Người ta nói rằng khi một người cận kề cái chết, mọi ký ức trong cuộc đời họ sẽ lóe lên trong đầu như một chiếc đèn lồng, và cậu đã có đến tận hai lần trải nghiệm tử thần.
Cậu đã hồi tưởng lại cuộc đời ngắn ngủi của mình hai lần rồi.
Trải nghiệm như vậy không nhiều người có, Úc Bùi cũng không biết tại sao mình lại may mắn có thể trải qua hai lần.
Lần đầu tiên cậu thực sự nghĩ là mình đã chết.
Có rất nhiều chi tiết nhỏ chứng minh Ninh Tĩnh Lan muốn giết chết cha Úc, đến cả người nhà họ Úc hay người nhà họ Ninh đều không biết quá rõ, nhiều nhất họ chỉ biết rằng Ninh Tĩnh Lan đã lấy đi bình xịt hen suyễn của cha Úc và khiến ông ta chết một cách bi thảm. Những bí mật còn lại biến thành một cục nghẹn trong cổ họng sinh sống trong gia đình họ Úc, vừa thối rữa vừa ghê tởm. Tất cả mọi người biết toàn bộ câu chuyện đều giữ kín trong bụng, coi như là giữ chút thể diện cuối cùng cho Ninh Tĩnh Lan.
Đây không phải là vì Úc Bùi hận bà tađến mức không thể tha thứ, mà là vì cậu và Ninh Tĩnh Lan đã thực sự đến mức chỉ một người có thể sống sót.
Khi còn nhỏ, cậu không hiểu tại sao khi ở bên anh trai, bà ta luôn mỉm cười dịu dàng, gắp thức ăn cho anh, quan tâm đến cuộc sống thường ngày của anh, nhưng khi anh trai rời đi, bà ta đối mặt với cậu sẽ chẳng lộ biểu cảm gì, cứ mãi lạnh lùng nhìn cậu, mỗi khi cậu muốn nắm tay bà ta, cậu sẽ bị ném đi một cách thô bạo như thể cậu là một thứ gì đó bẩn thỉu.
Cậu không biết tại sao mẹ mình lại không thích mình, nhưng vì sự khao khát tình mẹ khiến cậu không tự chủ được cứ sát lại gần bà ta, cẩn thận lấy lòng.
Cậu sẽ làm mọi thứ bà ta thích nhưng mình thì không để làm vui lòng bà ta.
Ninh Tĩnh Lan hi vọng cậu sẽ không đạt được thành tích gì trong học tập nên cậu sẽ cố gắng trở thành một sinh viên mỹ thuật chỉ biết vẽ và chơi piano. Ninh Tĩnh Lan thích cậu im lặng nên cậu sẽ im lặng, làm một đứa trẻ ngoan nhất bên bà ta. Đôi khi bà tức giận hoặc là khi buồn, cậu sẽ vụng về an ủi bà. Cho dù đôi khi bà có tát hay véo cậu, cậu cũng sẽ không bao giờ làm ầm ĩ hay khóc lóc.
Nhưng dù cố gắng như vậy, cậu vẫn không thể khiến Ninh Tĩnh Lan thích mình.
Mãi cho đến khi bà ta cãi nhau với cha Úc, bà hét lên điên cuồng rằng ông ta đã mang một đứa con của tình nhân từ bên ngoài về để làm nhục bà và nói dối rằng đó là con của bà ta thì mọi người mới biết bà bị bệnh.
Nhưng vào thời điểm đó, không ai có thể trách cứ Ninh Tĩnh Lan quá nhiều.
Bởi vì Úc Bùi sinh non, nguyên nhân sinh non là do tình nhân của cha Úc đang mang thai tìm tới Ninh Tĩnh Lan cũng đang mang thai khiến bà ta bị đả kích cực độ, có lẽ từ đó bà ta đã phát điên.
Cuộc hôn nhân giữa Ninh Tĩnh Lan và cha Úc là kết quả của một cuộc hôn nhân thương nghiệp, tuy rằng bà ta thực sự yêu cha Úc nhưng cha Úc lại không yêu bà.
Bà ta cũng là nạn nhân trong trò hề lố bịch này nên mọi người chỉ thuê chuyên gia tư vấn tâm lý cho bà và tư vấn tâm lý thường xuyên, lúc đó bà ta có vẻ đã bình tĩnh lại.
Và Úc Bùi cuối cùng đã hiểu tại sao mẹ mình lại không thích mình có lẽ bắt đầu phát bệnh từ đó.
Nhưng cậu không nói cho ai biết, chỉ im lặng liếm láp vết thương trong góc tối, tiêu hóa hết thảy phiền muộn, rồi lại tiếp tục sống từng bước theo sự mong đợi của Ninh Tĩnh Lan, nhưng cũng có vẻ như nó không phải vì bà ta nữa.
Cậu đã từng biến mình thành người mà bà ta mong đợi, vì vậy Úc Bùi thậm chí còn không biết trong lòng mình thực sự thích gì và mình là người như thế nào.
Cứ như thể cậu là một linh hồn vô danh đang sống trong một cơ thể được đắp nặn bởi Ninh Tĩnh Lan.
Úc Bùi vốn nghĩ rằng cậu sẽ sống cuộc đời một liếc mắt thấy điểm cuối đấy mãi đến khi hết đời, cho đến khi cái chết của cha Úc đã phá vỡ tảng băng để lộ làn sóng biển dữ dội bên dưới.
Cha Úc là người rất trân trọng mạng sống, ai đã từng mắc bệnh hen suyễn sẽ sợ cảm giác cận kề cái chết vô cùng, ngoại trừ những người muốn tự tử thì không ai không sợ chết nên cha Úc luôn mang sẵn thuốc hen bên mình, ở nhà còn có hai bình dự phòng đề phòng trường hợp Úc Bùi hoặc cha Úc khi bị bệnh không tìm được bình xịt.
Ngày Ninh Tĩnh Lan chọn giết cha Úc là ngày nghỉ phép của chú Trang và đó cũng là kỷ niệm ngày cưới của hai người họ.
Chú Trang đã có gia đình riêng, mỗi năm chú đều về nhà một thời gian để thăm gia đình, đó luôn là ngày cố định và mọi người trong nhà họ Úc đều biết.
Lão quản gia trung thành không ở nhà, những người giúp việc còn lại dù có chú ý đến đâu thì vẫn có sơ sảy, bọn họ sẽ không kiểm tra bình xịt hen trong tủ có thể sử dụng được hay không, cũng sẽ không để ý tới việc Ninh Tĩnh Lan đã lấy đi tất cả bình xịt trong đó, chưa kể sau đó bà ta còn bỏ một bình xịt rỗng vào.
Bình xịt rỗng là của Úc Bùi.
Ngày hôm đó Úc Bùi đi học về, Ninh Tĩnh Lan đột nhiên cầm hộp màu đến trước mặt cậu, cười hỏi: "Đây là quà mẹ mua cho con này, con có thích không?"
Úc Bùi rất thích hội họa, cũng rất thích Ninh Tĩnh Lan, cho dù lúc đó cậu có thắc mắc tại sao Ninh Tĩnh Lan lại muốn tặng cậu một hộp màu đắt tiền thì cậu cũng sẽ không hoài nghi Ninh Tĩnh Lan định hại mình, cậu chỉ tin là cuối cùng việc điều trị bệnh của bà ta đã có tác dụng.
"A Bùi, con có thích nó không?"
"Con thích lắm... Cảm ơn mẹ ạ."
"Con thích thì đi thử xem. Mẹ sẽ xách cặp cho con."
Cho đến tận bây giờ, Úc Bùi vẫn còn nhớ rõ ràng từng lời từng câu mà Ninh Tĩnh Lan nói với cậu lúc đó, ngay cả vẻ mặt khi nói chuyện của bà ta cậu cũng nhớ rõ, nụ cười lúc ấy rất dịu dàng, giọng nói cũng rất hay, giống như bà đã thật sự được chữa khỏi bệnh và đã nhận ra rằng cậu là con ruột của mình.
Đó cũng là những lời cuối cùng cậu nói với Ninh Tĩnh Lan, kể từ đó, cậu đã không mở miệng nói thêm bất cứ lời nào với bà ta nữa.
Nghe vậy, cậu nóng lòng giao cặp sách của mình cho Ninh Tĩnh Lan, hào hứng chạy đến phòng vẽ thử màu mới mà bà ta đưa, cho đến trước khi đi ngủ cậu vẫn nghĩ về Ninh Tĩnh Lan. Cậu nghĩ, cuối cùng cậu cũng có thể nhìn thấy hình bóng mình trong mắt mẹ rồi. Màu mẹ mua thực sự rất tuyệt. Cậu phải nói lời cảm ơn với mẹ vào bữa sáng ngày mai nữa. Nhưng liệu có khách sáo quá không nhỉ? Họ là mẹ con cơ mà...
Nhưng ngay hôm sau khi Úc Bùi thức dậy, cậu nhận được cuộc gọi từ Úc Khanh, anh nói rằng cha Úc đã chết và chú Trang đang trên đường trở về.
Khi Úc Bùi nhận được cuộc gọi, cậu lập tức cảm thấy khó thở.
Mặc dù cậu không thân thiết lắm với cha Úc, nhưng dù sao ông ấy cũng là cha của cậu. Ông ấy chưa bao giờ ngược đãi cậu như Ninh Tĩnh Lan, đôi khi ông còn dịu dàng hơn cả bà ta nữa, vì vậy cậu rất buồn và sốc.
Rồi khi Úc Bùi theo thói quen thò tay vào cặp sách lấy thuốc xịt hen thì phát hiện bình xịt của mình đã biến mất.
Cậu loạng choạng ra khỏi phòng, muốn lấy thuốc trong tủ thuốc, nhưng trên đường lại gặp Ninh Tĩnh Lan đang ngân nga nhảy múa.
Ninh Tĩnh Lan nhìn thấy cậu xuất hiện, bà ta mỉm cười với cậu, đi tới đỡ lấy cậu.
Úc Bùi không kịp chuẩn bị, được bà ta đỡ đến cầu thang, vừa định đi xuống tầng thì Ninh Tĩnh Lan đột nhiên buông tay cậu ra.
Úc Bùi trượt chân, ngã từ trên cầu thang xuống. Cậu đã từng muốn ngắm nhìn Ninh Tĩnh Lan vô số lần nhưng đều chẳng có cơ hội, chỉ khi khoảnh khắc thế giới xoay tròn rồi dừng lại, cậu nằm yên lặng nơi chân cầu thang thì cậu mới có thể ngước đầu ngơ ngác nhìn bà.
Cậu không hề cận thị, có thể nhìn thấy Ninh Tĩnh Lan đang cúi đầu nhìn cậu, trên môi nở nụ cười ôn hòa mà cậu đã mong chờ bấy lâu nay.
Ninh Tĩnh Lan chỉ nhìn cậu nằm đó giãy giụa, lặng lẽ thở hổn hển trên mặt đất, mỉm cười lạnh nhạt và dịu dàng khi người giúp việc hét lên lao tới giúp cậu, còn túi bụi gọi xe cứu thương.
Trong lúc hoảng hốt, cậu nghe thấy các cô hầu gái nói rằng trong tủ thuốc không có thuốc, đồng thời cũng nghe các cô hỏi thuốc của thiếu gia ở đâu.
Ừ đúng, thuốc của mình đâu rồi?
Úc Bùi không thể trả lời được, tình cảm của cậu dành cho Ninh Tĩnh Lan từ khao khát và hy vọng, đến sụp đổ và tuyệt vọng, cuối cùng là bình tĩnh và thờ ơ. Khi nhắm mắt lại, cậu như nghe lại được những lời lừa gạt của Ninh Tĩnh Lan khi bà ta dụ dỗ cậu ký vào văn bản tự nguyện chuyển nhượng cổ phần. Bà ta luôn có thể làm được điều này, dùng những lời ngọt ngào để làm cậu mê hoặc, rồi bà ta sẽ đưa ra một lưỡi dao sắc bén. Lẽ ra cậu phải sớm biết Ninh Tĩnh Lan sẽ không vô cớ đối tốt với mình chứ, chỉ là cậu không nhớ được bài học đó mà thôi.
Nguyên nhân cái chết của cha Úc sau đó dần dần sáng tỏ, mẹ Úc đã lén lấy bình xịt trong quần áo của ông khi ông còn ở nhà, trước khi cha Úc ra ngoài, ông phát hiện bình xịt của mình bị mất nên đương nhiên sẽ lấy trong tủ thuốc một bình, nhưng đó cũng là bình xịt rỗng Ninh Tĩnh Lan lừa lấy của Úc Bùi mà thôi.
Cha Úc lúc lấy bình thuốc quan trọng với mình tới như vậy mà cũng không kiểm tra xem nó có sử dụng được không, ông ta đáng chết, so với Úc Bùi còn ngu ngốc hơn nữa. Đây chính xác là lời của Ninh Tĩnh Lan khi bị cảnh sát thẩm vấn.
Úc Khanh đã nghe toàn bộ cuộc thẩm vấn, cho nên anh thà chuyển hết tất cả đồ đạc liên quan đến mẹ Úc ra khỏi nhà, sau đó sơn lại và cải tạo phòng của bà ta và cha Úc, xóa sạch mọi dấu vết sinh hoạt của hai người đó ra khỏi căn nhà, anh cũng tuyệt đối không để Ninh Tĩnh Lan được phép rời khỏi bệnh viện.
Úc Bùi thậm chí còn không hận Ninh Tĩnh Lan vì đã đối xử với mình như vậy, mặc dù có lẽ là Ninh Tĩnh Lan hận cậu đến mức muốn giết cậu. Khi cậu hai Ninh hỏi cậu có muốn đến thăm Ninh Tĩnh Lan một lần không, Úc Bùi đã muốn gào lên hỏi ông ta tại sao cậu lại muốn đến gặp bà ta, để bà ta giết chết cậu thêm một lần nữa hay sao?
Cậu đã lựa chọn giữ cho Ninh Tĩnh Lan chút tôn nghiêm cuối cùng cho nên không nói gì, những người này cái gì cũng không biết, vậy mà vẫn còn vọng tưởng ăn thêm một miếng bánh bao thấm đầy máu thịt nhuộm đẫm thống khổ của cậu, thật là ghê tởm.
Úc Bùi thở hổn hển, cảm thấy có chút khó thở, cậu đành phải ngẩng đầu lên khỏi cánh tay, hơi nước nóng ẩm trên mặt chạm vào gió đêm lạnh lẽo, trong nháy mắt trở nên cực kỳ băng giá. Lúc đó cậu mới nhận ra rằng mình đang khóc.
Bầu trời đêm nay không một gợn mây, ánh trăng bàng bạc từ trên trời chiếu xuống, cực kỳ sáng ngời.
Cạnh phòng cậu có một cây ngân hạnh rất cao, chạc cây của nó cắt ánh trăng thành những mảnh sáng hoặc tối, từ khe hở rọi xuống tảng đá. Trong khi mùa hè ở phương Nam còn chưa hoàn toàn trôi qua, Úc Bùi đã cảm thấy xung quanh tràn ngập không khí lạnh lẽo, chỉ cần hít một hơi thật sâu, cậu sẽ bị sặc, không khí lạnh lẽo xâm nhập vào phổi khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, làm tê liệt các cơ quan nội tạng của cậu.
Đêm nay, lẽ ra cậu phải ngồi đây gọi điện cho Lạc Trường Châu, chúc ngủ ngon rồi ngủ một giấc yên bình, nhưng cuộc điện thoại đó khiến tâm trạng của cậu lập tức tụt xuống vực sâu, khiến cậu không thể làm gì khác ngoài việc ngồi đây như một đứa ngốc rồi khóc lóc.
Úc Bùi ngẩng đầu nhìn vầng trăng, trong lòng đột nhiên dâng trào một nỗi hận không tên, không phải dành cho Ninh Tĩnh Lan hay cậu hai Ninh, mà chính là dành cho bản thân mình.
Cậu hận bản thân mình quá vô dụng, để những cảm xúc tiêu cực này xâm chiếm suy nghĩ của mình, cậu không còn là con người trước đây nữa mà, cuộc sống của cậu bây giờ thật tươi đẹp, cậu có người thân, có bạn bè thân thiết và có cả người thương mình nữa. Cậu không thể để những cảm xúc tiêu cực đó đánh bại được, bằng không những nỗ lực quay trở về từ bờ vực của cái chết đều là vô ích.
Chẳng có ích gì khi trốn ở đây và khóc một mình. Chẳng ích gì khi cuộn tròn trong góc khi cảm thấy sai lầm và đau khổ. Cuộc đời của một người có vô số trận tuyết. Nếu bạn không thể trốn chạy khỏi những cơn bão ấy thì sẽ dần bị những bông tuyết chôn vùi, không còn cách nào chạy về phía mùa xuân, cũng không có cách nào cảm nhận được hơi ấm.
Bởi vì nếu không có tai nạn đặc biệt, người ta khó có thể mất đi trí nhớ, giống như cậu đã từng rất muốn quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ và mọi thứ liên quan đến Ninh Tĩnh Lan, ngay cả khi trí nhớ của bệnh nhân trầm cảm trở nên rất kém, cậu cũng không thể quên đi hết những ký ức này, những ký ức ấy như thể dung nhập vào máu thịt của cậu, chứa đựng hết những mảnh vỡ trong ký ức, chảy xuôi vào huyết quản của cậu rồi im lặng quấn lấy cậu suốt cả cuộc đời.
Nhưng tất cả rồi cũng sẽ qua đi, nó sẽ bị dòng chảy thời gian gột rửa rồi trở nên phai nhạt, nếu vẫn không thể quên đi, vậy hãy học cách đối mặt, đương đầu đến tận khi nó không còn cách nào xát muối lên những vết thương đã đóng vảy của bạn được nữa.
Úc Bùi đứng lên khỏi ghế, lau khô nước mắt rồi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó cậu quay lại nhặt điện thoại lên gọi cho Úc Khanh.
"Anh ơi." Dù giọng nói của Úc Bùi đã không còn nức nở nhưng vẫn hơi khàn khàn.
Úc Khanh nghe thấy giọng cậu không đúng lắm nên bèn hỏi: "Sao vậy A Bùi? Sao muộn rồi mà em còn chưa ngủ?"
"Vâng." Úc Bùi đáp nhỏ một tiếng, "Cậu hai gọi điện cho em."
"Cậu hai?" Úc Khanh ngạc nhiên rồi chợt phản ứng lại, rõ ràng sự khác thường của Úc Bùi liên quan đến ông ta. Anh lập tức hỏi Úc Bùi, giọng điệu cũng lạnh đi, "Ông ta nói gì với em vậy?"
"Cậu bảo em đến thăm Ninh Tĩnh Lan." Úc Bùi không nói tới chuyện cậu hai hỏi bạn gái của Úc Khanh, chỉ nói ra nguyên nhân khiến tâm trạng cậu không tốt.
Và hô hấp của Úc Khanh ngay tại thời điểm Úc Bùi nói ra ba chữ "Ninh Tĩnh Lan" thì chợt trở nên dồn dập.
"Cậu chắc chắn định làm chuyện gì không tốt. Không cần biết cậu làm cái gì, anh đừng đồng ý với cậu nhé, được không ạ?" Vô sự lấy lòng, không gian tức đạo, Úc Bùi đã từng có bài học rồi nên sẽ không rơi vào bẫy tiếp nữa.
"Được, anh trai hiểu rồi." Âm thanh của Úc Khanh cũng hơi khàn khàn, anh không hề nói gì mà chỉ đưa ra lời cam kết như vậy.
"Vâng thế muộn lắm rồi, em đi ngủ đây, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon nhé, A Bùi."
Sau khi cúp điện thoại, Úc Bùi vốn dĩ định gọi điện cho Lạc Trường Châu nữa nhưng nhìn thời gian thấy muộn quá rồi, cậu bèn từ bỏ ý định, chỉ gửi tin nhắn cho Lạc Trường Châu.
Ai ngờ tin nhắn vừa gửi đi, Lạc Trường Châu đã gọi điện thoại tới rồi.