuận theo cậu hỏi: "Hửm? Nghe giọng điệu của cậu thì chắc là người tớ cũng biết ấy nhỉ?"
"Là cô Điền Mịch đó." Úc Bùi ngẩng đầu nhìn hắn, cười tươi đến mức trong đôi mắt cong cong như có nước, không biết là vì cậu quá hưng phấn vui mừng, hay là vì điều gì khác.