• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Úc Bùi nghĩ mãi không hiểu, sao trên thế giới này lại có thể tồn tại người giống như Lạc Trường Châu?

Mỗi câu hắn nói đều ẩn chứa dịu dàng nhỏ nhỏ cùng quan tâm, nhưng lại nghiêm túc đến mức khiến người khác không thể đáp trả.

Úc Khanh ngày hôm nay hiếm khi không có việc bận, từ rất sớm đã trở về nhà họ Úc chờ Úc Bùi về ăn cơm.

Sau khi Úc Bùi thay xong giày, lại tháo cặp sách xuống, cậu chạy nhào tới trước bàn ăn, chào hỏi Úc Khanh rồi nhanh chóng và cơm vào trong miệng.

Lúc Úc Khanh mới ăn xong miếng thịt đầu tiên, Úc Bùi đã tiêu diệt được non nửa bát cơm. Anh thấy Úc Bùi ăn nhanh như vậy, nghĩ rằng có lẽ trưa nay cậu ăn không no nên bây giờ đói bụng, vừa định mở miệng hỏi han một chút thì thấy Úc Bùi bởi vì ăn quá vội vàng nên bị nghẹn, hai mắt mở to cuống cuồng tìm nước uống, Úc Khanh nhanh chóng múc cho cậu một bát canh.

Nhưng mà Úc Bùi không chỉ ăn cơm đến vội vàng, tốc độ uống canh cũng chẳng chậm lại, không cẩn thận lại bị sặc, ho đến đỏ cả mặt.

"Em ăn từ từ thôi nào, sao phải gấp thế?" Úc Khanh cau mày, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho Úc Bùi, "Buổi trưa ăn cơm chưa no sao?"

"Không phải ạ." Úc Bùi bình ổn lại hơi thở sau đó liền ngoan ngoãn trả lời, cậu chưa bao giờ nói dối với Úc Khanh, "Em mới làm quen được với một bạn học mới, là bạn cùng bàn của em, thế nhưng hôm nay bạn ấy bị bệnh, em muốn ăn nhanh rồi đi tán gẫu với bạn."

"Vậy thì cũng không nên như vậy, em có thể ăn từ từ thôi." Lông mày Úc Khanh càng nhíu chặt hơn, không hiểu sao đối với "người bạn mới" trong lời Úc Bùi này lại có chút không thích.

Chắc đại khái đây là bệnh chung của các phụ huynh đi.

Úc Bùi ngẩn người, nói: "Nhưng e là bây giờ bạn ấy chỉ có một mình trong bệnh viện thôi, bạn ấy chỉ mới chuyển vào trường em, ngoại trừ em thì không có bạn bè nào cả."

Cậu muốn tán gẫu trò chuyện với Lạc Trường Châu, không chỉ bởi nguyên nhân muốn làm bạn với hắn, mà phần lớn là sợ hắn một mình ở bệnh viện sẽ cảm thấy cô đơn, Úc Bùi đã từng trải qua cảm giác như vậy rồi.

Một mình ở trong bệnh viện.

Câu nói này chẳng khác nào một cái gai sắc bén, thoáng chốc đã đâm vào lòng Úc Khanh đau đớn, anh nhìn Úc Bùi, bỗng nhiên hiểu được tại sao cậu phải gấp gáp như thế. Lúc trước nếu anh cũng để ý tới Úc Bùi như vậy, thì cũng không đến mức không phát hiện ra sự dị thường của cậu, để rồi cuối cùng rơi vào nông nỗi tạm nghỉ học đi trị liệu.

Úc Khanh hít sâu, trên mặt treo một nụ cười khiến người không nhìn ra một chút dị thường, anh múc cho Úc Bùi một bát canh nữa, đặt tới trước mặt cậu dịu dàng nói: "Dù vậy thì cũng ăn từ từ thôi nào."

"Vâng, lần sau em không như vậy nữa." Úc Bùi luôn rất nghe lời, cũng biết ăn uống vội vàng không tốt cho thân thể, nếu cậu bị bệnh một hồi nữa thì lại khiến Úc Khanh lo lắng mất.

Úc Khanh thấy Úc Bùi ngoan ngoãn như vậy, độ cong của khóe môi càng sâu hơn, gắp cho cậu chút đồ ăn, Úc Bùi cũng đều ăn hết.

Mà nụ cười luôn duy trì trên mặt anh mãi cho đến khi Úc Bùi khuất bóng sau cầu thang mới dần dần biến mất, mười ngón tay của Úc Khanh giao nhau đặt lên trên bàn, nhìn chằm chằm bát sứ sáng bóng, trầm mặc một hồi rồi thở dài.

Úc Bùi sau khi trở lại phòng thì lập tức nhắn tin cho Lạc Trường Châu: [Trường Châu, tớ ăn cơm xong rồi, bây giờ cậu có đỡ hơn chút nào không? Cậu ăn cơm chưa vậy?]

[Tớ ăn rồi, mẹ tớ mới vừa tới đưa cơm, nhưng mà bà ấy về rồi.]

Tốc độ trả lời tin nhắn của Lạc Trường Châu cũng rất nhanh, giống như là hắn thời thời khắc khắc nhìn chăm chú điện thoại di động đợi tin nhắn của Úc Bùi vậy.

Úc Bùi hỏi hắn: [Mẹ cậu không ở lại chăm sóc cậu sao?]

[Tớ đã mười tám rồi, không cần mẹ ở lại.]

Úc Bùi nhìn thấy câu này, mới biết Lạc Trường Châu thế mà còn lớn hơn mình một ít, cậu còn hai tháng nữa mới tròn mười tám tuổi cơ, không nghĩ tới Lạc Trường Châu đã thành niên rồi.

Cậu không lập tức thuận theo đề tài này của Lạc Trường Châu tán gẫu tiếp, mà định thăm dò hỏi: [Chúng ta vẫn luôn tán gẫu bằng tin nhắn, quá lãng phí tiền điện thoại rồi. QQ của cậu là bao nhiêu vậy? Tớ có thể thêm bạn không?]

Bàn tính nhỏ của Úc Bùi gảy đến vang dội, cậu cảm thấy mình thật quá lợi hại, nhanh như vậy đã hỏi được tài khoản QQ của Lạc Trường Châu mà không ai có cả.

Lạc Trường Châu đích xác cũng không phụ kỳ vọng của Úc Bùi, tin nhắn tiếp theo đã gửi số QQ của mình sang.

Úc Bùi dùng vận tốc ánh sáng thêm hắn làm bạn tốt, vào vòng bạn bè của hắn lướt một phen, phát hiện Lạc Trường Châu chẳng thèm cập nhật trạng thái gì cả, nếu như có update thì cũng chỉ là một vài bức ảnh hoa hoa cỏ cỏ cùng... đồ ăn???

Đây chẳng hề giống phong cách của một học sinh chuyển trường soái khí con lai đâu nhé, mới nhìn còn tưởng đây là dòng thời gian của một cô gái nhỏ ấy chứ.

Nhưng Úc Bùi rất ngoan ngoãn không hỏi nhiều, đánh bàn phím điện thoại hỏi thăm Lạc Trường Châu: [Hi, Trường Châu ;D]

Lạc Trường Châu nhìn khuôn mặt cười xuất hiện kia cũng không khỏi cười theo một cái, trả lời: [Hi, A Bùi:D]

Úc Bùi nhìn thấy Lạc Trường Châu gọi mình bằng hai chữ kia thì lại càng vui vẻ hơn, bởi vì ngoại trừ Cố Tranh bên ngoài, cũng chỉ có người nhà mới xưng hô như thế với cậu, Lạc Trường Châu gọi cậu như vậy làm cậu cảm giác quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn một chút.

Chỉ là lời nói kế tiếp của Lạc Trường Châu lại khiến cậu không thể cười được nữa, bởi vì Lạc Trường Châu hỏi cậu: [Đúng rồi, cậu cứ nói chuyện với tớ suốt thế, cậu không làm bài tập sao?]

Úc Bùi nhìn thấy hai chữ bài tập này thì liền im lặng. Hôm nay cậu lên lớp không phải nhanh chóng đánh một giấc thì chính là ngồi vẽ vời, thời gian tỉnh táo thì đều dùng để suy nghĩ xem Lạc Trường Châu đang làm gì, tại sao không trả lời tin nhắn, hoặc là trông ngóng tan học nhanh một chút, cậu phải về nhà tâm sự với bạn cùng bàn mới, nơi nào đặt nửa phần chú ý tới giáo viên đây? Cậu hoàn toàn không biết bài tập hôm nay là gì luôn.

Nhưng mà học sinh giỏi sẽ không thích chơi cùng học sinh kém, Úc Bùi mặc dù là học sinh kém nhưng cậu không muốn Lạc Trường Châu nghỉ chơi với mình, nên đành không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lạc Trường Châu, tránh nặng tìm nhẹ nói: [Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng tán gẫu với tớ suốt từ nãy nha.]

Ai biết Lạc Trường Châu lại đúng lý hợp tình nói với cậu: [Tớ đều bị bệnh cả rồi, làm sao viết được bài tập? Tớ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Vả lại tớ học cũng giỏi, thiếu chút bài tập này cũng không sao.]

Úc Bùi nhìn câu nói sau cùng, bị nghẹn nửa ngày không nói được lời nào, cậu quan tâm Lạc Trường Châu như vậy, mà Lạc Trường Châu dĩ nhiên lại ở trước mặt cậu show thành tích! Úc Bùi hừ hừ cường điệu ấn mạnh xuống bàn phím điện thoại: [Ồ, vậy tớ học không giỏi, thiếu chút bài tập cũng chẳng vấn đề gì.]

Lạc Trường Châu nằm trong viện nhìn thiếu niên qua hồi lâu mới trả lời lại câu này, tay phải nắm thành quyền đặt trên môi mới không để bản thân cười ra tiếng, hắn cũng không biết mình bị làm sao, bỗng dưng muốn trêu chọc Úc Bùi, bắt nạt cậu một chút.

Chẳng qua hắn cũng không dám bắt nạt quá mức, rất nhanh đã trả lời Úc Bùi: [Tớ lừa cậu đấy, ngày hôm nay không có bài tập.]

Nhưng mà Úc Bùi vốn dĩ nhìn thấy câu nói phía trước của hắn chỉ có chút tức giận thôi, bây giờ nhìn đến câu này mới kinh hãi đến biến sắc.

Lạc Trường Châu có những người khác rồi!

Hắn vào bệnh viện, cả ngày không đến trường nên nhất định sẽ không biết trong trường xảy ra chuyện gì, thế nhưng bây giờ Lạc Trường Châu lại biết hôm nay giáo viên không giao bài tập!

Nhất định là có người nhanh chân đến trước xin phương thức liên lạc của hắn, ngày ngày cùng hắn tán gẫu linh tinh, Lạc Trường Châu mới biết hôm nay không có bài tập.

Mình đã không phải người duy nhất quan tâm Lạc Trường Châu hôm nay nữa rồi, Úc Bùi vừa tức vừa gấp, nhưng cố tình lại không thể biểu hiện ra, ngón tay cộp cộp nhanh chóng gõ bàn phím gửi đi câu tiếp theo, cẩn thận hỏi: [Ai nói cho cậu vậy...]

Lạc Trường Châu cũng không giấu giếm, rất nhanh đã khai ra tên cung cấp thông tin: [Đàm Khải Minh.]

Nhưng Lạc Trường Châu lại không nói cho Úc Bùi biết, hắn chỉ cho Đàm Khải Minh QQ của mình thôi, không cho số điện thoại di động, bởi vì Lạc Trường Châu cảm thấy phần mềm xã giao QQ này chẳng có bao nhiêu tính riêng tư, mà số điện thoại di động thì không phải ai cũng có thể biết.

Huống hồ Đàm Khải Minh cũng không tán gẫu với hắn chuyện gì, chỉ là hỏi tại sao hôm nay hắn không tới lớp, sau đó nói cho hắn biết hôm nay không có bài tập, dặn dò hắn dưỡng bệnh thật tốt rồi thôi.

Mà Úc Bùi sau khi nhìn thấy tên Đàm Khải Minh thì liền trợn to hai mắt. Cậu vốn chả yêu mến gì Đàm Khải Minh này, nhưng lần này thì tên hắn đã được vinh danh trong sổ đen của cậu rồi. Cậu rất muốn nói cho Lạc Trường Châu rằng Đàm Khải Minh này là người trông mặt mà bắt hình dong, trước kia toàn cười nhạo chê cậu là nhóc mập. Thế nhưng Úc Bùi cảm thấy loại hành vi nói xấu sau lưng người khác này không ổn lắm, hơn nữa Đàm Khải Minh ngoại trừ nói câu kia thì cũng chưa từng bắt nạt cậu, thậm chí câu hắn nói còn không bằng lời lẽ khó nghe của Tề Văn Sắc, nhưng không hiểu sao Úc Bùi vẫn chính là không thích hắn.

Lạc Trường Châu không biết đến những khúc mắc này trong lòng Úc Bùi, hắn cũng không biết trước khi mình chuyển tới trường này thì Úc Bùi là người như thế nào, nhóm học sinh lớp 12 này cũng lại là người ra sao, hắn chỉ cho là Úc Bùi lâu như vậy chưa trả lời là vì cậu buồn ngủ rồi: [Đã muộn thế này rồi, cậu còn chưa ngủ sao? Sáng sớm mai còn phải lên lớp đấy.]

Lòng bàn tay cầm điện thoại di động rung một cái, Úc Bùi mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, là cậu trước đây thì khẳng định lúc này đã tắm xong lên giường chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng hôm nay cái gì cậu cũng chưa làm, thậm chí đồng phục học sinh cũng còn chưa cởi đã vội vàng chuyện trò với Lạc Trường Châu, cậu theo bản năng trả lời: [Chẳng phải tớ sợ cậu ở trong viện một mình tẻ nhạt sao?]

Lần này đến phiên Lạc Trường Châu ngẩn ra, ngón tay đặt trên bàn phím dừng một chút, mới ấn xuống: [Tớ đã rút kim truyền nước rồi, lập tức về nhà đây, cậu mau ngủ đi.]

[Ngủ ngon nha.]

[Ngủ ngon.]

Lạc Trường Châu gửi hai chữ này, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một nụ cười.

Ba Lạc tới đón hắn nhìn thấy con trai cầm điện thoại di động trên mặt mang nét cười, nhướng mày hỏi: "Đang tán gẫu cùng ai vậy, cười tươi như thế?"

Lạc Trường Châu nói: "Bạn cùng bàn mới ạ."

"Nữ?" Ba Lạc lại hỏi.

"Nam."

"Nếu đây là nữ ba còn nghĩ con thích người ta đấy." Ba Lạc nói chuyện, sau khi ngồi xuống ghế lái thì thở dài, "Nhưng là nữ cũng tốt, là nam ba chỉ sợ lại xảy ra chuyện đó, lúc đấy lại phải chuyển trường cho con."

Nhưng Lạc Trường Châu lại không nói gì nữa, chỉ im lặng ấn bông y tế trên tay, ngăn chút đau đớn chỗ đặt kim truyền nước, đến tận lúc điện thoại di động rung một cái, hắn cầm điện thoại lên nhìn thấy tin nhắn thiếu niên chúc mình ngủ ngon, lúc này lông mày đang cau lại mới giãn ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK