Tất cả các học sinh đều nhìn chằm chằm vào cửa văn phòng kể từ khi hai người được gọi vào, ngoài trừ để hóng hớt, họ còn tò mò về ba mẹ Lạc Trường Châu và ba mẹ Úc Bùi.
Dù sao Lạc Trường Châu đẹp trai như vậy, ai cũng muốn nhìn xem ba mẹ hắn trông như thế nào, Úc Bùi cũng thế.
Lạc Trường Châu mới chuyển trường nên còn chưa có dịp họp phụ huynh, Úc Bùi thì mỗi lần họp phụ huynh đều có một người đàn ông trung niên đến, nhưng nhìn đường nét trên khuôn mặt thì lại trông không giống ba của cậu.
Bạn cùng lớp đợi bên cửa sổ rất lâu, cuối cùng mẹ Lạc Trường Châu cũng đến, mẹ Lạc tuy đã lớn tuổi nhưng từ khuôn mặt của bà vẫn có thể thấy được vẻ mỹ miều hồi trẻ. Mọi người đều trầm trồ mẹ Lạc Trường Châu quả thật rất đẹp, đoạn không khỏi thở dài, vẻ đẹp trai của Lạc Trường Châu đúng là do di truyền, nhưng ba mẹ của Úc Bùi từ đầu đến cuối dường như chưa từng xuất hiện.
Tuy nhiên, mọi người đều không còn tâm trạng để ý đến ba mẹ Úc Bùi nữa vì họ để ý thấy mẹ Lạc nở nụ cười trên môi khi rời khỏi văn phòng, bà không hề bị sốc hay tức giận chút nào sau khi phát hiện ra con trai mình là đồng tính.
Sau khi mẹ Lạc rời đi không bao lâu, Úc Bùi và Lạc Trường Châu cũng trở về phòng học, trên mặt không có biểu cảm buồn bã hay chán nản, vừa nãy ra khỏi lớp như nào thì giờ trở về cũng giống vậy.
"Thế nào? Thế nào? Chủ nhiệm có mắng hai cậu không?" Cố Tranh lo sốt vó cho Úc Bùi và Lạc Trường Châu, tuy biết mẹ Lạc sẽ không làm khó dễ Úc Bùi nhưng cậu chàng vẫn bận lòng lắm.
Câu hỏi Cố Tranh hỏi cũng là điều mà các học sinh trong lớp đều tò mò, cho nên cậu chàng vừa dứt lời, mọi người đều dỏng tai lên.
Úc Bùi nói: "Không có gì đâu, thầy Thiệu chỉ bảo tớ và Trường Châu viết kiểm điểm thôi."
Mấy học sinh nghe Úc Bùi nói thế đều sửng sốt, cảm thấy thầy Thiệu Thư không bình thường chút nào, điều này hoàn toàn khác với phong cách tàn nhẫn trước đây của thầy kia mà.
"Ồ, vậy thì tốt." Cố Tranh cũng không quá ngạc nhiên, trong mắt cậu chàng, đây là kết quả có thể dự đoán được -- ba mẹ hai bên không phản đối, việc học của Lạc Trường Châu và Úc Bùi cũng không vì yêu đương mà sa sút. Vậy thì nhóm giáo viên kia còn mắng được gì nữa?
Nhưng không lâu sau khi Cố Tranh thở phào nhẹ nhõm, cậu chàng lại tràn đầy phẫn nộ, đưa chiếc điện thoại di động mà mình dùng để lướt Tieba cả buổi sáng tới trước mặt Úc Bùi và Lạc Trường Châu, tức giận nói: "Ôi, tớ nói cho hai cậu biết, nếu không nhìn thấy những bài viết về hai người trên diễn đàn, tớ cũng không biết có nhiều người nông cạn trong trường của mình đấy nhé. A Bùi, nhìn xem, có người ở đây nói cậu ở bên Lạc Trường Châu vì tiền của nhà cậu ta đấy!"
Câu nói này có chút kỳ lạ, trước khi Úc Bùi ngó vào, Lạc Trường Châu đã nhìn vào điện thoại của Cố Tranh, phía dưới bài đăng vạch trần mối quan hệ của hắn và Úc Bùi, có người reply rằng Úc Bùi rất ghê tởm, là đũa mốc mà đòi chòi mâm son, trước kia lúc béo phị ra thích Tề Văn Sắc đã không biết lượng sức, mà bây giờ vì nhà Lạc Trường Châu có tiền nên bèn yêu đương với hắn.
Tuy nhiên, dưới câu trả lời này cũng có không ít người mắng mỏ, nói rằng ông bị mù à, Úc Bùi có một chiếc Land Rover để đưa đón mình đi học mỗi ngày, những người có đủ tiền mua một chiếc Land Rover ở nhà ít nhất cũng giàu hơn ông đấy?
Nhưng Lạc Trường Châu không quan tâm sau đó người kia nói gì, hắn đang để ý chuyện Úc Bùi từng thích Tề Văn Sắc kia.
Úc Bùi nhìn thấy Lạc Trường Châu nhướng mày, rời mắt khỏi màn hình điện thoại như cười như không nhìn cậu, cậu chợt cảm thấy phần eo chưa lành của mình có chút đau nhức, đoạn cậu mím môi nhìn Lạc Trường Châu, tỏ ra yếu đuối cười cười với hắn.
Cố Tranh vẫn đang chửi bới, không để ý tới hành động nhỏ của hai người, tiếp tục nói: "Sao A Bùi không giàu bằng cậu chứ, Trường Châu? A Bùi cũng rất giàu -"
"Đúng, A Bùi giàu hơn tôi." Lạc Trường Châu đồng ý một cách nhẹ nhàng trước khi Cố Tranh nói hết câu.
Lạc Trường Châu phối hợp như vậy lại khiến Cố Tranh sửng sốt, cậu chàng còn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy Lạc Trường Châu nói tiếp: "Bởi vì toàn bộ tiền bạc của tôi đều thuộc về A Bùi mà."
Cố Tranh: "..."
Chó độc thân Cố Tranh nhìn chằm chằm vào Lạc Trường Châu một cách phẫn nộ, toàn thân nổi da gà, cậu chàng không thể tin rằng Lạc Trường Châu lại vô ơn đến mức đả kích mình như thế, không giống người mà.
Đang lúc Cố Tranh nghĩ xem có nên đáp trả hay không thì Lâm Nhuận La bước tới trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng gọi: "Úc Bùi..."
Úc Bùi nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Nhuận La, cậu giật mình khi thấy mắt cô ta hơi đỏ lên và nhìn mình với ánh mắt áy náy.
"Lâm Nhuận La, cậu còn có gan đến đây cơ à!" Cố Tranh vừa nhìn thấy Lâm Nhuận La thì chợt nhận ra mình còn định tìm đến cô nhỏ này để tính sổ giùm Úc Bùi đây. Nếu cô ta không phải là người lắm lời thì làm sao chuyện giữa Úc Bùi và Lạc Trường Châu lại có thể ầm ĩ lên như vậy?
"Ừm, mình xin lỗi..." Lâm Nhuận La bị Cố Tranh mắng nhanh chóng xin lỗi, nhưng cô vẫn ngước nhìn Úc Bùi và nói rõ rằng mình không phải là người đăng bài, "Nhưng bài đăng đó không phải là do mình làm."
Tuy nhiên, lời nói của Lâm Nhuận La lại không phủ định rằng mình là người nhìn thấy Úc Bùi và Lạc Trường Châu hôn nhau, cũng đã kể lại câu chuyện với người khác.
Vì thế Cố Tranh cười lạnh nói: "Thế còn không phải cậu nói ra à."
"Một người bạn của mình nói." Lâm Nhuận La cúi đầu, nhỏ giọng biện hộ.
Lâm Nhuận La luôn là một người rất nhiều chuyện, dù sao cô ấy cũng thích đi làm ông tơ bà nguyệt cho người khác, vì cô học cùng lớp với Úc Bùi và Lạc Trường Châu nên có rất nhiều nữ sinh khác thường hỏi cô về Úc Bùi và Lạc Trường Châu, vì vậy cô rất để ý đến hai người.
Trong giờ học thể dục ngày hôm đó, cô tình cờ nhìn thấy Úc Bùi và Lạc Trường Châu đi về phía một nơi vắng vẻ, cô không kìm được sự tò mò mà đi theo họ và phát hiện ra bí mật đó.
Lâm Nhuận La lúc đó rất sốc, không khỏi kể lại chuyện này cho một vài người bạn tốt của mình, nhưng sau khi nói ra, cô lập tức hối hận và dặn dò bạn tốt của mình đừng lan truyền sự việc.
Nhưng hiện tại xem ra, bạn bè của cô cũng rõ ràng không biết giữ bí mật, càng bực mình hơn là bản thân cô cũng không biết người bạn nào của mình đã nói ra chuyện đó, muốn tìm người ta đối chất cũng không được.
Úc Bùi nghe cô giải thích xong cũng im lặng, bởi vì tuy Lâm Nhuận La không phải là người khởi xướng nhưng cô cũng không hoàn toàn vô tội trong chuyện này, cậu không thể nói "không sao cả" được.
Thầy Thiệu Thư không làm gì được cậu và Lạc Trường Châu vì hoàn cảnh của họ rất đặc biệt, người nhà của họ cũng không phản đối, nếu chuyện này mà là hai học sinh khác có hoàn cảnh khác với họ thì chuyện hôm nay sẽ có kết quả hoàn toàn khác -- họ có thể bị lưu lại tội lỗi ấy, có thể bị thuyết phục nghỉ học, có thể bị tất cả các bạn trong lớp chỉ trích, e rằng kể từ hôm đó trở đi cuộc sống của họ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, nhưng dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không bao giờ giống cậu và Lạc Trường Châu chỉ cần viết kiểm điểm là được.
Úc Bùi không nói gì, Lạc Trường Châu và Cố Tranh cũng không, hai người họ một người đang chơi điện thoại di động, một người đang quay bút, thậm chí không thèm nhìn Lâm Nhuận La. Lâm Nhuận La bị họ thờ ơ phớt lờ như vậy cũng thấy thẹn trong lòng, cô nói "Xin lỗi" với đôi mắt đỏ hoe rồi rời đi.
"Aish, họa từ miệng mà ra." Cố Tranh nghiến răng nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Nhuận La, rồi lại thở dài, "Hy vọng sau này cô ta có thể thay đổi thói quen xấu lắm chuyện như vậy."
Lâm Nhuận La rời đi không bao lâu, lại có một người không ngờ tới đi đến.
Sắc mặt Lạc Trường Châu đột nhiên tối sầm lại khi nhìn thấy Tề Văn Sắc đang mỉm cười đi về phía bọn họ.
Tề Văn Sắc thực sự khác với những học sinh bình thường, ngay cả Lạc Trường Châu cảm thấy mình hiểu sâu biết rộng cũng không thể nghĩ ra cách nào ổn để đối phó với nhỏ.
Tục ngữ có câu, đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười, nhỏ đang mỉm cười tiến về đây, không ai có thể tỏ thái độ khi đối diện với nhỏ cả.
"Cố Tranh, Úc Bùi, Lạc Trường Châu, Thế vận hội Mùa đông một tháng nữa là đến rồi, các cậu có muốn tham gia sự kiện thể thao nào không?" Tề Văn Sắc nhẹ nhàng hỏi họ. Nhỏ đang cầm một cuốn sổ nhỏ trong tay, trong đó là bản đăng ký của các bạn cùng lớp muốn tham gia thi đấu thể thao.
Nhưng nhỏ lại là lớp phó văn thể mỹ của lớp họ, việc này rõ ràng nên do lớp phó thể dục làm chứ không đến lượt nhỏ, ý nghĩa sâu xa đằng sau quả thực khiến người ta phải suy nghĩ.
Úc Bùi nhìn Lạc Trường Châu trước, sau đó nhìn Cố Tranh, thấy hai người không lên tiếng thì bèn nói: "Tôi không tham gia..."
Cậu - một bệnh nhân hen suyễn thậm chí còn không học thể dục, tham gia các cuộc thi đấu thể thao của Thế vận hội Mùa đông là muốn tìm chết à? Không biết Tề Văn Sắc hỏi cậu câu này là có ý gì đây.
"Tôi tham gia nhảy xa và nhảy cao." Cố Tranh nghe Úc Bùi nói, mặc dù không thực sự muốn nói chuyện với Tề Văn Sắc nhưng cậu chàng vẫn có hứng thú với Thế vận hội Mùa đông nên đã đăng ký.
Sau khi Tề Văn Sắc viết tên Cố Tranh, nhỏ chuyển sang hỏi Lạc Trường Châu: "Bạn học Lạc Trường Châu thì sao nhỉ?"
Lạc Trường Châu ngừng bút, nói ba chữ: "Chạy đường dài."
"Được." Tề Văn Sắc vừa viết tên Lạc Trường Châu vừa nói nhỏ: "Tôi biết bài đăng đó ai viết."
Nhỏ vừa nói lời này, ngay cả Lạc Trường Châu cũng ngẩng lên nhìn nhỏ, nhưng không ai lên tiếng, chờ xem Tề Văn Sắc định nói gì.
Tề Văn Sắc vén tóc vào tai, ngẩng đầu cười nhìn họ rồi nói: "Người này trước đây đã đăng rất nhiều bài để chửi tôi. Không chỉ chửi tôi, Chúc Nguyệt Minh còn bị chửi nữa cơ, cho nên chúng tôi đã hỏi thăm để tìm cho ra đấy là ai. Tôi có thể cho các cậu biết, nhưng cậu cũng phải nói cho tôi biết một điều. "
Lạc Trường Châu cười lạnh một tiếng: "Không có hứng thú."
Tề Văn Sắc cũng lạnh lùng hừ một tiếng, rất khinh thường nói: "Tôi cũng không hỏi cậu."
Lạc Trường Châu: "..."
Mấy giây sau, Tề Văn Sắc dường như cố ý khiến Lạc Trường Châu khó chịu, nhỏ nhìn Úc Bùi, cười ngọt ngào: "Úc Bùi ơi --"
Cố Tranh nhìn sắc mặt của Lạc Trường Châu thì không khỏi bật cười, cảm thấy Lạc Trường Châu thật sự đã gặp được đối thủ rồi.
"Ơi?" Úc Bùi vô thức đáp.
Tề Văn Sắc cầm tờ đăng ký hỏi cậu: "Anh trai cậu có bạn gái chưa?"
Tuy rằng bọn họ đều có thể đoán được Tề Văn Sắc có ý với Úc Khanh, nhưng Úc Bùi vẫn đứng hình khi nghe nhỏ hỏi thẳng như vậy, sau vài giây cậu mới đáp lời: "Có rồi."
"Ồ, tôi cứ tưởng anh ấy chưa có." Tề Văn Sắc buồn bã thở dài, nhưng nhỏ vẫn nói cho họ biết người đăng topic là ai rồi mới rời đi.