Úc Bùi cụp mi, mất tự nhiên đáp: "Vâng... Bạn ấy bảo trở về chuẩn bị bữa tối, lát nữa sẽ mang đến bệnh viện cho em."
Lạc Trường Châu rời đi mười phút trước khi Úc Khanh trở lại, Tề Văn Sắc đi cùng với hắn. Nhỏ thật sự ở trong bệnh viện cả buổi chiều, nếu như không phải Lạc Trường Châu nói trở về chuẩn bị cơm tối thì với cái tư thái kia chắc nhỏ còn định ở lại bệnh viện ăn cơm tối cùng bọn họ.
Mà Úc Khanh nghe Úc Bùi nói như vậy thì có hơi kinh ngạc, bởi vì anh và Úc Bùi đều phải nhập viện, trưa hôm nay chú Trang lại gọi điện thoại hỏi anh có muốn chuẩn bị cơm nước đưa đến bệnh viện hay không. Nhưng Úc Khanh thấy chú Trang đã lớn tuổi, không cần phải phiền phức như vậy, hơn nữa anh cũng không bị thương nặng, thậm chí còn không cần nhập viện, anh ở lại đây chỉ vì muốn ở bên Úc Bùi thôi. Trong viện cũng có thức ăn dinh dưỡng đặc biệt, nhưng giá tương đối đắt.
Câu "Sẽ có người chăm sóc Úc Bùi" mà anh nói với chú Trang chỉ là một câu nửa đùa nửa thật, tại anh nghĩ rằng nếu hai người họ ở bên nhau, cậu bé mắt xanh chắc chắn sẽ đến thăm Úc Bùi bị tai nạn xe, ai ngờ thằng bé không những đến mà còn coi Úc Bùi như người nhà của mình, chuẩn bị ngày ba bữa cơm, buổi tối hầu như đều ở lại bệnh viện chăm sóc.
"Bạn ấy giỏi chăm sóc người khác ghê." Úc Khanh im lặng một lúc, ho khan hai cái rồi nói một câu như vậy, sau đó anh bỗng thấy câu đấy hơi kỳ kỳ, ngay cả Cố Tranh đang bận rộn làm bài tập cũng quay đầu nhìn về phía hai người bọn họ.
Úc Bùi nghe Úc Khanh nói xong cũng cảm thấy kỳ lạ, cậu luôn cảm thấy Úc Khanh hình như đã biết chuyện của mình và Lạc Trường Châu rồi, chỉ là anh không nói thẳng ra mà thôi. Úc Bùi cúi đầu suy nghĩ một lúc, quyết định thú nhận với anh mình: "Anh à, thật ra thì em..."
"Hả?" Úc Khanh cũng ngẩng đầu nhìn Úc Bùi.
"Em và Lạc Trường Châu ở bên nhau." Úc Bùi hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói được một câu trọn vẹn.
Lời vừa dứt, Cố Tranh đang ngồi ở bàn gấp mở to hai mắt nhìn chằm chằm Úc Bùi.
Cố Tranh không ngờ Úc Bùi lại ngoan ngoãn khai tuột mọi việc như vậy trước mặt Úc Khanh, bất cứ ai ngày nay yêu sớm đều giấu tiệt gia đình sợ người nhà mình sẽ biết, chưa kể đối tượng yêu sớm của Úc Bùi Cũng là một bạn con trai như cậu, thiệt cho cậu chàng cứ nghĩ mãi cách bao che cho Úc Bùi và Lạc Trường Châu, ai ngờ Úc Bùi đã nói ra hết.
Kết quả, Úc Khanh nghe Úc Bùi nói xong chỉ nhẹ giọng đáp: "Ừm, anh trai đã biết rồi."
Bây giờ người ngạc nhiên trở thành Úc Bùi, cậu hỏi Úc Khanh: "Anh ơi... anh biết từ khi nào vậy?"
Úc Khanh nói: "Hôm qua anh tới đón em thì nhìn thấy hai đứa nắm tay nhau."
Dù quan hệ giữa hai người con trai có tốt đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ kề vai sát cánh đi bên cạnh, nào phải mười ngón đan nhau, cho dù là bạn siêu thân thì phần lớn cũng chỉ là khoác tay nhau mà thôi.
"À..." Úc Bùi lúng túng.
Hai người nhất thời đều không nói gì, Cố Tranh nhìn thái độ thản nhiên của Úc Khanh không khỏi hỏi: "Anh Úc, anh không giật mình tí nào ạ?"
"Anh cũng có hơi giật mình." Úc Khanh nhìn Cố Tranh bình thản đáp.
Cố Tranh nhìn khuôn mặt vô cảm của Úc Khanh, hoàn toàn không hiểu cái gọi là "hơi giật mình" của anh có nghĩa là gì, theo cậu chàng thấy, con trai thích con trai không có gì đáng ngạc nhiên sao? Chẳng lẽ, Úc Khanh thật ra cũng thích con trai?
Cố Tranh không chỉ nghĩ như vậy mà còn hỏi thẳng.
Úc Khanh câm nín nói: "Em đang nghĩ cái gì đấy? Sao có khả năng được."
"Em thấy có thể lắm." Cố Tranh nghiêm túc nói: "Anh Úc, ngay cả bạn gái mà anh cũng chẳng có."
Úc Khanh nói: "Anh không có thời gian để yêu đương."
Cố Tranh cãi chày cãi cối: "Đến bọn em lớp 12 mà còn có thời gian yêu đương đây nè."
Úc Khanh: "..."
"Ừ đấy, anh cũng hối hận vì lớp 12 chưa yêu sớm đây." Úc Khanh ngầm ám chỉ.
Nghe vậy, Úc Bùi lập tức nhỏ giọng hứa hẹn: "Anh à, em sẽ cố gắng học giỏi ạ."
Nhưng nói đến học tập, Úc Bùi vẫn có chút lo lắng. Cậu sẽ không thể đến trường trong vài ngày vì tai nạn xe cộ, cậu cũng không biết mình sẽ mất bao nhiêu kiến thức. Tuy yêu cầu môn văn hóa ngành Mỹ thuật không nhiều như các bạn khác nhưng cậu bị thương tay phải, không thể vẽ vời trong khoảng thời gian dài.
"Không sao, em cứ dưỡng bệnh trước đi." Úc Khanh cũng không có yêu cầu quá khắt khe đối với Úc Bùi, anh cảm thấy chỉ cần em trai mình khỏe mạnh vui vẻ, thành tích học tập có thể mặc kệ. Trước kia Úc Bùi học kém như vậy anh cũng không nói gì, bây giờ lại càng không thể nói.
Nói xong, Úc Khanh xuống giường bệnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Úc Bùi hỏi anh: "Anh ơi, anh định đi đâu vậy?"
"Anh đi làm thủ tục xuất viện." Úc Khanh nói: "Anh không bị thương, ngày mai thứ hai anh phải đi làm rồi."
"Em cũng muốn xuất viện." Úc Bùi cũng vội vàng nói. Cậu thật sự không có ấn tượng tốt với bệnh viện, giống như lời Úc Khanh đã nói, ngày mai là thứ hai, bất kể là cậu, Cố Tranh hay Lạc Trường Châu, ai cũng đều phải đi học và đi làm, thế thì cậu chỉ có thể ở lại bệnh viện một mình.
Úc Khanh dừng lại, xoay người nhìn băng gạc còn thấm thuốc trên trán Úc Bùi, nói: "Nhưng đầu của em.. "
"Em tốt hơn nhiều rồi, cũng không có chóng mặt." Úc Bùi nói thật. Hôm nay cậu đã nằm gần một ngày, từ buổi sáng vừa mới ngủ dậy còn hơi hoa mắt chóng mặt, đến bây giờ cậu gần như đã hết rồi, chỉ là khi xuống giường đi lại, cậu vẫn cảm thấy hơi nặng đầu với không tìm được phương hướng chút thôi, không cần phải ở lại bệnh viện. Nhà họ Úc cũng có bác sĩ gia đình, ở nhà dưỡng thương cũng ổn, cuối cùng cậu còn nói thêm: "Em không muốn ở một mình trong bệnh viện đâu."
Lúc đầu Úc Khanh còn có chút do dự, nhưng nghe câu nói sau cùng của Úc Bùi, cuối cùng anh cũng thỏa hiệp: "Được rồi."
Úc Bùi nở nụ cười. Úc Khanh rời khỏi phòng bệnh không bao lâu, Lạc Trường Châu lại đến mang theo cơm tối. Úc Bùi nhìn Lạc Trường Châu vì chạy mà đổ mồ hôi, vừa đau lòng vừa vui vẻ nói: "Trường Châu, ngày mai tớ sẽ xuất viện."
Lạc Trường Châu tuy đã mười tám tuổi nhưng chưa có thời gian đi thi bằng lái xe, cũng không giống Cố Tranh trốn học để đi lấy bằng lái sớm nên chỉ có thể đi xe đạp chạy tới chạy lui giữa nhà và bệnh viện. Lúc hắn đang bày cơm lên bàn cho Úc Bùi, nghe cậu nói sắp xuất viện thì không khỏi sửng sốt, cau mày nói: "Sao nhanh thế?"
"Về nhà dưỡng thương cũng giống vậy mà." Úc Bùi nói.
Lạc Trường Châu nhìn Úc Bùi nhíu mày, không nói gì.
Úc Bùi chỉ liếc hắn một cái đã hiểu đại khái ý của Lạc Trường Châu, vì thế cậu lại bổ sung: "Nhà tớ cách trường học với cách nhà cậu cũng tương đối gần, Trường Châu tới tìm tớ... cũng không phải khổ như vậy."
Lạc Trường Châu cong môi, cười sờ sờ gáy Úc Bùi, đưa đũa và bát cho cậu: "Mau ăn đi."
Buổi chiều, Lạc Trường Châu cũng chuẩn bị một hộp cơm cho Cố Tranh, bởi vì Cố Tranh từ sáng đến giờ vẫn ước ao mãi muốn nếm thử cơm của hắn, nhưng Cố Tranh trông dáng vẻ thân mật của hai người mà ê cả răng không nhịn được muốn hù dọa Lạc Trường Châu: "Trường Châu, nếu như cậu tới nhà A Bùi thì cậu không thể táy máy tay chân với cậu ấy được như bây giờ đâu, đợi lát nữa anh Úc thấy chắc chắn sẽ bắt hai người chia tay cho mà coi."
"Ồ." Lạc Trường Châu không ngẩng đầu nói: "Không phải ngài Úc đã biết rồi sao?"
"Anh ấy đã nói với cậu rồi?"
"Không." Lạc Trường Châu nói, "Nhưng tôi cảm giác được."
Cố Tranh buồn bực, thắc mắc tại sao Lạc Trường Châu giống hệt Úc Khanh mặt không đổi sắc thế nhỉ, cậu chàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể tóm tắt trong một câu: "Chậc chậc, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà."
Lạc Trường Châu rất thích câu nói này của Cố Tranh, hắn nói với Úc Bùi: "Nếu cậu có thể dưỡng bệnh ở nhà thì tốt, ít nhất cậu sẽ không thể nhìn thấy Tề Văn Sắc. Tớ không thích tình cũ của cậu lắc lư trước mặt cậu suốt ngày đâu."
Mặc dù Úc Bùi có hơi áy náy, nhưng cậu vẫn nhỏ giọng biện hộ: "Mối tình đầu của tớ... rõ ràng là cậu mà."
Cậu và Tề Văn Sắc thực sự không có gì.
Lạc Trường Châu nghe vậy nhướng mày nói: "Vậy không phải cậu có cảm tình với bạn ấy à?"
Úc Bùi không ngờ rằng Tề Văn Sắc ở trong phòng cả buổi chiều đã khiến giấm của Lạc Trường Châu lại lên men chua đến vậy, cậu lo lắng đáp: "Đó không phải là yêu thầm... mà là, là thưởng thức."
Tề Văn Sắc hôm nay đúng là có gì đó không ổn, nhưng nhỏ không làm gì trong phòng bệnh như thể nhỏ thực sự đến thăm bệnh nhân, Úc Bùi không biết tại sao nhỏ lại làm như vậy: "Hơn nữa... Tớ cũng không biết tại sao bạn ấy lại đến thăm tớ."
"Có lẽ là đến nhìn tớ ấy." Cố Tranh sờ sờ mặt, thở ra một hơi thật dài.
Úc Bùi: "..."
Lạc Trường Châu: "..."
"Tớ nghĩ bạn ấy đến vì anh trai cậu." Lạc Trường Châu nói.
"Anh trai tớ? Không thể nào..." Úc Bùi đầu tiên là phủ nhận theo bản năng, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cậu cảm thấy không phải là không thể.
Mặc dù cậu không thích dùng ác ý để suy đoán người khác, nhưng Tề Văn Sắc lại rất hám giàu, câu nói nhỏ một lòng muốn lấy chồng giàu đã được các bạn cùng lớp lưu truyền từ lâu, trước đây cậu có vô tình nghe được một vài bạn nữ trong lớp bàn luận về chuyện này.
Dù sao quan hệ giữa Tề Văn Sắc và cậu chưa bao giờ tốt đẹp, thậm chí còn có chút xấu hổ, sau khi cậu bị tai nạn xe cộ, nhỏ mang theo giỏ hoa quả đến gặp cậu là đã rất khách sáo rồi, huống chi lại còn ở lại với cậu trong phòng cả buổi chiều.
Quãng thời gian lớp 12 vô cùng quý giá, cho dù trường bọn họ còn chưa bắt đầu học phụ đạo thống nhất nhưng cuối tuần cũng đã có rất nhiều học sinh ra ngoài học thêm, không có việc gì cũng sẽ vào phòng tự học để làm bài. Tề Văn Sắc cũng không phải học sinh kém, nhỏ học cũng rất giỏi, không có lý do gì để lãng phí nhiều thời gian như vậy trong bệnh viện với cậu.
"Nhưng bạn ấy đến đây vì anh trai tớ cũng chẳng sao cả." Úc Bùi nói, "Chúng mình bình thường đều học tập trên trường, anh trai tớ thì làm việc trong công ty. Bạn ấy không thể gặp anh trai tớ đâu."
"Thế là tốt." Thấy Úc Bùi ăn xong, Lạc Trường Châu bắt đầu thu dọn hộp cơm, "Vậy ngày mai tớ đến nhà cậu gặp cậu."
"Ừm." Úc Bùi gật đầu, "Tới cùng A Tranh đi, bây giờ cậu ấy có thể tự lái xe đến trường rồi."
Cố Tranh nghe vậy ngay lập tức làm một động tác OK.
Cuối cùng, Lạc Trường Châu ôm Úc Bùi một cái trước khi rời đi, thấp giọng nói: "Mau khỏe lại nhé."
***
Tác giả có chuyện muốn nói:
Có ai đoán được cô gái mà anh tôi gặp hôm qua là ai không?