Tinh Thiên Tuyết sống rất khép kín ít tiếp xúc với mọi người, bọn họ gần như quên mất sự tồn tại của nàng.
Thế nhưng trong thế hệ trẻ tuổi thì xét về diện mạo thì Tinh Thiên Tuyết trong thế hệ trẻ không một ai có thể so sánh được.
Chẳng qua tính cách nàng hơi kì lạ không thích tiếp xúc với người lạ, bạn bè thì chắc cũng chỉ có Thanh Hà tiểu nha đầu.
Phương Vô Song cũng chỉ đi theo Thanh Hà để tìm cách tiếp xúc với nàng thế nhưng bình thường nàng cũng không để ý đến hắn.
Người hiểu Thiên Tuyết nhất ngoài Thanh Hà ra chắc cũng chỉ có Thủy Liên Nhi vì nàng là sư phụ của Thiên Tuyết.
Không chỉ là sư phụ mà nàng rất yêu thương Thiên Tuyết, biết mẹ của Thiên Tuyết mất sớm sư huynh mình không có thời gian để ý đến con cái vì thế nàng chăm sóc Thiên Tuyết như con của mình vậy.
Thế nhưng Thiên Tuyết chỉ coi nàng như sư phụ, tuy tỏ ra rất tôn kính nàng nhưng vẫn tìm cách xa lánh nàng.
Nàng biết đấy là Thiên Tuyết muốn gìn giữ hình ảnh người mẹ đã khuất của cô ấy không muốn nó bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì khác.
Tuy thương tiếc cho Thiên Tuyết thế nhưng nàng vẫn tôn trọng điều đó vì thế không muốn quá ép buộc Thiên Tuyết phải theo ý mình, chỉ là dần dần lại khiến cho tính cách Thiên Tuyết trở nên cao lãnh xa lánh mọi người.
Không khí trong đại điện bắt đầu trầm lắng lại, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tinh Thiên Nhai.
"Chuyện này ta không làm chủ được, mọi người cũng biết quan hệ chúng ta không được tốt lắm, giai đoạn mẹ nàng mất đúng lúc ta đang trong giai đoạn đột phá quan trọng vì thế không quan tâm được đến các nàng. Thiên Tuyết trở nên như thế này một phần do lỗi của ta vì thế ta cũng không muốn ép buộc nàng phải làm những thứ nàng không muốn"
Tinh Thiên Nhai chưa nói hết lời thì Kim Hải điện chủ ngắt lời.
"Đó là chuyện riêng của sư huynh chúng ta cũng không muốn dính líu vào, hiện tại chúng ta đang bàn đến việc đại sự của tông môn Vương Minh này chúng ta phải có được, Vạn giới chiến trường đã mở ra chúng ta cần có những đại biểu mới cho Vạn Thú Tông để có thể kiếm một chỗ cắm dùi trên bản đồ vạn giới. Nó không chỉ là sự hưng suy của Vạn Thú Tông, nếu không giải quyết thỏa đáng thì Vạn Thú Tông có tồn tại được hay không cũng là ẩn số, chiến tranh đã diễn ra rồi mà chúng ta chỉ là những hạt cát trong sa mạc nếu không cố gắng thì thứ chờ đợi chúng ta chỉ có diệt vong mà thôi" — QUẢNG CÁO —
Lời Kim Hải điện chủ khiến mọi người im lặng, tình hình đang ngày càng nguy cấp hơn, vạn giới chiến trường mở ra chiến loạn xảy ra ở khắp nơi, mỗi ngày mỗi giờ đều có tin báo về một hành tinh nào đó bị hủy diệt thậm chí có cả những đại thế giới lớn hơn Vạn Thú Tinh gấp nhiều lần.
Bóng ma của chiến tranh và chết chóc đang lan tràn đến từng ngõ ngách của vũ trụ, không một nơi nào là an toàn cả.
Tinh Thiên Nhai trầm mặc, hắn biết những gì Kim Hải điện chủ nói đều đúng thế nhưng hắn không thể vì thế mà hy sinh con gái của mình được.
"Thế sư huynh có nghĩ đến Tinh Thiên Tuyết cũng là một hạt giống tốt, có thể coi là một trong những tinh anh cao nhất của Vạn Thú Tông ta nếu sự việc không ổn thỏa chúng ta có thể mất cả chì lẫn chài hay không, ta là sư phụ của nàng, ta chăm sóc nàng từ nhỏ xem nàng lớn lên, tính cách của nàng ta đều hiểu, nếu chúng ta ép buộc nàng làm điều nàng không thích thì có thể xảy ra phản ứng tiêu cực"
Thủy Liên Nhi lên tiếng giải vây cho Tinh Thiên Nhai, nó khiến cuộc tranh cãi của bọn họ lại dần đi vào ngõ cụt.
"Thế nhưng chúng ta có thể thử phải không, cứ cho bọn họ tiếp xúc với nhau, nếu bọn họ đều ưng thuận là kết quả tốt nhất còn nếu không được thì chúng ta sẽ tính cách khác"
Đan Anh điện chủ đưa ra ý kiến, mọi người đều gật đầu cho rằng đây là một cách hay có thể áp dụng thế nhưng làm thế nào để hiệu quả nhất thì rất khó để làm được.
"Ta nghĩ không nên quá bó hẹp mọi thứ lại như vậy, thay vì tìm cách trói buộc hắn lại chỉ bằng tình yêu nam nữ chúng ta có thể bồi dưỡng tình cảm của hắn đối với tông môn bằng nhiều cách khác, tạo cơ hội cho hắn tiếp xúc với nhiều người hơn đặc biệt là những tinh anh trong tông môn chúng ta để bọn chúng cọ xát làm quen với nhau thúc đẩy nhau cùng phát triển. Chúng ta sống không phải chỉ vì tình yêu mà còn vì tình bạn, tình nghĩa huynh đệ nữa cơ mà"
Trương Thanh Phong điện chủ lên tiếng, từ ý kiến của hắn mọi người bắt đầu thấy mọi thứ bắt đầu dễ dàng hơn.
"Thế làm cách nào để tụ tập bọn họ lại với nhau bây giờ"
Kim Hải điện chủ lên tiếng thắc mắc.
"Vạn Thú chiến trường sắp mở ra Vạn Thú Tông chúng ta cũng cần phải tuyển chọn tinh anh để tham gia Vạn Thú chiến trường lần này, ta đề nghị mở một cuộc thi đấu để khảo sát đệ tử chọn ra những người thích hợp sau đó chúng ta sẽ tập trung bọn họ lại để huấn luyện tập trung"
Tinh Thiên Nhai bắt đầu lên tiếng, ý kiến của ông ấy nhanh chóng nhận được sự ủng hộ của mọi người, bọn họ bắt đầu lên kế hoạch chi tiết và cẩn thận hơn cuối cùng mọi người đều đi đến một ý kiến thống nhất. — QUẢNG CÁO —
Sau khi kết thúc thảo luận mọi người liền rời khỏi, bên trong đại điện chỉ còn có Tinh Thiên Nhai cùng Thủy Liên Nhi.
"Thiên Tuyết dạo này vẫn ổn chứ"
Tinh Thiên Nhai lên tiếng hỏi Thủy Liên Nhi.
"Ta còn tưởng sư huynh không còn quan tâm đến nàng nữa chứ, câu hỏi này sao huynh không đi mà hỏi trực tiếp nàng"
Thủy Liên Nhi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tinh Thiên Nhai mà hỏi ngược lại, nàng cảm thấy Tinh Thiên Nhai có thể thành công trên phương diện một vị tông chủ mẫu mực nhưng lại là một người cha thất bại, càng thương Thiên Tuyết bao nhiêu nàng lại càng giận Tinh Thiên Nhai bấy nhiêu.
"Sư muội cũng biết ta bận rất nhiều công việc nên không có thời gian quan tâm đến nàng được, ta biết sư muội rất quan tâm đến nàng, ta cảm ơn muội vì đã chăm sóc Thiên Tuyết trong thời gian qua, thế nhưng muội cũng phải hiểu cho ta, thật sự ta có nỗi khổ tâm không nói ra được, ta có lỗi với nàng thế nhưng ta không có cách nào khác"
Thủy Liên Nhi im lặng không nói, nàng không biết Tinh Thiên Nhai có nỗi khổ tâm gì thế nhưng từ sau cái chết của mẫu thân Thủy Liên Tinh hắn càng ngày càng trở nên kỳ lạ.
Nàng không rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không quan tâm đến việc của người khác nên không hỏi thăm thế nhưng thật sự nàng không hiểu nổi chuyện gì lại có thể khiến cho hắn hành xử với con gái ruột của mình như vậy chứ.
"Nàng vẫn rất khỏe, Ứng Nguyệt Bạch Long của nàng đang trong giai đoạn tiến hóa nếu thành công nàng sẽ bước chân vào hàng ngũ Ngự Thú Sư cấp 5 và cũng là Ngự Thú Sư cấp 5 trẻ nhất trong lịch sử Vạn Thú Tông chúng ta"
Giọng nói của Thủy Liên Nhi không khỏi toát ra vẻ tự hào, đệ tử do nàng chỉ dạy có thể phá vỡ lịch sử của tông môn khiến người làm sư phụ như nàng cũng được nở mày nở mặt.
"Cảm ơn muội đã thay ta chăm sóc cho nàng, chỉ là ta hơi thắc mắc vì sao hôm nay muội lại nhắc đến nàng trước mặt mọi người"
Tinh Thiên Nhai ngập ngừng hỏi Thủy Liên Nhi, Thiên Tuyết là khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn, hắn biết mình có lỗi với nàng nhiều lắm thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
"Sư huynh có biết cuộc sống hiện tại của nàng như thế nào không, nếu cứ để mọi việc tiếp tục như vậy ta lo rằng không biết sau này nàng sẽ trở thành người như thế nào, chúng ta không thể bảo vệ nàng mãi được. Ta muốn kiếm một người có thể thay đổi con người nàng, một người có thể thay ta bảo vệ nàng sau này, ta không biết tên Vương Minh này có phải là người ta cần tìm không thế nhưng vẫn muốn thử, để kiếm một người có thể xuất chúng hơn Thiên Tuyết không phải là một việc dễ dàng gì" — QUẢNG CÁO —
Tinh Thiên Nhai im lặng, hắn cũng biết sơ qua về tình hình của Thiên Tuyết nàng gần như không tiếp xúc với thế giới bên ngoài mà chỉ tự chôn mình tại Đào Tiên Cảnh tại hậu sơn, hắn cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào nhưng hắn đồng ý với cách làm của Thủy Linh Nhi.
Không khí lại chìm vào im lặng, Thủy Linh Nhi thấy không còn việc gì để nói liên rời khỏi để Tinh Thiên Nhai một mình trong đại điện.
Tinh Thiên Nhai mệt mỏi ngồi xuống ghế của mình, hắn lôi từ trong lòng ra một miếng ngọc bội màu trắng chạm trổ tinh mỹ.
"Sương Nhi à ngươi hiện tại đang ở đâu, ngươi vẫn khỏe chứ, tình trạng con trai chúng ta đã có chuyển biến tốt đẹp thế nhưng không biết khi nào mới có thể chữa khỏi, con gái chúng ta đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp giống như mẹ nó thế nhưng... Tất cả là ta không tốt không bảo vệ được mẹ con các ngươi, nếu như ta mạnh hơn"
Nói đến đây hắn bắt đầu bật khóc, sự việc năm đó là một cú sốc lớn đối với hắn.
Hắn vẫn còn nhớ như in đấy là một ngày trời tối đen như mực, ngoài trời mưa như trút nước khiến cảnh vật xung quanh như nhòa đi đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón tay.
Trước ngày đó hắn bắt đầu cảm thấy trong lòng không yên, cảm giác bất an quấy nhiễu khiến hắn không tập trung tu luyện được, hắn biết được rằng đây là linh giác cảnh báo hắn có điềm xấu sắp xảy ra.
Vợ của hắn có vẻ đoán được điều gì sắp diễn ra nhưng tuyệt nhiên không hé một lời chỉ dặn hắn mang hai đứa con đi trốn thật kỹ, cho dù hắn có gặng hỏi như thế nào cũng không chịu hé một lời chỉ cầu xin hắn bảo vệ thật tốt cho hai đứa nhỏ.
Hắn biết sự việc lần này nghiêm trọng thế nhưng vì lo cho hai đứa con nên trước tiên hắn phải đưa bọn nó đến nơi an toàn trước.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, dặn dò hai đứa con mọi thứ cẩn thận hắn để hai người lại rồi quay về với vợ của mình.
Lúc hắn tới nơi đã thấy một đám người vây quanh ngọn núi bọn họ ở tại hậu sơn, không biết bằng cách nào bọn họ có thể bỏ qua Hộ Tông Đại Trận để vào được đến đây, không chỉ vậy còn bố trí một trận pháp xung quanh nơi ở của bọn họ.