Cố Tranh bên cạnh đang lật lật một cuốn sách, nghe được câu nói đó liền khuyên nhủ: "A Bùi, tớ thấy cậu hoảng hốt quá rồi đó, cho dù thật sự phát hiện ra cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chẳng lẽ trường học đuổi học cậu là Lạc Trường Châu ư?" Tuy rằng cậu chàng cũng không biết nếu việc của Lạc Trường Châu và Úc Bùi nếu để trường biết thì sẽ như thế nào, nhưng điều duy nhất chắc chắn là có Úc Khanh ở đây, Nam Hoa sẽ không bao giờ đuổi học Úc Bùi.
"Tớ biết... Tớ cũng thấy mình căng thẳng quá." Úc Bùi còng lưng xuống, cau mày, "Nhưng tớ dường như không thể thả lỏng được."
Cố Tranh nghe vậy, lập tức thả cuốn sách trong tay xuống, hỏi Úc Bùi: "Gần đây cậu rất lo lắng phải không? Ngoại trừ căng thẳng ra, cậu còn cảm thấy có gì không ổn không?"
Nhìn thấy Cố Tranh đột nhiên càng khẩn trương hơn mình, Úc Bùi sửng sốt một lát sau đó mới nhận ra Cố Tranh có thể đang lo lắng bệnh tình của mình nên bèn nói: "Tớ không sao đâu."
"Thật sao?" Cố Tranh không tin, liên tục hỏi Úc Bùi, "Nếu như có cái gì khó chịu nhất định phải nói cho chúng tớ biết đấy nhé, hoặc là có thể đi gặp thẳng bác sĩ luôn. Tớ suýt chút nữa quên mất, đêm qua cậu còn bị mất ngủ cơ."
"Tớ thực sự không sao, đêm qua chỉ là tai nạn thôi, sau đó tớ lại gọi điện cho Trường Châu rồi ngủ luôn á, không tính là mất ngủ." Úc Bùi vội vàng giải thích, hơn nữa cậu cũng không bị dậy sớm, sáng nay tỉnh dậy với tinh thần rất tốt, khác với tình trạng trước đây bị suy nhược tinh thần do mất ngủ lâu ngày.
Cố Tranh cau mày, há miệng, có vẻ như đang chần chừ không muốn nói, cuối cùng có Úc Bùi nên cậu chàng chỉ nhướng mày, cười nói: "Vậy thì mình nhanh nhanh mua tài liệu ôn tập rồi quay về nhé, đến biệt thự Đường Phong càng sớm càng tốt."
"Ừm." Úc Bùi gật đầu, ôm tất cả những cuốn sách tham khảo tìm được rồi mang đến quầy thu ngân để thanh toán.
Kết quả khi thanh toán hóa đơn, Úc Bùi nhìn thấy Cố Tranh mua thêm một cuốn sách ngữ pháp tiếng Anh, cuốn sách đó không phải là giáo viên giới thiệu, hiển nhiên là do chính Cố Tranh chọn, cậu ngạc nhiên hỏi Cố Tranh: "A Tranh, đây là sách cậu tự mua à?" Úc Bùi thật ra còn nghi ngờ Cố Tranh cầm nhầm sách cơ, nhưng đánh cược sự chán ghét của Cố Tranh với tiếng Anh, điều này là không thể nào, nhưng mà chính cậu ấy mua một quyển ngữ pháp để tự học á, lại còn kỳ quái hơn.
Không ngờ Cố Tranh lại "ừm" một tiếng, sau đó giải thích: "Dù sao thì sau kỳ thi tuyển sinh đại học tớ cũng ra nước ngoài mà. Dù tớ không thích tiếng Anh đến mấy thì làm sao tớ có thể sống ở nước ngoài nếu tiếng Anh của tớ tệ quá đây?"
Úc Bùi nghe vậy nhướn mày nói: "Ồ, có lý."
Cố Tranh cười hí hí hai tiếng, nghiêng người nói với Úc Bùi: "Cậu cũng nghĩ như vậy phải không?"
"Đúng." Úc Bùi không vạch trần lời lấy cớ của cậu chàng mà phụ họa theo đáp lời.
Cố Tranh ném cuốn sách ngữ pháp vào túi và cùng Úc Bùi trở về nhà họ Úc.
Đã gần mười hai giờ trưa, Cố Tranh nghĩ chỉ cần Úc Khanh và bạn gái của anh đến nhà là bọn họ có thể quay lại cất sách, sau đó Úc Khanh, chú Trang, Trương Canh và mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để xuất phát rồi, biệt thự Đường Phong và nhà họ Úc cách nhau không quá xa, nửa tiếng là có thể đến đó, cũng có thể ăn trưa ở đấy luôn.
Nghĩ như vậy, Cố Tranh trực tiếp đẩy cửa nhà ra, vừa đẩy cửa vừa hét lên: "Anh Úc, chúng em mua sách rồi, có thể đi --"
Cố Tranh chưa kịp nói xong đã vội vàng ngưng bặt.
Bởi vì Cố Tranh vừa mở cửa đã lập tức nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn ngồi cạnh Úc Khanh, mặc dù ăn mặc rất giản dị, để tóc ngắn nhưng trông trẻ trung và tràn đầy năng lượng, đang nhìn cậu chàng với với nụ cười ấm áp và rạng rỡ. Nhưng Cố Tranh vẫn trừng mắt nhìn cô như quái vật, im lặng hai giây, sau đó đóng sầm cửa lại, tựa người vào cửa, ngơ ngác ngẩn ra.
Úc Bùi đi theo cậu chàng cũng đang trên đà di chuyển, suýt chút nữa đụng phải Cố Tranh, sau khi đứng vững lại thì lên tiếng hỏi: "Sao vậy?"
"A Bùi." Cố Tranh với ánh mắt đờ đẫn hỏi Úc Bùi, "Có phải điểm tiếng Anh của tớ tệ đến mức giáo viên phải đến tận nhà thăm hỏi không?"
"Hả?" Úc Bùi nhất thời không hiểu được ý trong lời Cố Tranh nói, sau khi cẩn thận suy nghĩ, cậu mở to mắt hỏi: "Ý của cậu là cô Điền tới nhà mình á?"
Cố Tranh buồn bã gật đầu, di chuyển khỏi chỗ để Úc Bùi mở cửa nhìn xem.
Úc Bùi đẩy cửa đại sảnh nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô Điền Mịch ở bên cạnh Úc Khanh, cậu cũng kinh ngạc hỏi: "Cô Điền?"
"Úc Bùi, Cố Tranh." Điền Mịch đứng lên từ trên ghế, cười chào hỏi hai người bọn họ.
Úc Bùi nhìn Điền Mịch, lại nhìn Úc Khanh vẫn đang mỉm cười bên cạnh, đột nhiên hiểu ra: "Cô Điền, cô và anh em?"
"Đúng." Điền Mịch còn chưa kịp trả lời, Úc Khanh đã nói: "Anh và cô Điền của em đang yêu nhau."
Cố Tranh nghe vậy, từ phía sau Úc Bùi thò đầu ra, vẻ mặt thoải mái nói: "Ồ, vậy ra không phải đến gặp phụ huynh ạ?"
Điền Mịch nhìn cậu chàng, nhướng mày, không nói gì, làm Cố Tranh sợ đến mức lập tức rụt đầu lại, giả câm.
Điền Mịch không khỏi bật cười khi nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của Cố Tranh, nói: "Đừng lo lắng, hôm nay cô không đến thăm nhà, cô chỉ đến đây để chúc mừng sinh nhật Úc Bùi thôi."
Úc Bùi rất thích Điền Mịch, thường cảm thấy rất thoải mái trong các lớp học tiếng Anh của cô, bây giờ Điền Mịch lại trở thành bạn gái của anh trai mình, cậu chỉ ngạc nhiên chứ không có suy nghĩ nào khác, nhưng sau khi đặt tất cả các tài liệu ôn tập lên trên bàn, cậu vẫn có chút tò mò hỏi Úc Khanh: "Anh ơi, anh gặp được cô Điền như thế nào thế?"
Dù sao thì anh trai cậu hầu như ngày nào cũng ở công ty, gần như không thể tiếp xúc với Điền Mịch dạy học, trước đó anh nói rằng anh có bạn gái, Úc Bùi chỉ nghĩ rằng chị dâu là người mà anh trai mình gặp được khi đi bàn chuyện làm ăn.
"Ừ... anh chị gặp nhau ở bệnh viện trong vụ tai nạn xe hơi lần trước." Úc Khanh trả lời ngắn gọn, không đi sâu vào chi tiết về việc anh và Điền Mịch gặp nhau như thế nào, "Anh chị đã trao đổi thông tin liên lạc và sau này quen nhau. Chỉ là cô ấy là giáo viên của em, cho nên lúc đầu anh không nói cho em biết, sợ dọa em."
Nói xong, Úc Khanh nhìn Cố Tranh cười như không cười.
Cố Tranh cuối cùng cũng hiểu vì sao Úc Khanh lại phát hiện mình chưa nộp bài tập tiếng Anh ở trường, giáo viên tiếng Anh của bọn họ là bạn gái của anh, anh đương nhiên sẽ biết rồi!
Úc Bùi không khỏi bật cười, nghĩ tới Lạc Trường Châu sau này nhìn thấy cô Điền Mịch có lẽ sẽ ngạc nhiên lắm.
Cố Tranh bị ba người cười đến xấu hổ, tưởng tượng sau này sẽ bị Lạc Trường Châu cười nhạo nữa thì trong lòng không khỏi tức giận, lấy hết can đảm giục bọn họ: "Đừng cười nữa mà, sau này em nhất định sẽ học tốt tiếng Anh, bây giờ mình đến biệt thự Đường Phong ăn sinh nhật đi mà? Em muốn tắm suối nước nóng."
"Được rồi được rồi, bây giờ mọi người đã đông đủ rồi, chúng ta đi thôi." Úc Khanh mỉm cười, lấy tay Điền Mịch ra, giúp cô cầm chiếc vali nhỏ cô mang theo lên, đi về phía cửa.
Cố Tranh gần đây đã miễn dịch với thức ăn cho chó, mang vẻ mặt bình tĩnh khi nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy mình bất khả xâm phạm với mọi chất độc.
Vali của Úc Bùi và Cố Tranh đã được chú Trang mang lên xe, hai người không cần phải mang theo bất cứ thứ gì nên Úc Bùi chỉ cầm theo tài liệu ôn tập mà cậu mua cho Lạc Trường Châu. Chỉ là đột nhiên lúc đó, tim cậu bỗng nhiên thắt lại, như thể điều không tên mà cậu luôn lo lắng cuối cùng cũng xảy ra, cậu sững sờ trong vài giây, sau đó nhanh chóng nhặt cuốn sách lên và đi theo bước chân của Úc Khanh.
Khi họ đi đến bãi đậu xe, ba chiếc ô tô màu đen đột nhiên lái vào nhà họ Úc, Úc Bùi không khỏi dừng lại và nhìn những chiếc xe này.
Úc Khanh nhìn người đàn ông xuống xe, cau mày nói: "Cậu hai?"
"A Khanh, A Bùi, hai con đi đâu vậy?" Cậu hai Ninh xuống xe cười hỏi: "Hôm nay không phải sinh nhật A Bùi sao? Con không tổ chức sinh nhật ở nhà à?"
Úc Bùi từ khi còn nhỏ đã tổ chức sinh nhật khác với những người khác, ngay cả Úc Khanh khi còn là sinh viên cũng từng có kinh nghiệm ra ngoài ăn sinh nhật với các bạn cùng lớp, nhưng Úc Bùi thì không, tất cả sinh nhật của cậu đều được tổ chức ở nhà, ngoại trừ Cố Tranh thì không có lấy một người bạn cùng tuổi nào đến dự sinh nhật hết, nên cậu Ninh thấy lạ khi thấy họ xách vali và rõ ràng là đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Úc Bùi nghe vậy cũng không nói gì, đứng ở cửa và cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn về phía chiếc xe cuối cùng phía sau cậu hai Ninh, chiếc xe đó có dán kính chống nắng trên cửa sổ nên cậu không nhìn thấy người đang ngồi bên trong, nhưng không hiểu vì sao, Úc Bùi lại vô thức cảm thấy nhất định người ngồi ở đó là người mà cậu không muốn nhìn thấy.
Nhưng là Úc Khanh liền cảm thấy được chính mình suy nghĩ nhiều, hắn tự giễu ngoắc ngoắc khóe môi, bởi vì người nhà họ Trữ hắn một cái đều không muốn thấy, bao quát Ninh nhị thúc ở bên trong, trong xe ngồi người nào lại cùng hắn có quan hệ gì đâu?
Nhưng Úc Bùi lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều quá, cong môi tự giễu, bởi vì tất cả người nhà họ Ninh cậu đều không muốn gặp ai cả, bao gồm cả cậu hai Ninh, nên người ngồi trong xe là ai thì liên quan gì tới cậu?
Úc Khanh nghe cậu Ninh nói vậy thì cau mày trả lời: "Vâng, chúng cháu đang chuẩn bị ra ngoài chúc mừng sinh nhật A Bùi."
"Thì ra là vậy." Cậu Ninh gật đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Điền Mịch đang đứng bên cạnh Úc Khanh, cười hỏi anh: "Cậu chưa từng gặp cô gái này, là bạn gái mới của cháu đấy ư?"
Mọi người đều có thể nghe thấy rõ sự khinh thường trong lời nói của cậu Ninh, lần cuối cùng Úc Khanh yêu đương là khi anh còn là sinh viên, vậy mà cậu Ninh nói lời này khiến anh như thể là một người đa tình, rất dễ làm bạn gái anh suy nghĩ nhiều..
Tuy nhiên, vẻ mặt Điền Mịch không hề thay đổi, cô và Úc Khanh đều không thích thể hiện tình cảm, trước đây cô lo lắng cho hình tượng của mình trước mặt Úc Bùi và Cố Tranh nên cũng cẩn thận không làm gì quá thân mật. Vậy mà sau khi cô nghe thấy câu nói của cậu Ninh, cô lập tức tiến lại gần Úc Khanh và khoác tay anh, ngoan ngoãn đáp: "Dạ, cháu chào cậu. Cháu là Điền Mịch, là bạn gái mới của Úc Khanh ạ."
Giờ đây ngay cả Cố Tranh cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc súng giữa mọi người, nhưng dù sao cậu chàng cũng không phải họ hàng của nhà họ Úc, càng không thân với nhà họ Ninh, nhìn thấy cảnh này, cậu chàng chỉ có thể sờ mũi lại gần Úc Bùi thì thầm vào tai cậu: "Cậu hai của cậu có phải có độc không? Sao lại nói cô Điền như vậy."
Úc Bùi không nói gì, cũng không rời mắt khỏi chiếc xe phía sau cậu Ninh.
"Thì ra là vậy." Cậu hai Ninh nghe xong lời của Điền Mịch thì vẻ mặt không thay đổi, mỉm cười đi đến bên chiếc xe cuối cùng, mở ghế sau ra nói với người đối diện: "Tĩnh Lan, A Khanh có bạn gái mới, chị có muốn ra đây gặp mặt chút không?"