Để cho tiện, hai người vốn định ở nhà trọ cho hai người dành cho sinh viên, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết chỗ đó chỉ dành cho nghiên cứu sinh mà thôi, sinh viên đại học chỉ có thể ở ký túc xá bốn người. Lạc Trường Châu định đi chuyện trò với bên nhà trường một chút, ấy thế mà bị Úc Bùi cản lại, khuyên hắn hai người chỉ ở lại chưa tới một tháng, không cần phiền phức như vậy. Lạc Trường Châu suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Vào hôm nhập học, hắn mang theo hành lý của mình và Úc Bùi tiến vào ký túc xá.
Chuyên ngành của Úc Bùi và Lạc Trường Châu không giống nhau, trên lý thuyết thì hai người cũng không được phân vào cùng một ký túc xá, kết quả phải "đi cửa sau" rồi, do vậy cả phòng trừ Úc Bùi chuyên ngành mỹ thuật, còn lại đều là ngành kiến trúc.
Lúc bọn họ đến ký túc, trong phòng đã có người, hẳn là sinh viên ngoại tỉnh tới trường từ sớm. Khi Úc Bùi và Lạc Trường Châu đi vào, cậu ta vừa mới rời giường, còn đang ngậm bàn chải đánh răng đứng bên bồn rửa mặt.
Lạc Trường Châu đi vòng qua cậu ta đặt hành lý của mình ở lối đi, cầm theo hành lý của Úc Bùi trải giường chiếu cho cậu trước.
Từ nhỏ Úc Bùi chưa bao giờ làm việc nhà, sau khi ở bên Lạc Trường Châu cũng được hắn nuông chiều, tiểu thiếu gia mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân ngây thơ không hiểu sự đời, muốn giúp đỡ Lạc Trường Châu cũng không có chỗ ra tay, đành phải ôm áo khoác đứng một bên không làm phiền Lạc Trường Châu.
Còn người kia sau khi rửa mặt thì cười cười đi tới, giơ tay ra chào hỏi với Úc Bùi: "Này, xin chào, tên tớ là Thường Hồng Duy."
Úc Bùi bắt tay với cậu ta, cũng mỉm cười giới thiệu bản thân: "Xin chào, tên mình là Úc Bùi."
Dứt lời, Úc Bùi đang định giới thiệu cậu ta với Lạc Trường Châu thì Thường Hồng Duy lại nhìn cậu thốt lên: "Thì ra cậu là Úc Bùi à, tên nghe giống ngọc bội ghê. Cậu trắng thật đấy, là người Nam Thành à?"
"Đúng vậy." Úc Bùi ngạc nhiên đáp.
Có một vài học sinh trước khi khai giảng sẽ trao đổi liên lạc với bạn cùng phòng mình trước. Mặc dù Thường Hồng Duy chưa từng liên lạc nhưng cậu ta cũng biết họ tên bạn cùng phòng mình là gì, dù sao cũng học cùng lớp chuyên ngành, chưa kể tới trong phòng có một người chưa gặp mặt mà đã nghe danh Lạc Trường Châu, Thường Hồng Duy còn nhớ tới Úc Bùi, vì cậu là sinh viên hệ mỹ thuật duy nhất trong phòng.
Thường Hồng Duy vào ở ký túc sớm hai ngày. Hai ngày qua chỉ có mình cậu ta, không có ai nói chuyện cùng khiến cậu ta nghẹn gần chết, bây giờ thấy có Úc Bùi ở đây bèn vui vẻ lôi kéo cậu qua hàn huyên: "Oa, cậu là người Nam Thành ư? Vậy ký túc xá mình có người tên Lạc Trường Châu nữa í, chắc là cậu biết nhỉ? Nghe nói cậu ấy là Trạng Nguyên của Nam Thành các cậu đó."
Úc Bùi nghe vậy thì càng ngạc nhiên hơn nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ừm, biết, cậu ấy..."
Úc Bùi vừa định chỉ chỉ cho Thường Hồng Duy Lạc Trường Châu ở ngay sau cậu ta thôi, nhưng Thường Hồng Duy chưa kịp đợi Úc Bùi dứt lời đã hào hứng: "Cậu ấy là Trạng Nguyên mà sao lại báo danh vào đại học của mình chứ? Tớ vừa nhìn thấy ảnh của cậu ấy trên bức tường ảnh, đôi mắt màu xanh lam đó, ôi chao, mắt cậu ấy vốn xanh như vậy sao?"
"Ừm... Cậu ấy lai nhiều dòng máu nên mắt màu xanh lam." Úc Bùi nhìn một lượt qua Lạc Trường Châu đã trải xong giường chiếu đằng sau Thường Hồng Duy đáp.
Thường Hồng Duy thấy Úc Bùi cứ nhìn mãi ra sau lưng mình thì cũng quay đầu liếc một cái, sau đó chịu khó đứng dậy rót một cốc nước nóng để lên bàn, cực kỳ lễ phép nói với Lạc Trường Châu: "Chú Úc uống nước đi ạ. Cháu và Úc Bùi nói chuyện mà quên mất không chào hỏi chú, đúng là không phải phép."
Úc Bùi: "..."
Lạc Trường Châu vốn đang chuẩn bị thu dọn hành lý của mình nghe được lời của Thường Hồng Duy xong lập tức dừng chân, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống lạnh lùng nhìn lại cậu ta: "Chú Úc?"
Thường Hồng Duy ngẩng đầu thấy đôi mắt xanh lam và khuôn mặt quen ơi là quen của Lạc Trường Châu thì đờ người, lắp bắp nói: "... Không, không phải chú Úc ạ."
Không thể trách Thường Hồng Duy nhận lầm người được, ai bảo Lạc Trường Châu cao to thế kia, mặc quần áo lại sẫm màu, đội cái mũ lưỡi trai che hết cả mặt, sau khi cầm theo hành lý đi vào cùng Úc Bùi thì chẳng nói chẳng rằng đã đi trải giường chiếu cho cậu, trong khi Úc Bùi hai tay trống trơn cực kỳ ung dung. Đây là phải là tổ hợp người nhà dắt theo bé con nhà mình à? Cho nên Thường Hồng Duy lập tức quy Lạc Trường Châu thành ba của Úc Bùi, mãi đến tận khi Lạc Trường Châu bỏ mũ xuống cậu ta mới biết hắn là Trạng Nguyên Nam Thành mình vừa thảo luận với Úc Bùi.
"Ngại quá ngại quá, tớ thấy cậu vừa đến đã mải thu dọn giường cho Úc Bùi nên nghĩ cậu là ba cậu ấy..." Thường Hồng Duy vội vàng xin lỗi Lạc Trường Châu, chẳng qua lời này đáng lẽ không nên nói.
Thành ra Lạc Trường Châu mang khuôn mặt lạnh lùng lờ cậu ta đi, cầm hành lý của mình rồi thu dọn giường cho bản thân.
Thường Hồng Duy nhận nhầm người thì thấy rất lúng túng, gãi đầu nhỏ giọng nói với Úc Bùi: "Thì ra hai cậu đi cùng nhau à... Sao cậu ấy lại giúp cậu dọn giường vậy, tớ còn tưởng là ba cậu cơ..."
Úc Bùi cũng phục ánh mắt của Thường Hồng Duy luôn, cậu giải thích: "Hai bọn mình là bạn học cấp ba với nhau, cậu ấy là bạn cùng bàn với mình nên thân nhau lắm, cậu ấy giúp mình dọn giường chút thôi."
"À ra thế, hai các cậu là bạn cùng bàn cơ à." Thường Hồng Duy không nghi ngờ lời giải thích của Úc Bùi. Tuy là cậu ta vẫn thấy quai quái thế nào, dù sao bạn cùng bàn cấp ba thi đỗ cùng trường đại học lại còn được phân vào cùng một ký túc xá đã hiếm lắm rồi. Huống hồ là bạn cùng bạn thì chắc gì đã giúp nhau trải giường trải chiếu. Thường Hồng Duy ngẫm lại bản thân mình, đừng nói là bạn cùng bàn, cho dù là bạn siêu thân cậu ta cũng chẳng giúp thế đâu.
Hành động tiếp theo của Lạc Trường Châu càng khiến lhd trợn mắt há miệng. Sau khi hắn dọn giường xong thì bắt đầu gấp quần áo giúp Úc Bùi, cuối cùng Úc Bùi sợ Thường Hồng Duy nhận ra gì đó nên cũng giúp đỡ Lạc Trường Châu bày ra một ít đồ dùng hàng ngày của hai người.
Thường Hồng Duy tấm tắc lấy làm lạ, thở dài: "Các cậu thân nhau thật đấy."
"Đúng vậy..." Úc Bùi lúng túng cười cười không giải thích.
"Thế ký túc xá mình mới có ba người đến, bạn còn lại không biết bao giờ tới đây."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thường Hồng Duy vừa dứt lời, người bạn cùng phòng cuối cùng đã xách hành lý mở cửa ký túc xá. Đó là một cậu trai đeo kính tên Nguyên Tín Dư, thoáng nhìn cũng rất dễ gần, cực kỳ phóng khoáng, nói chuyện với Thường Hồng Duy rất hợp.
Thường Hồng Duy chợt nghĩ tới Lạc Trường Châu giúp Úc Bùi trải giường, cũng tươi cười nói với Nguyên Tín Dư muốn giúp hắn trải giường. Nguyên Tín Dư được cưng mà rén liên tục nói cảm ơn. Sau khi Thường Hồng Duy giúp hắn trải giường, cậu ta còn ngỏ ý muốn giúp Nguyên Tín Dư gấp quần áo làm Nguyên Tín Dư sợ đến mức vội vã uyển chuyển nói lời từ chối.
Ngoại trừ Úc Bùi trong ký túc xá, cả Thường Hồng Duy và Nguyên Tín Dư đều rất tò mò về Lạc Trường Châu có bức ảnh lớn nhất trên tường, nhưng thấy hắn thờ ơ, hai người không còn cách nào khác ngoài nói chuyện với Úc Bùi.
Lạc Trường Châu thấy Úc Bùi và bạn cùng phòng mới hợp nhau cũng không ghen tị, chỉ ngồi bên cạnh yên lặng nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng nhỏ giọng góp vài câu. Đến buổi chiều khi mọi người muốn đến lớp báo danh, Lạc Trường Châu mới mở miệng, không hề keo kiệt với lời nói của mình, liên tục căn dặn Úc Bùi --
"Chứng minh thư và những thứ cậu cần dùng để báo cáo đều để trong cặp sách của cậu. Tớ đặt cẩn thận hết rồi, một lát cậu cầm theo là được."
"Sau khi báo cáo xong phải đi nhận quân phục, tớ không đi cùng cậu được. Sau khi cậu nhận quần áo xong thì mang về ký túc xá đã nhé, sau đó chờ tớ mình cùng đi ăn cơm tối."
Trái hẳn với sự im lặng và thờ ơ vừa rồi của mình, cách quan tâm tỉ mỉ của Lạc Trường Châu dành cho Úc Bùi khiến lhd và Nguyên Tín Dư sửng sốt, cho đến khi Lạc Trường Châu quay đầu nhìn họ và hỏi: "Cùng ăn tối không?" Khi hai đứa hồi hồn lại mới đồng ý: "Được, được, ăn cùng nha."
Trên đường đến lớp học, mặc dù Thường Hồng Duy, Nguyên Tín Dư và Lạc Trường Châu là học sinh cùng lớp, thế mà Lạc Trường Châu kè kè đi cạnh Úc Bùi đưa cậu đến lớp, sau đó mới xoat người đi về lớp mình báo cáo. Nguyên Tín Dư và Thường Hồng Duy đi trước hai người phải thấp giọng thảo luận với nhau: "Lạc Trường Châu đối xử với Úc Bùi tốt quá nhỉ?"
Thường Hồng Duy đáp: "Bởi vì hai người bọn họ là bạn cùng cấp ba, bạn cùng bàn luôn."
Nguyên Tín Dư không ngáo ngơ như Thường Hồng Duy, nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
Khoa Kiến trúc không nhiều nữ sinh, nữ sinh trong lớp có thể đếm trên đầu ngón tay, mà mấy bạn đó còn không đẹp bằng Úc Bùi... Thường Hồng Duy còn chưa báo cáo xong đã than vãn, nói rằng có thể thấy trước sự nghiệp độc thân của mình trong bốn năm đại học tới.
Ngược lại, lớp học của Úc Bùi âm thịnh dương suy, trong số 35 học sinh trong lớp, chỉ có một phần năm là nam. Bé ngoan Úc Bùi trắng nõn vừa mới lộ mặt đã được nữ sinh bao vây, cô nào cũng muốn đến nói vài lời với cậu.
Úc Bùi chưa bao giờ có được đãi ngộ như vậy kể từ khi còn đi học, cậu chào đón mọi nữ sinh đến nói chuyện với mình bằng một nụ cười dịu dàng lời nói nhỏ nhẹ, bởi vậy khi vừa kết thúc khai giảng, Úc Bùi đã biến thành bảo bối trấn lớp mỹ thuật của cả nhà.
Trong khi xếp hàng để lấy quân phục, Thường Hồng Duy cứ mãi tìm kiếm các cô gái xinh đẹp trong số các sinh viên năm nhất, liếc mắt một cái đã thấy Úc Bùi được nữ sinh hoan nghênh, một nữ sinh còn chủ động giúp Úc Bùi lấy bộ quân phục.
Thường Hồng Duy nhìn đãi ngộ tuyệt vời này rồi há hốc miệng, ghen tị nói với Nguyên Tín Dư: "Đó là Khoa Mỹ thuật đúng không? Úc Bùi hạnh phúc quá đi, ngành của mình cũng vẽ vời mà sao khác biệt lớn vậy? Nếu biết sớm hơn, tớ đã nộp đơn vào khoa Mỹ thuật rồi."
Nguyên Tín Dư cười nhạo cậu ta: "Cậu cứ mơ đẹp đi."
"Chẳng lẽ cậu không có ước mơ có khát khao à? Quanh Úc Bùi có nhiều bạn gái xinh thế kia, nghĩ đã thấy hạnh phúc rồi, Trường Châu cậu nói xem có đúng không?" Thường Hồng Duy hỏi, quay đầu nhìn Lạc Trường Châu đang đứng một bên.
Kết quả lại thấy Lạc Trường Châu khẽ chau mày, sắc mắt tối sầm như thể vợ nhỏ bắt gặp chồng mình ngoại tình nhìn chằm chằm nhóm "hồ ly tinh" vây quanh Úc Bùi. Thường Hồng Duy bị chính ý nghĩ của mình làm cho sửng sốt một phen, nhưng rồi cậu ta nhìn lại thì thấy hình dung của mình chẳng sai chút nào.
Còn Úc Bùi cuối cùng đã thoát ra khỏi vòng vây của các bạn gái, nhìn thấy Lạc Trường Châu liền lập tức ôm quân phục chạy đến chỗ hắn: "Trường Châu, cậu cũng xếp hàng đi, tớ không muốn về ký túc xá, tớ ở chỗ này chờ cậu."
"Ừm." Lạc Trường Châu đáp lại, sắc mặt cũng dịu đi.
Úc Bùi mỉm cười chào Thường Hồng Duy và Nguyên Tín Dư bên cạnh.
"Úc Bùi, lớp cậu nhiều nữ sinh ghê." Thường Hồng Duy ghen tị nói với Úc Bùi, nhớ lại cảnh tượng vừa thấy.
"Ừ." Úc Bùi cũng đồng ý, "Lớp chúng tớ chỉ có năm nam sinh thôi."
Thường Hồng Duy phàn nàn: "Lớp của chúng tớ đối lập với lớp của cậu, tớ rất muốn đổi lớp với cậu ó."
Úc Bùi cười nói: "Cũng không nghiêm trọng vậy chứ, dù sao mình cũng học cùng trường mà."
Thường Hồng Duy chợt thấy ánh sáng của hy vọng: "Đúng nhỉ."
Nguyên Tín Dư đứng ở một bên cũng không nói nhiều mà chỉ nhìn bọn họ, phát hiện Lạc Trường Châu bất kể lúc nào, chỉ cần Úc Bùi ở bên cạnh, ánh mắt của hắn đều sẽ dõi theo cậu, cho dù trên mặt không có biểu cảm gì nhưng có thể thấy hắn nhìn Úc Bùi bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng, giống như đang nhìn người yêu của mình vậy.
Nhớ tới Lạc Trường Châu có thành tích tốt nhưng chỉ học ở Đại học Nam Thành, lại ở cùng ký túc xá với Úc Bùi khác khoa, trong phút chốc, Nguyên Tín Dư cảm thấy mình đã thoáng thấy chân tướng của một bí mật siêu lớn, nhưng đây là dựa trên thực tế Lạc Trường Châu không thèm che giấu.
Vì vậy, hắn nhìn Thường Hồng Duy ngờ nghệch không biết gì, đoạn thở dài bất lực, rồi do dự có nên đề cập đến vấn đề này với Thường Hồng Duy hay không, nhưng sau khi suy nghĩ thì lại thấy thôi bỏ đi, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, tuy cũng rõ ràng mười mươi rồi nhưng Úc Bùi và Lạc Trường Châu không chủ động giải thích, hắn nói ra cũng không phải phép.
Nhưng ngay sau đó Nguyên Tín Dư phát hiện ra nhược điểm của việc không tiết lộ này, bởi vì sau bữa tối đầu tiên giữa những người bạn cùng phòng, khi họ trở về ký túc xá để thử quân phục, Thường Hồng Duy hoàn toàn mặc kệ người khác, mang theo tâm trạng "chúng bây có tao cũng có" cởi quần áo ngay trước mặt mọi người, chỉ mặc độc một chiếc quần lót bắt đầu thay quần áo.
Nguyên Tín Dư và Úc Bùi đều không sao, chỉ sững sờ một lúc không nói, trong khi sắc mặt của Lạc Trường Châu rất khó coi.
Vì vậy, rất hiếm khi hắn chủ động mở lời với Thường Hồng Duy: "Cậu... cậu không thể vào nhà vệ sinh thay đồ à?"