Đan điền thế giới của Vương Minh đã có đầy đủ vật tư cần thiết, mấy tháng qua hắn đã thả vào đó một lượng nhỏ động vật cùng một vài loại yêu thú cấp thấp, thông qua đó giúp duy trì hệ sinh thái của thế giới cũng như cung cấp lương thực cho hắn.
Điểm đến đầu tiên của Vương Minh là Hắc Thạch Trấn, đây là đại trấn nằm ở biên giới phía tây Bí Ngân Sa Mạc, nơi đây là một trong những trạm trung chuyển lớn thông qua Bí Ngân Sa Mạc.
Tại đây hắn tìm hiểu được một số thông tin về Bí Ngân Sa Mạc, nghe nói rải rác bên trong sa mạc là những mỏ Bí Ngân vì vậy ở đây không thiếu các nhóm mạo hiểm giả tụ tập với mong muốn một đêm chợt giàu.
Không chỉ vậy, theo thông tin hắn đọc được trong Tàng Thư Các tại Tiềm Long Học Viện, nơi đây từng là đế đô của một quốc gia cổ đại thiếu chút nữa đã thống trị toàn bộ Phong Ma Đại Lục.
Thế nhưng các đế vương cai trị cổ quốc lại là những bạo quân vô nhân đạo, bọn họ coi bản thân là những vị thần, lại còn nô dịch những người khác biến họ thành công cụ thể thỏa mãn quyền lực cùng du͙ƈ vọиɠ của mình.
Chuyện gì đến cũng phải đến, một người thanh niên đã lợi dụng sự mâu thuẫn trong cao tần của đế quốc để tạo ra nội chiến, sau đó đợi bọn họ hao tổn lẫn nhau qua nội chiến cuối cùng hắn kêu gọi người dân đứng lên khởi nghĩa.
Cuộc khởi nghĩa dần đi đến kết thúc với chiến thắng nghiêng về phe khởi nghĩa thì phía cao tầng của đế đô thực hiện một nghi thức thần bí gọi ra một con quái vật từ không gian khác.
Chỉ một đêm, tất cả đều bị nhấn chìm sâu dưới lớp cát dày đặc, một cổ quốc huy hoàng ngày xưa giờ chỉ còn những tàn tích tán lạc sâu bên trong sa mạc.
Vương Minh ở lại Hắc Trấn một đêm, hắn ta muốn thu thập thông tin cẩn thận trước khi lên đường, nếu không cẩn thận lạc đường trong sa mạc sẽ mất rất nhiều thời gian.
Con đường tốt nhất vẫn là thông qua các thương hội, bọn họ nắm giữ các tuyến đường khá an toàn, tuy nhiên cũng vì đây là mạch máu của bọn họ nên bọn họ giữ thông tin rất kín.
Cuối cùng Vương Minh cũng nghe ngóng được Linh Sa Thương Hội đang tuyển người hộ tống với giá cao, gần đây bọn họ đã mấy lần gặp sự cố, thiệt hại một khoản lớn, hộ vệ đoàn cùng hàng hóa thiệt hại nghiêm trọng, gần đây thuê một nhánh dong binh đoàn hộ tống cũng gặp bão cát gần như toàn quân bị diệt.
Cũng vì thế bọn họ cho dù ra giá rất cao vẫn không có ai dám đến, Vương Minh đắn đo một hồi rồi quyết định đến báo danh, một phần vì có một tuyến đường đảm bảo sẽ an toàn hơn là cứ đâm đầu vào sa mạc, hai là hắn ta tài cao gan lớn, cho dù có vấn đề gì xảy ra vẫn có thể bảo đảm an toàn cho bản thân.— QUẢNG CÁO —
Vương Minh liền đóng giả thành một dong binh có tu vi Đấu Linh, khi hắn tới chỉ cần khai báo thông tin đơn giản, lộ ra tu vi của bản thân liền được duyệt.
Khi hắn vào sảnh đường đã thấy có một nhóm sáu người khác đang ở trong sảnh, ngoài một tráng hán có tu vi Đấu Linh hậu kỳ cùng một lão giả mặc ma pháp bào.
Những người còn lại đều như Vương Minh che giấu thân người trong áo choàng nên hắn không nhận ra được giới tính, thế nhưng từ khí thế phát ra hắn đoán được tu vị bọn họ cơ bản đều khoảng cấp 3 như hắn.
Đợi được một hồi, từ ngoài đi vào một người đàn ông béo ú, trên người mang áo quần cùng trang sức đắt tiền, khuôn mặt béo tròn với nụ cười Vương Minh cảm thấy rất giả tạo.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông to cao, mặc áo choàng màu đen, trên đầu quấn đấu bồng cũng màu đen che khuất nửa khuôn mặt, nửa bên còn lại lộ ra một vết sẹo dài dữ tợn.
“Chào mừng mọi người đến với Linh Sa Thương Hội, lần này cảm hơn mọi người đã đến giúp đỡ chúng tôi, mọi người có thể gọi ta là Vương chưởng quỹ, nếu mọi người có ý kiến hoặc yêu cầu gì thì cứ nói ra, nếu không sáng mai chúng ta sẽ lên đường” Vương chưởng quỹ vừa cười vừa nói.
“Ngươi không cần dài dòng nữa nếu không phải vì tiền thưởng hậu hĩnh ta đã không đến nơi này, nghe nói gần đây các ngươi rất xui xẻo còn kéo theo cả Bạo Sa dong binh đoàn toàn diệt” người tráng hán cao to nói, hắn ta có tu vi cao nhất trong đám người ở đây nên có vẻ tự nhiên hết.
Lão giả ngồi một bên vừa cười vừa nhấp một ngụm trà, hắn ta là một ma pháp sư thân phận cao quý cho dù đi đến đâu cũng được chào đón, nếu không phải lần này hắn ta cần một nguồn tài chính lớn cũng không đến đây làm việc này.
“Thạch Nham huynh cứ yên tâm, chuyến hàng lần này rất quan trọng nên Linh Sa thương hội chúng ta đã xuất toàn lực, đảm bảo sẽ không có vấn đề gì” Vương chưởng quỹ vội vàng nói.
Tráng hán mang tên Thạch Nham hừ lạnh một tiếng rồi không nói tiếp nữa, mọi người cũng không có ý kiến gì nên sau đó bên thương hội sắp xếp cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi để chuẩn bị sáng mai lên đường.
Về đến phòng Vương Minh trở nên trầm tư, chuyến hàng này có vẻ không đơn giản, người đàn ông mặc áo choàng đen đi cạnh Vương chưởng quỹ toát ra khí thế rất nguy hiểm.
Vương Minh bắt đầu kiểm kê lại vật phẩm của bản thân, hắn ta có thể không sợ nguy hiểm thế nhưng không vì vậy mà hắn chủ quan, dù sao hắn chỉ có một cái mạng mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Ngày hôm sau, đoàn người khởi hành, Vương Minh cưỡi trên lưng một con Sa Thú đi một bên đoàn người.
Sa Thú là một loại yêu thú cấp thấp tính tình hiền lành, sinh trưởng tại môi trường sa mạc lại có đặc điểm tương tự như lạc đà ở Trái Đất, cơ thể lớn có thể chở được người và hàng hóa nên là phương tiện di chuyển được hoan nghênh tại đây.
Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, thỉnh thoảng có yêu thú tập kích nhưng đều bị bọn hắn đẩy lui, yêu thú ở đây không quá mạnh chẳng qua bọn họ ẩn sâu dưới lớp cát đợi người đi qua thì tập kích bất ngờ gϊếŧ chết một tên hộ vệ xấu số nào đó.
Sau năm ngày đoàn người đã bắt đầu vào sâu trong sa mạc, yêu thú cũng bắt đầu mạnh hơn thế nhưng mọi việc vẫn trong vòng kiểm soát.
Tối hôm đó mọi người đang nghỉ ngơi thì biến cố xảy ra, nơi họ cắm trại bị một đoàn Sa Khâu tập kích, Sa Khâu hình dáng như một con giun màu vàng khổng lồ, không có mắt và khả năng đào đất siêu hạng, bọn chúng cũng là những sát thủ trứ danh ở nơi đây.
Chẳng qua ban đầu bị tập kích bất ngờ nên mọi người còn lúng túng, đến khi mọi việc ổn đinh, người đàn ông áo đen bắt đầu chỉ huy mọi người vừa rút lui vừa phản kích.
Người đàn ông áo đen là Hắc hộ vệ trưởng của Linh Sa thương hội, tính tình nóng nảy và táo bạo nên đám hộ vệ rất sợ hắn, chẳng qua hắn có tu vi Đấu Vương và năng lực chỉ huy mạnh nên mọi người vẫn nghe lời hắn.
Bọn họ vừa đánh vừa rút lui thì bỗng nhiên Vương Minh nghe thấy một tiếng động lớn, phía dưới chân đoàn người hiện ra một vòng xoáy bằng cát khổng lồ nuốt chửng mọi người.
Ngay lập tức Vương Minh trốn vào không gian của Thiên Ma, đang định thoát đi thì hắn cảm nhận được bên dưới xoáy cát có động thiên khác, thế là hắn ra lệnh cho Thiên Ma chui xuống.
Bên dưới vong xoáy là một hang động ẩm thấp, xung quanh có một vài ngọn đuốc đang cháy phát ra ánh sáng lập lòe, trên trần có một ma pháp trận đang vận chuyển làm cho cát không rơi xuống hang động, thế nhưng thỉnh thoảng lại có người rơi xuống.
Vương Minh nhanh chóng ẩn thân vào một góc hang động, quả nhiên một lát sau có bốn bóng người xuất hiện, Vương chưởng quỹ, Hắc hộ vệ trưởng cùng hai nhân viên thân tín trong đội hộ vệ.
Vương chưởng quỹ cùng Hắc hộ vệ chỉ huy hai người vận chuyển đám người đang hôn mê vào sâu trong thông đạo.
“Còn thiếu một người” Hắc hộ vệ nhìn quanh đống người trầm giọng nói.— QUẢNG CÁO —
“Nếu vậy có ảnh hưởng đến nghi lễ tế tự không” Vương chưởng quỹ ở một bên lo lắng hỏi.
“Không biết được, ngươi cứ cho tiến hành theo kế hoạch để ta đi tìm xung quanh xem thử, chắc hắn cũng không chạy được xa” nói xong Hắc hộ vệ rời đi.
Vương Minh lặng yên đi theo đám người, bọn họ chuyển đám người hôn mê dọc theo hành lang đến một cái hang động lớn, ở giữa hang động có một tế đàn lớn phát ra ánh sáng màu đỏ.
Từ tình hình trước mặt cùng những lời hai người Vương chưởng quỷ Vương Minh có thể đoán được bọn họ chuẩn bị thực hiện một nghi lễ tà ác nào đấy.
Bảo sao hai đợt vận thương trước đây đều thất bại, Vương Minh cũng có thể đoán được số phận của hai đoàn người hộ tống Linh Sa thương hội trước đây như thế nào.
Vương Minh quyết định sẽ phá hư nghi thức, vì vậy hắn bắt đầu tiến lại gần tế đàn, thế nhưng khi Vương Minh tiếp cận tế đàn thì từ trên tế đàn một luồng sáng màu đỏ bắn về phía hắn.
Vương Minh nhanh chóng tránh né thế nhưng ánh sáng đỏ lại đột ngột chuyển hướng bắn trúng hắn cùng Thiên Ma, ngay lập tức Vương Minh bị bắn đập vào vách tường, hắn bị thương nhẹ khí tức hỗn loạn.
Biến cố bất chợt khiến ba người còn lại hơi sững sờ thế nhưng ngay lập tức hai tên hộ vệ lao về phía Vương Minh.
Vương Minh ngay lập tức gọi ra Xích Long Thương, một mình hắn bắt đầu đè đánh hai tên hộ vệ, thương pháp của Vương Minh đã có tiến bộ lớn, chiêu chiêu xuất ra mãnh liệt lại linh hoạt khiến hai tên hộ vệ liên tục bại lui.
Vương Minh xoay cổ tay Xích Long Thương quất về một trong hai tên hộ vệ bắn hắn bay ra ngoài, đang chuẩn bị tấn công tên còn lại thì Hắc hộ vệ trưởng trở về.
“Hóa ra là ngươi trốn ở chỗ này” Hắc hộ vệ trưởng nở nụ cười lao về phía Vương Minh.