• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng mười giờ tối, bữa tiệc sinh nhật chuẩn bị cho Úc Bùi kết thúc.

Khách sạn Đường Phong là một biệt thự nghỉ dưỡng nhỏ. Vào dịp quốc khánh có rất nhiều người đặt phòng, nhưng cha Lạc và mẹ Lạc muốn để Úc Bùi có một bữa tiệc sinh nhật yên tĩnh nên họ từ chối rất nhiều người. Sau khi kết thúc sinh nhật, hai ông bà dắt Úc Khanh và Cố Tranh đến gian phòng chuẩn bị sẵn.

Úc Bùi đi theo Lạc Trường Châu, mà Lạc Trường Châu vẫn chưa di chuyển nên cậu hỏi: "Trường Châu, tối nay mình nghỉ ở đâu thế?"

"Cậu còn nhớ ngày tớ tỏ tình với cậu không?" Lạc Trường Châu cúi đầu nhẹ giọng hỏi Úc Bùi

Úc Bùi đương nhiên sẽ không quên ngày hôm đó: "Nhớ chứ."

Lạc Trường Châu nở nụ cười nói: "Nhà gỗ nhỏ của mình tớ đã chuẩn bị xong rồi, tớ dẫn cậu đi xem có được không?"

Úc Bùi nói: "Được đó."

"Vậy chúng ta đi thôi." Lạc Trường Châu nắm tay cậu dẫn cậu đi đến một con đường bí mật, con đường này hình như được xây thẳng từ khách sạn Đường Phong đến căn nhà gỗ nhỏ ở sau núi. Hắn cẩn thận dùng đá cuội để lát thành một con đường, mà cuối đường chính là nơi mà Lạc Trường Châu dẫn cậu đi trước đó.

Chẳng qua nơi này lúc trước chỉ là một đống gỗ đang được lắp đặt, xung quanh mọc rất nhiều cỏ dại, nhưng giờ đây đống gỗ đó đã biến thành một căn nhà nhỏ đơn giản, dùng khung gỗ trắng để rào xung quanh, có cây có hoa, còn có một vài cây cậu không biết tên.

Úc Bùi thấy những cây đó không giống những cây phong ở dưới núi, nhưng cậu là một tiểu thiếu gia không phân biệt được hoa màu, vốn không biết đây là giống cây gì nên bèn hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu đây là cây gì thế?"

"Cây lê." Lạc Trường Châu đi tới trước mặt cậu cười nói "Không phải cậu nói lúc cây lê nở hoa sẽ trông như tuyết sao? Bây giờ thì tạm thời không có cách nào dẫn cậu đi xem tuyết nên tớ chỉ có thể trồng một vài loại cây ngắm đỡ mà thôi."

Nói xong Lạc Trường Châu đưa tay vuốt ve bụi cây bên cạnh hàng rào nói: "Những cây này đều là cây mâm xôi, chúng nó lớn rất nhanh, tầm năm sau thì mình có thể ăn rồi."

Úc Bùi nhìn những bụi cây nhỏ đó, dường như có thể nhìn được năm sau chúng nó sẽ nở ra những chùm hoa nho nhỏ, ra những chùm quả chua ngọt xinh xắn, cũng giống như cuộc sống hiện tại của cậu tràn ngập hy vọng.

Lạc Trường Châu dõi theo ánh mắt của cậu một hồi sau đó kéo cậu vào trong nhà: "Vào đây xem một chút nào."

Lúc Lạc Trường Châu xây ngôi nhà này đã phải dụng tâm suy nghĩ rất nhiều, tuy ngôi nhà không lớn nhưng có đầy đủ nội thất, căn nhà gỗ tuy không có phòng khách nhưng lại có một căn phòng ngủ đôi rất ấm cúng với lò sưởi để sưởi ấm vào mùa đông.

Lúc bọn họ bước vào, trong phòng vẫn còn tối, Lạc Trường Châu vừa ấn công tắc đèn, cả căn phòng bừng sáng lên, ánh đèn màu vàng ấm áp, trên mái nhà có treo rất nhiều đèn dây nho nhỏ hình ngôi sao, ánh sáng ấm áp tỏa xuống như thể mang theo nhiệt độ tan chảy.

Bên cạnh cửa sổ lớn, Lạc Trường Châu làm một cái giá gỗ, bên trên mặt của giá gỗ hiện tại không có gì nhưng bên cạnh lại có giá vẽ bằng sắt như thể đã nói rõ công dụng của nó.

"Cái kệ này sau này dành cho cậu dùng tất cả thuốc màu và dụng cụ vẽ của cậu có thể đặt ở chỗ này."

"Ngôi nhà này đã xây được một thời gian nhưng chưa được trang trí vì không biết cậu thích phong cách nào" Lạc Trường Châu nói, đoạn hắn cúi người xuống dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào Úc Bùi, "Sau đó cậu lại bị bệnh, tớ đến thăm cậu bèn lén lút nhớ lại phong cách phòng của cậu, cuối cùng mới chuẩn bị xong xuôi căn nhà gỗ này cho nên hiện tại mới dắt cậu xem."

Úc Bùi ngơ ngác nhìn hắn, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trên mái nhà tựa màu hoàng hôn mềm mại ấm áp, những tia sáng đó chiếu vào đôi mắt xanh thẳm của Lạc Trường Châu như ánh hoàng hôn dịu dàng.

Lạc Trường Châu dùng ánh mắt sâu thẳm dịu dàng nhìn cậu, trong mắt tràn ngập hình bóng của Úc Bùi. Cậu cảm thấy cả đời này mình chưa bao giờ thấy một đôi mắt nào đẹp hơn thế.

"Cậu thích nơi này không? A Bùi." Lạc Trường Châu hỏi cậu.

"Thích lắm." Úc Bùi đáp, giọng cậu hơi khàn.

"Vậy mình mãi mãi ở bên nhau nhé, được không?"

"Được."

Lạc Trường Châu hỏi một câu, Úc Bùi đáp một câu, nhưng khi cậu trả lời mi mắt càng cụp xuống, cuối cùng chỉ để cho Lạc Trường Châu nhìn thấy một chiếc gáy mềm mại. Lạc Trường Châu cười cúi đầu hôn khẽ lên xoáy tóc trên đỉnh đầu cậu sau đó cúi đầu đi tìm đôi môi của Úc Bùi.

Hắn vốn tưởng rằng Úc Bùi sẽ có chút ngượng ngùng, nhưng vừa chạm vào đôi môi của cậu, cậu đã nhẹ nhàng hé môi.

"Có thể gặp được cậu thật tốt..." Úc Bùi dán vào bờ môi hắn, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Lạc Trường Châu ngẩn ra, hơi rời khỏi đôi môi của Úc Bùi, bởi vì Úc Bùi vốn trầm lặng và sống nội tâm nên hắn vốn tưởng rằng Úc Bùi sẽ không bao giờ nói ra những lời như vậy.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của Úc Bùi cười hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại nói như vậy, chẳng phải lúc này cậu nên nói cậu thích tớ hay sao?"

"Ừm, thích cậu." Úc Bùi cũng nhấc cánh tay, ôm lấy cổ hắn, "Từ lúc mình mới gặp nhau, từ rất lâu trước đây khi mình quen nhau, tớ đã muốn nói như vậy với cậu rồi."

Lạc Trường Châu thở dài, trong lòng tràn ngập thỏa mãn, tràn đầy đến mức gần như tràn ra từ trong lòng, ngập mọi ngóc ngách trong tâm hồn.

Còn Úc Bùi ôm hắn, đột nhiên hôn lên cổ Lạc Trường Châu.

Người Lạc Trường Châu có hương gỗ thoang thoảng, Úc Bùi không biết trước đây vì sao trên người cậu lại có mùi na ná như vậy, nhưng sau khi đến Khách sạn Đường phong, có lẽ cậu đã hiểu. Đó là vì Lạc Trường Châu thường xuyên đi dạo giữa những con đường ở Đường phong, mà cậu và Lạc Trường Châu thân nhau như vậy, trên người dường như cũng dính rất nhiều mùi hương này - dịu dàng mà kiềm chế, giống như cây phong vào mùa thu.

Linh hồn của cậu và Lạc Trường Châu gần như đã giao hòa với nhau, giữa bọn họ không có khoảng cách nào, sau khi linh hồn cộng hưởng, có lẽ là cũng sẽ có một số phản ứng vật lý.

Úc Bùi ôm cổ Lạc Trường Châu, nhớ lại những lần Lạc Trường Châu hôn cậu, hơi thở của họ hòa vào nhau, ngay cả nhịp tim cũng giống như cùng một tần số, cậu tựa như đang mắc chứng đói khát da thịt, không hài lòng với việc ôm Lạc Trường Châu qua hai lớp quần áo như thế này, cậu muốn được gần gũi hơn mà không có bất kỳ rào cản nào, giống như tâm hồn của họ vậy..

Vì vậy, áo của Lạc Trường Châu nhanh chóng bị Úc Bùi vén lên, cậu hắn đưa tay vào trong áo hắn, khám phá từng thớ cơ trên eo hắn, rồi chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Nhiệt độ cơ thể của Úc Bùi luôn khá thấp, ngón tay luôn hơi lạnh, khi Lạc Trường Châu bị tay cậu chạm vào, cơ bắp của hắn lập tức căng thẳng, có lẽ hắn không ngờ rằng Úc Bùi sẽ chủ động như vậy. Khi tay cậu chạm đến quần lót của hắn, lúc đó hắn mới phản ứng lại, nắm lấy cổ tay Úc Bùi: "A Bùi?"

"Hả?" Úc Bùi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có hơi đỏ, môi đỏ thẫm xinh xắn, còn sót lại chút nước do nụ hôn để lại, dường như phản chiếu ánh sáng đẹp đẽ dưới hơi ấm ấm áp, thu hút ánh nhìn của Lạc Trường Châu, hàng mi dài của cậu khẽ run lên, ánh mắt nhìn quanh quất vì ngượng ngùng nhưng lại rất kiên định.

Đáp lại xong, Úc Bùi thấy Lạc Trường Châu im lặng bèn muốn thoát khỏi xiềng xích của Lạc Trường Châu, tiếp tục hành vi không an phận của mình.

Lạc Trường Châu rất thích Úc Bùi, hắn không thể không có phản ứng gì khi Úc Bùi làm này làm kia với mình như vậy, nhưng hắn rất quan tâm đến sức khỏe của Úc Bùi, hắn biết sức khỏe của Úc Bùi không tốt lắm, cậu mắc bệnh hen suyễn, hơn nữa lại rất yếu đuối, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có quan hệ sớm như vậy, thế nên đương nhiên trong nhà gỗ cũng không có chuẩn bị gì.

Dưới tình huống như vậy, hắn thật sự không thích hợp làm gì đó với Úc Bùi, thế là hắn lại nhẹ nhàng đẩy Úc Bùi ra, mơ hồ nói với cậu: "A Bùi... Ở đây không có gì cả."

"Có mà." Úc Bùi bật cười, hai má ửng hồng như thoa chút phấn nhàn nhạt, "Nơi này có giường đấy thôi."

Lạc Trường Châu bất đắc dĩ, cho rằng Úc Bùi không hiểu ám chỉ, nhướng mày định nói tiếp, nhưng Úc Bùi lại cứng rắn hiếm có, đẩy Lạc Trường Châu đè hắn xuống giường.

Chiếc giường gỗ cứng cáp phát ra âm thanh trầm đục, tấm đệm mềm mại chìm xuống, hơi nảy lên, Úc Bùi ấn hai tay lên vai Lạc Trường Châu, nhanh chóng đá văng đôi dép trên chân mình, quỳ lên trên eo Lạc Trường Châu, sau đó cúi xuống nằm trên ngực Lạc Trường Châu, hôn lên môi hắn.

Ngoại trừ Lạc Trường Châu, Úc Bùi cả đời chưa từng làm chuyện chủ động như vậy với bất kỳ ai, tuy nhiên, lượng dopamine do não tiết ra khi cậu đang yêu say đắm có thể thực sự khiến người ta mất trí, cậu nhìn vào mắt Lạc Trường Châu, cảm thấy tình yêu của mình dành cho hắn hoàn toàn không thể diễn tả bằng lời, chúng bị nghẹn lại trong lòng cậu và cậu cần một cách để trút bỏ nỗi niềm này.

Mùa này không những không lạnh mà thậm chí còn có hơi nóng, không có ai mặc nhiều, cho nên khi Lạc Trường Châu ngã xuống giường, áo của hắn gần như rách toạc, Úc Bùi đã kéo tụt quần hắn xuống, lớp vải mỏng manh còn lại bên dưới căn bản không thể ngăn cản được bất cứ thứ gì, phản ứng thành thực ở nơi ấy đã sớm phản bội hắn, làm bại lỗ suy nghĩ thật sự của hắn.

Úc Bùi đang quỳ trên người hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng Lạc Trường Châu lại cảm thấy Úc Bùi như thế này có một sức quyến rũ khó tả, hắn ngơ ngác nhìn Úc Bùi, tay vô thức cử động, xoa nắn vòng eo nhỏ của Úc Bùi, nhưng khi hắn vừa chạm tới thì chợt tỉnh lại, nhẹ nhàng ấn tay Úc Bùi đang cởi quần áo của mình, bất đắc dĩ nói: "A Bùi, cậu..."

Úc Bùi nghe hắn nói, bàn tay vẫn đang cởi quần áo của hắn buông ra, cậu thu tay lại tự nắm lấy vạt áo của mình, sau đó kéo lên cởi toàn bộ quần áo trên người.

Thân hình cân đối và trắng nõn dưới lớp áo dần lộ ra khi quần áo được cởi bỏ, tiếp xúc với ánh sáng dịu nhẹ và ấm áp, không biết có phải do đột ngột tiếp xúc với không khí có nhiệt độ thấp hay không mà cơ thể cậu chợt căng thẳng. Cơ thể của thiếu niên thường là hấp dẫn nhất, rất quyến rũ, bởi da thịt máu xương đều tràn đầy sức sống dồi dào, làn da trắng như tuyết không tì vết đó dường như được phủ một lớp màu quyến rũ trong ánh sáng mơ hồ, khiến người ta muốn đặt tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve.

"Trường Châu..." Úc Bùi khép hờ lông mi, hai tay chống sang hai bên đầu của hắn, giọng nói vốn trong trẻo có hơi khàn khàn, đó là âm sắc quen thuộc của mỗi người con trai khi bị dục vọng nhấn chìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK