Thọ nguyên của hắn hao tổn gần hết, nếu đúng ra thì các cơ năng của cơ thể cũng phải bị thoái hóa theo thế nhưng ngoại trừ mái tóc bạc trắng ra thì cơ thể của hắn vẫn bình thường.
Hít sâu một hơi Vương Minh bắt đầu đánh một bộ chưởng pháp, chỉ thấy xung quanh cơ thể của hắn nổi lên một trận gió nhẹ vờn quanh cơ thể.
Vốn ban đầu đánh ra còn đôi chỗ trúc trắc thế nhưng động tác của hắn càng ngày càng mượt mà hơn.
Chỉ thấy bộ pháp của hắn phiêu dật thoắt ẩn thoắt hiện như một cơn gió, chưởng pháp nhìn như vô lực thế nhưng lại khiến không khí xung quanh chuyển động theo cơ thể của hắn.
Không khí xung quanh dưới sự điều động của Vương Minh tạo thành một lồng không khí nhỏ bao quanh cơ thể của hắn chuyển động theo từng chưởng đánh ra.
Đến lúc đánh xong bộ chưởng pháp thì cả người Vương Minh đã ướt đẫm mồ hôi, cả người trở nên uể oải mệt mỏi.
Hắn lôi ra một cái thùng gỗ sau đó đổ đầy nước ấm vào, tuy không thiếu thuật pháp đơn giả để có thể thanh tẩy cơ thể nhưng hắn vẫn thích cách truyền thống hơn.
Ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng khiến cơ thể của hắn được thả lỏng, cảm giác thoải mái tràn ngập toàn thân, đầu óc cũng cảm thấy thư thái hơn.
Tình hình thân thể của hắn không bết bát như hắn tưởng thậm chí còn tốt hơn rất nhiều, toàn bộ cơ thể của hắn như thoát thai hoán cốt trở nên mạnh mẽ hơn.
Thế nhưng hắn vừa tỉnh lại sau một đợt hôn mê dài nên cơ thể hơi suy nhược mà thôi, hắn có thể cảm nhận được các tế bào trong cơ thể hắn đang "kêu gào" vì đói.
Không chỉ vậy trong cơ thể của hắn có một số vị trí đặc biệt bị một loại năng lượng lạ bao bọc khiến hắn không cách nào kiểm tra tình trạng bên trong được, trong số đó có trái tim của hắn.
Hai mày Vương Minh nhíu lại lo lắng, không biết trong lúc hắn hôn mê đã xảy ra chuyện gì mà cơ thể của hắn lại xuất hiện nhiều biến đổi như vậy.
Hắn cũng không biết điều này là tốt hay xấu thế nhưng cũng không có cách nào để giải quyết cả, ít nhất thì trước mắt cơ thể của hắn không có dấu hiệu không tốt nào cả.
Bước chân ra khỏi bồn tắm Vương Minh bắt đầu nhìn ngắm bản thân trong gương.
Sờ lên khuôn mặt có đôi phần xa lạ này hắn tỏ ra hơi phiền muộn, tuy hiện tại bộ dáng của hắn trông ưa nhìn hơn nhiều thế nhưng hắn cảm thấy không quen cho lắm.
Sờ vào ngực phải vết sẹo vốn phải nằm nơi đây đã biến mất, nhớ đến nó hắn lại nhớ đến trận đánh tại Dã Miêu Thung Lũng ngày đó.
Vốn nơi đấy chỉ là một thung lũng bình thường, đột nhiên chỉ sau một đêm một đàn Dã Miêu từ đâu tìm đến làm tổ, bọn chúng rất hung dữ sẵn sàng tấn công người bước chân vào địa bàn của chúng. — QUẢNG CÁO —
Đây lại là một trong những con đường huyết mạch dùng để trung chuyển vật tư vì thế Quân đoàn của bọn họ nhanh chóng được điều động đến để đuổi đám Dã Miêu đi.
Vốn mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, đám Dã Miêu đấy chỉ là một đám mèo bình thường bị biến dị nên hoàn toàn không là đối thủ của quân đội nên chẳng mấy chốc đã bị đánh tan.
Thế nhưng vào lúc tưởng mọi thứ đã xong xuôi thì trong một phút bất cẩn từ trong một hốc đá gần đó một bóng đen lao thẳng về phía hắn.
Hắn chỉ thấy hai mắt hoa lên một vòi máu nóng hổi bắn thẳng lên mặt của hắn, cả cơ thể của hắn như tê dại không cách nào động đậy.
Mắt của hắn cứ mờ dần không cách nào mở ra được, hắn chỉ còn nghe được tiếng súng vang lên và các tiếng hò hét xung quanh tai của mình.
Có người đập đập vào mặt của hắn thế nhưng hai mắt của hắn vẫn không cách nào mở ra được.
Tuy sau đó hắn được cứu sống thế nhưng trên ngực phải của hắn lại xuất hiện một vết sẹo lớn, nó vẫn luôn nằm ở đấy như một lời nhắc nhở hắn về cái tội chủ quan.
Sau lần đó hắn nghe mọi người kể lại vào lúc đó nếu không phải tiểu đội trưởng của hắn đứng ngay bên cạnh kịp kéo giật hắn về sau thì có khi hắn đã bị gϊếŧ rồi.
Mỗi vết sẹo trên cơ thể hắn là một bài học đắt giá của hắn, luôn nhắc nhở hắn về quãng đời tuy đầy gian khổ nhưng lại quý giá.
Thở dài một hơi Vương Minh mặc quần áo rồi trèo lên giường ngồi xếp bằng.
Chuyến tu luyện lần này thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là sự thay đổi về cơ thể mà công pháp của hắn đã có bước đột phá lớn.
Công pháp hiện giờ của hắn sử dụng Đan Điền Thế Giới cùng Thức Hải làm động cơ thúc đẩy công pháp tự vận chuyển.
Chỉ thấy linh khí thiên địa bị hắn hút vào Đan Điền Thế Giới sau khi được rèn luyện loại bỏ tạp chất thì bắt đầu di chuyển một vòng lớn quanh cơ thể của hắn.
Khi đến Thức Hải thì nó liền nối tiếp với các Linh Ước của hắn theo một quy luật nào đó lại tiếp tục được rèn luyện một lần thứ hai rồi trở lại Đan Điền Thế Giới.
Hắn nhận thấy các Linh Ước của hắn tổ hợp thành một đồ án lạ có một vài điểm tương tự với Vạn Tinh Kết Giới thế nhưng về cơ bản hai bên vẫn có nhiều điểm khác biệt.
Công pháp của hắn sau khi xảy ra biến đổi khiến mối liên kết giữa hắn cùng đám linh thú được củng cố nhiều hơn, bây giờ hắn không cần phải chủ động tu luyện mà có thể dùng thời gian đó để nghiên cứu những thứ khác.
Đây là một điều tốt vì bây giờ hắn đang chạy đua với thời gian vì thế có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì phải cố mà tiết kiệm. — QUẢNG CÁO —
Thế nhưng hắn để ý thấy một điều là linh lực của hắn khi chảy ngang qua trái tim thì bị nó hấp thu đi một lượng nhỏ, tuy không nhiều lắm nhưng khiến hắn hơi lo lắng không biết chuyện gì xảy ra với trái tim của hắn.
Sau khi xua tan đống suy nghĩ lo lắng trong đầu, Vương Minh phất tay một cái trước mặt hắn xuất hiện một đám dược liệu, đây là số dược liệu hắn trồng để chuẩn bị làm thức ăn cho đám linh thú của mình.
Cầm lên một cọng cỏ có màu trắng bỏ vào miệng và nhai, tuy nó không có vị gì cả thế nhưng sau khi bị nhai nát nó bắt đầu tiết ra một dòng khí mát lạnh bay thẳng về phía Thức Hải của Vương Minh.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc trở nên thanh minh trong chốc lát rồi biến mất.
Tiếp đến hắn tiếp tục thử từng loại dược liệu một, sau khi kiểm tra tất cả xong hắn rời khỏi phòng đi về phía nhà bếp.
Đầu tiên hắn lôi ra từng cái hũ nhỏ đặt thành một dãy, sau đó hắn nhét dược liệu theo một tỉ lệ nào đó vào mấy cái hũ sau đó bỏ thịt vào và đóng chặt nắp lại.
Đây chỉ là bước tẩm ướp nguyên liệu, đến sau này lúc chế biến còn phải phối hợp với những loại nguyên liệu khác để chế biến ra thức ăn đảm bảo dinh dưỡng và năng lượng cho đám linh thú.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ Vương Minh quay trở lại phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường hắn bắt đầu thôi diễn một môn công pháp luyện thể cho Ngân Nguyệt.
Tinh Thần Luyện Thể Thuật là một môn công pháp sử dụng tinh thần lực để đoán luyện thân thể rất thích hợp cho những người chuyên tu tinh thần lực.
Chỉ cần kết hợp với mấy loại luyện thể thuật của Lang tộc thì Ngân Nguyệt liền có thể tu luyện, nó không chỉ giúp nó tăng tốc độ tu luyện tinh thần lực còn có thể giúp tăng cường tố chất thân thể.
Ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng từ lâu Vương Minh bắt đầu kết thúc quá trình tu luyện, chỉ mất một đêm hắn đã hoàn thành công việc đã dự định.
Thông qua Tâm Linh Tương Thông hắn truyền thụ công pháp mới cho Ngân Nguyệt, sau khi đã truyền công xong Vương Minh để cho nó tự nghiên cứu.
Bước ra khỏi phòng Vương Minh nhìn quanh sân biệt viện rồi bắt đầu suy nghĩ, hắn muốn cải tạo lại nơi này thành sân huấn luyện linh thú.
"Chào buổi sáng" đang tập trung suy nghĩ thì bên tai hắn vang lên giọng nói của Thanh Tâm.
Nhìn về phía góc sân, Vương Minh nhìn thấy Thanh Tâm đang ngồi trên bộ bàn đá vẫy vẫy tay gọi hắn, bên cạnh nàng là một bình trà vẫn đang tỏa khói.
Hôm nay nàng mặc một bộ đồ màu hồng phấn khiến nàng cứ như một đáo hoa sen đang nở rộ vậy.
"Ngươi chưa ăn gì phải không, ta có để phần đồ ăn cho ngươi ở trong bếp đấy, ngươi ngồi đây đợi một lát ta mang ra ngay" vừa nói nàng vừa đứng dậy đi về phía nhà bếp. — QUẢNG CÁO —
Vương Minh ngồi xuống bàn tự rót cho mình một chén trà, hắn không có thói quen uống trà nên không rành về cái này cho lắm thế nhưng trà Thanh Tâm pha có vị ngọt dịu, uống vào một ngụm thì như có một dòng nước ấm chảy xuôi theo thân thể khiến cho các tế bào trong cơ thể hắn như reo mừng.
Trong lúc hắn đang thưởng trà thì từ đằng xa Thanh Tâm tiến lại, trên tay là một chén cháo đangbốc khói nghi ngút.
"Ngươi ăn đi cho mau khỏe lại" Thanh Tâm đặt tô cháo lên bàn rồi nói với Vương Minh.
Cháo được làm từ linh mễ có chứa linh khí nhàn nhạt, bên trong được thả một vài loại dược liệu mà hắn biết cùng với ít thịt yêu thú bằm.
Sau khi ăn xong Vương Minh cảm thấy cơ thể của mình đã khỏe hơn trước, quả thật ăn uống là cách nhanh nhất để hồi phục thể lực.
"Như thế nào, ăn được chứ" Thanh Tâm nhìn Vương Minh ăn như gió cuốn thì vui vẻ hỏi.
"Tay nghề nấu ăn của Thanh Tâm cô nương thật tốt, có vẻ như thời gian tới ta có khẩu phúc rồi" lời nói của Vương Minh khiến Thanh Tâm vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào.
"Ta gần đây cũng có nghiên cứu đôi chút về dược liệu thế nhưng có nhiều dược liệu trong đây ta cũng không phân biệt được, nếu Thanh Tâm cô nương không phiền có thể chỉ giáo cho ta đôi chút được không" vừa chỉ tay vào tô cháo Vương Minh vừa nhìn Thanh Tâm nói.
"Đương nhiên là được" Thanh Tâm không một chút đắn đo liền nói.
Thế là hai người bắt đầu trao đổi với nhau về các loại dược liệu, từ tính chất tác dụng đến các phối phương cùng công dụng của nó.
Thanh Tâm chứng tỏ là một người thành thạo trong nghề này chứ không phải tay ngang như Vương Minh, cho dù hắn đã nghiên cứu rất nhiều tài liệu thế nhưng chỉ một buổi nói chuyện cùng Thanh Tâm còn hơn tất cả số sách vở kia.
Đặc biệt là từ Thanh Tâm mà hắn đạt được một cơ số các loại phối phương mới với đầy đủ các tác dụng từ phụ trợ tu luyện, phụ trợ chiến đấu hay là chữa thương,...
Hắn còn biết được nàng rất ưa thích hoa cỏ và mong muốn có thể trồng một vườn dược liệu thế là Vương Minh đồng ý giúp nàng mở một dược viên nho nhỏ ở hậu viên đồng thời cung cấp cho nàng một nhóm Thanh Diệp Hoa để chăm sóc vườn dược liệu.
Dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian để bồi dưỡng đám Thanh Diệp Hoa, bây giờ có người hỗ trợ miễn phí thì quá tuyệt vời rồi còn đâu.
Tiếp đến Vương Minh đưa Thanh Tâm đi một chuyến phường thị để nàng mua một ít dụng cụ làm vườn, còn hắn cũng phải mua nguyên vật liệu để cải tạo lại sân bãi còn huấn luyện linh thú.