Không chỉ vậy Vương Minh còn cảm thấy nơi đây rất quen thuộc dường như hắn ta đã sinh sống tại đây rất lâu rồi thế nhưng trong kí ức của hắn lại hoàn toàn không có bất kì một khái niệm nào về nó.
Vương Minh bước từng bước tiến về phía cổng chính của nơi này, nhìn lên cánh cổng sơn môn màu đen hắn ta chỉ nhìn được một chữ Quỷ hiện ra rất rõ trên tấm biển đề tên còn những chữ còn lại hắn lại không nhìn thấy được.
Sau khi quan sát mọi thứ cảm thấy không có nguy hiểm Vương Minh tiếp tục đi về phía trước, hắn gần như không gặp một trở ngại nào tiến thẳng về trước.
Cảnh vật bên trong dần dần hiện ra có những thứ rất rõ ràng thế nhưng có những thứ lại mơ hồ mờ nhạt như là ảo ảnh khiến Vương Minh có cảm giác chỉ cần chạm tay vào là nó có thể tan ra như một làn khói.
Vương Minh không biết mình đang đi đâu chỉ biết là hắn cảm giác nơi đây rất quen thuộc giống như hắn đã ở đây từ rất lâu rồi cứ như vậy hắn tiến thẳng về phía trước, trước mặt hắn từng dãy nhà ở hiện ra.
Vương Minh cứ đi mãi cho đến khi hắn đứng trước một biệt viện lớn nhất trong toàn bộ các khu nhà ở đây, đứng tần ngần một lát rồi hắn đi tiếp.
Hắn cứ thế đi trong vô thức cái cảm giác quen thuộc đấy dẫn hắn đi khắp từ nơi này đến nơi khác, có những tòa lâu tháp toát ra khí tức âm trầm quỷ dị như muốn hút linh hồn của người khác vào đấy.
Có một điều lạ là các trận pháp nơi đây có vẻ vẫn hoạt động thế nhưng nó lại không hề công kích Vương Minh vì thế hắn có thể tự nhiên đi lại khắp nơi, địa điểm Vương Minh dừng chân lâu nhất là một tòa tháp cao phía trên ghi ba chữ Tàng Thư Các.
Vương Minh đứng chôn chân trước nơi đó một hồi lâu rồi lại tiếp tục đi về phía trước dọc theo các con đường lát đá màu đen dường như dài bất tận, hắn cứ đi mãi đi mãi trong đầu không hề có một chút suy nghĩ gì về nơi mà mình sắp đến cho đến cuối cùng hắn dừng chân trước một tòa đại điện cực lớn.
Vương Minh tiến vào nơi đây hắn nhìn thấy một tòa đại điện khổng lồ được trang trí tinh mỹ, bên trong không khí hàn khí quanh quẩn khiến nơi đây quỷ dị âm trầm không có một chút sinh khí.
Hắn nhìn thấy nơi trung tâm của tòa đại điện có một cái ghế lớn màu đen phía trên được trạm trổ hình một con quỷ xung quanh nó là những hoa văn tinh mĩ tràn đầy cảm giác bạo lực, phía dưới có hai hàng ghế chạy dọc trong đại điện.
Vương Minh từng bước từng bước tiếp cận chiếc ghế trung tâm, sau khi đứng cạnh chiếc ghế hắn ta say sưa vuốt vuốt hoa văn trên chiếc ghế như là vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật.
Sau khi ngắm nghía xong chiếc ghế hắn ta liền ngồi xuống, ngay lập tức một cơn buồn ngủ ập đến hắn ta chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì gục đầu vào thành ghế và chìm vào giấc ngủ. — QUẢNG CÁO —
Không biết trải qua bao lâu lúc Vương Minh tỉnh lại đã thấy mình đứng ở bên ngoài rừng trúc.
Vương Minh bật người đứng dậy bần thần đứng nhìn khu rừng trúc trước mặt phải một lúc sau hắn ta mới định thần lại được, các hình ảnh về sự việc vừa trải qua dần dần tràn đầy trí óc của hắn
Càng suy nghĩ lại càng khó hiểu không hiểu sao chỗ kia lại quen thuộc với bản thân đến vậy, đang chú tâm suy nghĩ bỗng nhiên hắn sực nhớ ra sáng này mình còn phải tập trung để phổ biến về nội quy Tông Môn cùng lựa chọn Linh Thú nữa.
Ngay lập tức Vương Minh chạy thật nhanh đến quảng trường, lúc đến nơi thì cả quảng trường rộng lớn đã vắng tanh hắn liền biết mình đã tới muộn thế là hắn phải hỏi thăm những người gần đấy đường đến Linh Thú Đường.
Linh Thú Đường nằm ở khu vực phía tây của Vạn Thú Tông, xung quanh nơi đây là rất nhiều khu vực với các hệ sinh thái đa dạng được xây lên dùng để nuôi dưỡng Linh Thú vì thế nơi đây là một trong những khu vực trọng điểm của Vạn Thú Tông.
Lúc Vương Minh đến nơi thì đã giữa trưa, bước chân vào tòa đại điện bên trong chất đầy các quầy hàng mua bán đủ các loại hình Linh Thú cùng nguyên vật liệu.
Ở đây ngoài mua bán Linh Thú còn bán thức ăn cùng nguyên vật liệu dùng cho việc chăm sóc và nuôi dưỡng các loài linh thú, nơi đây lúc nào cũng đông đúc người từ đệ tử phục vụ cho đến người đến đây mua sắm.
Vương Minh ngây ngốc ngắm nhìn một con Dạ Hành Miêu đây là một con Linh Thú thượng phẩm mang hệ bóng tối đồng thời là một sát thủ đỉnh cấp, những con Linh Thú khác nếu không có khả năng phát hiện tung tích của nó thì chỉ có nước chịu đòn.
Kỹ năng của Dạ Hành Miêu còn kèm thêm hiệu quả làm suy giảm sức chiến đấu, hạn chế di chuyển thậm chí ăn mòn cả những lớp giáp dày vì thế nó có thể đè lên đánh những con Linh Thú khác cùng đẳng cấp.
“Không biết sư đệ đến đây là muốn mua Linh Thú hay nguyên vật liệu để bồi dưỡng Linh Thú” đang say sưa ngắm nghía xung quanh thì có giọng nói vang lên bên cạnh, Vương Minh giật mình nhìn qua thì thấy một vị sư tỷ dáng vẻ ưa nhìn mặc áo bào trắng đang đứng cạnh hắn.
“Chào sư tỷ, phiền sư tỷ cho ta biết địa điểm phát Linh Thú cho tân đệ tử ở đâu vậy” Vương Minh vừa nói vừa lôi trong tay ngọc bài thân phận của mình ra.
“Sao ngươi bây giờ mới đến nhận Linh Thú, không phải Linh Thú đã phân phát sạch ngày hôm qua rồi sao” vị sư tỷ kia cầm lấy ngọc bài ngạc nhiên nhìn Vương Minh hỏi.
— QUẢNG CÁO —
“Ta quên mất nên giờ mới đến” Vương Minh xấu hổ trả lời, hắn cảm thấy giật mình cứ tưởng chỉ trễ vài tiếng đồng hồ không ngờ hắn lạc trong khu rừng kia hơn một ngày.
“Được rồi ngươi đợi đây để ta đi hỏi xem” sau khi kiểm tra ngọc bài thân phận của Vương Minh cô gái liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay vào trong.
Một lát sau cô gái quay lại đi cùng nàng là một lão giả mặc áo bào màu lam của ngoại môn trưởng lão, nàng vừa nói chuyện với ông lão vừa chỉ tay về phía Vương Minh.
“Ngươi làm gì mà giờ này mới đến có biết Linh Thú hôm qua đã phát hết rồi không” ông lão bước đến trừng mắt nhìn Vương Minh, hắn chỉ biết lúng túng chấp tay xin lỗi.
“Loại người như ngươi không biết quý trọng thời gian như ngươi cho dù gia nhập tông môn cũng làm được gì không bằng cút trở về xó xỉnh của ngươi đi” trưởng lão mắng Vương Minh càng ngày càng gay gắt hơn.
Vương Minh cũng chỉ biết cúi đầu nhận lỗi, cũng không thể nói mình đi lung tung trong tông môn rồi lạc được, chưa nói chuyện vừa rồi quá mức kì lạ thì việc hắn đi lại lung tung mà chưa được phép cũng đã vi phạm quy định của tông môn rồi.
“Được rồi đi theo ta để xem còn lại những loại Linh Thú nào đã” sau khi mắng Vương Minh một hồi cuối cùng ông ấy cũng thôi, có thể là một phần do vị sư tỷ bên cạnh thấy hắn có vẻ tội nghiệp nên cũng xin giúp hắn.
Vừa dứt lời hắn ta quay người bỏ đi, Vương Minh chắp tay cảm ơn vị sư tỷ kia rồi nhanh chóng đuổi theo vị trưởng lão kia, lúc này hắn mới nhớ ra là mình không biết tên ông ấy cũng bởi vì từ lúc ông ấy xuất hiện cũng chỉ mắng hắn chứ chưa giới thiệu về mình.
Vị trưởng lão kia dẫn Vương Minh vào sâu bên trong đại điện, bên trong có đủ các loại Linh Thú với muôn hình vạn trạng, có rất nhiều là hắn cũng không nhận ra được tên gọi cùng chủng loại, sau khi đi qua từng dãy hành lang quanh co bọn họ rời khỏi nơi đây bằng một lối ra ở đằng sau.
Vị trưởng lão kia tiếp tục dẫn hắn đến một khu vực nhỏ đằng Linh Thú Điện nơi đây là nơi nuôi dưỡng những con ấu thú được tông môn chọn lọc và nuôi dưỡng.
Cuối cùng hai người dừng chân trước một cái chuồng nhỏ bên trong chứa năm sáu con Linh Thú với đủ các chủng loại.
Thế nhưng Vương Minh hơi thất vọng bởi vì bọn chúng đều chỉ là những loại có tư chất bình thường, thế nhưng hắn ta đến muộn thì bây giờ cũng chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn của người khác mà thôi, dù sao với tình hình hiện nay của hắn thì có được một con Linh Thú đã là may mắn lắm rồi.
Vương Minh tần ngần đứng trước cái chuồng nhỏ, bên trong có một con Thanh Phong Lang đây là một loại Linh Thú phổ thông dễ nuôi dưỡng là một loại Linh Thú đại trà bên trong tông môn thế nhưng con Thanh Phong Lang này từ hình dáng bên ngoài cùng màu sắc bộ lông có thể thấy được tố chất của nó không được tốt lắm vì thế nên giờ mới còn ở đây. — QUẢNG CÁO —
Tiếp theo là một con Kinh Cức Đằng đây làm một loại thực vật hệ Linh Thú, thế nhưng loại Linh Thú này tư chất phổ thông lại rất khó nuôi dưỡng, tính cơ động lại không cao vậy nên không có người mới nào nhận nó.
Những con Linh Thú bên cạnh tình hình cũng tương tự như vậy, Vương Minh càng ngày càng gấp nếu với tình trạng này thì khảo hạch vào tháng sau khả năng hắn sẽ bị đào thải.
Cuối cùng Vương Minh nhìn vào một góc của cái chuồng nơi đó có nằm một con Linh Thú lạ, hắn nhìn mãi cũng chỉ nhận ra nó giống như một con sói hoặc hồ ly gì đó mà hắn không biết chủng loại thế là quay sang hỏi bị trưởng lão bên cạnh.
“Thưa trưởng lão không biết con Linh Thú kia là loại Linh Thú gì” vừa nói hắn vừa chỉ tay vào con Linh Thú.
Vị trưởng lão nhìn về phía Vương Minh chỉ tay rồi im lặng nhìn về phía con Linh Thú, thái độ của hắn khiến Vương Minh trầm xuống.
“Con Ngân Lang ấy rất đặc biệt có vẻ như nó bị chủ nhân của mình bỏ rơi vì tư chất của bản thân quá kém, một vị đệ tử bắt gặp nó bị thương nằm ở sau núi vì thế đưa nó về đây chăm sóc. Bởi vì đã từng bị bỏ rơi nên nó rất đề phòng con người với lại tư chất của nó thật sự phổ thông lại bị thương lâu ngày nên cũng chẳng ai để ý đến nó cả”
Vị trưởng lão kia tỏ vẻ buồn bã nhìn về phía con Linh Thú nói, đối với những người dùng cả một đời mình để chăm sóc và nuôi dưỡng Linh Thú như hắn thì việc bỏ rơi Linh Thú là một điều không thể chấp nhận được.
Đối với những Ngự Thú Sư chân chính như hắn Linh Thú không chỉ là một con vật được nuôi trong nhà mà là đồng bạn thậm chí là thân nhân của mình.
“Ta có thể lại gần xem nó được không” Vương Minh xúc động trước thái độ cùng câu chuyện của vị trưởng lão kia liền nói.
“Ngươi cần phải cẩn thận nó rất đề phòng người lạ, có mấy người bị nó cắn rồi đấy, thế nhưng ta khuyên ngươi nên chọn những con khác cho dù tư chất bình thường nhưng ít nhất cũng không có vấn đề như con Ngân Lang kia” vị trưởng lão cau mày nhìn về phía Vương Minh, tâm trạng của hắn không được tốt mà Vương Minh còn muốn thêm phiền phức nếu Vương Minh có vấn đề gì thì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Thế nhưng Vương Minh cũng là loại cứng đầu bướng bỉnh vì thế hắn chỉ im lặng chắp tay xin lỗi vị trưởng lão sau đó bước vào chuồng Linh Thú đi về phía con Ngân Lang kia mặc kệ bị trưởng lão kia đang trừng mắt nhìn hắn.