• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"......Anh Thống?"

Diệp Mãn khó khăn tập trung tinh thần, nghiêm túc lắng nghe.

Mưa lớn rào rào trút xuống.

Thùng thùng ——

Âm thanh kia có chút giống như vô số bàn tay liên tục đập lên một tấm tôn mỏng, phát ra tiếng động nặng nề đầy sợ hãi, như thể có thứ gì đó sắp lao vào bên trong.

Tầm nhìn hoàn toàn chìm trong bóng tối, không có ai bên cạnh để phân tán sự chú ý, âm thanh trở nên vô cùng rõ ràng. Tiếng mưa bên ngoài vang vọng như hòa cùng nhịp tim đang đập gấp gáp của cậu, khiến người ta có chút buồn nôn.

Có lẽ cậu nên đi tìm ai đó để nhờ giúp đỡ.

Trong đầu Diệp Mãn chậm chạp nảy ra ý nghĩ đó.

Dù chỉ cần tìm một cửa hàng nào đó, ngồi xuống một chút cũng tốt hơn là cứ chờ đợi như thế này. Cảm giác như toàn thân bị vây hãm trong một hầm băng không lối thoát.

Nhưng cậu lại sợ làm phiền người khác.

Cậu không phân biệt rõ bản thân đang ở đâu, có thể là trên thuyền, cũng có thể là trong căn phòng trọ 30 mét vuông nào đó.

Không có ai để phân tán sự chú ý, dù chỉ một chút sợ hãi cũng có thể mất kiểm soát và nhanh chóng khuếch đại trong không gian tối đen, tĩnh lặng.

Diệp Mãn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang giảm xuống, thân thể có chút lạnh.

Không nghe thấy phản hồi của hệ thống, cậu đoán được ý ngầm —— đối phương không muốn đáp lời.

Có lẽ là vì cậu lại làm nhiệm vụ rối tung lên, khiến anh Thống tức giận.

Diệp Mãn im lặng một lúc.

Môi mím chặt đến mức tái nhợt, một lúc sau, cậu lại lấy hết can đảm hỏi: "Anh Thống, cậu có thể trò chuyện với tôi không?"

Lần này giọng cậu mềm mại hơn, nhẹ nhàng như một lời cầu xin yếu ớt.

Nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Xem ra thật sự giận rồi.

Diệp Mãn bắt đầu hành động.

Cậu kéo tấm chăn dày nặng mà "tổ tông sống" đắp cho mình, lần mò trong căn phòng tối đen.

Cậu không biết rằng hệ thống đang phát ra âm thanh lớn đến mức gần như nổ tung.

Nó thậm chí đã sử dụng loa phóng thanh.

Nhưng điều này chỉ khiến Diệp Mãn càng thêm choáng váng, ù tai, hoàn toàn không nghe được lời hệ thống nói, chẳng có tác dụng gì cả.

Hệ thống lo lắng đến mức vò đầu bứt tai, nhìn Diệp Mãn loay hoay trong phòng, cuối cùng đi đến trước tủ quần áo, mở cửa rồi chui vào bên trong. Động tác thuần thục đến mức như đã làm hàng ngàn, hàng vạn lần.

Hành động này nằm ngoài dự đoán của hệ thống. Nó nghĩ rằng Diệp Mãn sẽ khóc, sẽ than vãn, có lẽ còn mắng vài câu. Nhưng không hề ngờ tới —— Diệp Mãn lại rất bình tĩnh.

Cậu chỉ lẩm bẩm vài lời bất mãn trong miệng, nhưng không khóc, cũng không than thở, tự mình tìm cách giải quyết.

Nếu hệ thống hỏi, Diệp Mãn tám phần sẽ trả lời rằng: không có ai ở đây thì khóc cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên khi không có người xem, cậu sẽ không khóc.

—— Trừ phi không thể nhịn nổi.

Chờ đến khi Diệp Mãn thuần thục cuộn mình trong tủ quần áo, hệ thống hoàn toàn câm nín.

Nó nhớ lại không lâu trước, Diệp Mãn từng cười nói rằng cậu sợ ở một mình, muốn nó ở lại bầu bạn với cậu; nhớ lại mỗi tối Diệp Mãn đều bám lấy nó, đòi nó đọc truyện cho đến khi cậu ngủ mới thôi.

Lúc đó nó còn tưởng rằng Diệp Mãn chỉ đang trêu chọc nó, đổi cách để bỡn cợt nó.

Thế nhưng, hóa ra cậu đang nói thật.

Bang.

"Diệp Mãn, cậu đừng như vậy! Tôi sẽ đọc truyện cho cậu ngay bây giờ......"

Hệ thống hoảng hốt mở thư mục "Bách khoa toàn thư truyện kể trước khi ngủ dành riêng cho Diệp Mãn" ra.

......

Thuyền viên khoác áo mưa từ ngoài cửa bước vào.

"Sấm đánh nhưng không gây ra tổn thất gì, chỉ là hệ thống điện bị ảnh hưởng dẫn đến mất điện. Máy phát điện dự phòng đang khởi động, ngoài ra các thuyền viên đang gấp rút sửa chữa mạch điện, dự kiến sẽ hoàn thành trước khi trời sáng." Thuyền viên báo cáo với trợ lý Trần, đồng thời lau nước mưa trên mặt: "Vận khí không tốt, vừa hay đụng phải rìa của một cơn xoáy tụ."

Trợ lý Trần gật đầu: "Tôi sẽ báo cáo lại với Từ tiên sinh. Mọi người vất vả rồi, lát nữa bảo thuyền trưởng phát thêm phí lao động cho mọi người, ai cũng bận rộn cả đêm."

"Không sao, không sao!" thuyền viên vui vẻ đáp.

Tin tức được truyền đến Từ Hòe Đình. Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó cầm thuốc rồi quay về phòng.

Khi trở về, trong phòng quả nhiên tối om.

Ngay khoảnh khắc bước vào, hắn lập tức nhận ra có gì đó không đúng.

Mặc dù mất điện, nhưng vẫn có một chút ánh sáng yếu ớt từ khe rèm cửa lọt vào, đủ để hắn phát hiện ra người đáng lẽ phải ngồi trên giường lại không thấy đâu.

Trong phòng không có ai.

Căn phòng xa hoa nhất trên du thuyền thực chất cũng không lớn lắm, so với trên đất liền thì vẫn nhỏ hơn. Một người mất tích, liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.

Hắn lập tức nhớ tới lời Diệp Mãn vừa nói lúc trước rằng cậu muốn đến chỗ Mạnh Diệu để hạ thuốc, ánh mắt hắn trở nên trầm xuống vài phần.

Vừa mới tìm hiểu xong tình hình khoang thuyền, trợ lý Trần lập tức nhận được cuộc gọi từ ông chủ của mình.

"Kiểm tra camera giám sát trước cửa phòng tôi, tiện thể cử người đến phòng của Mạnh Diệu, đưa nó......"

Phanh.

Ngay bên tai truyền đến một âm thanh trầm đục.

Sau đó là tiếng r.ên rỉ yếu ớt.

Trợ lý Trần: "Đưa cậu ấy đi đâu ạ?"

Từ Hòe Đình: "Không có gì, tìm thấy rồi."

Tìm thấy rồi? Tìm thấy cái gì?

Trợ lý Trần không hiểu gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào cuộc gọi vừa bị cúp ngang.

......

Từ Hòe Đình kéo cửa tủ quần áo ra.

Đúng lúc này, máy phát điện dự phòng khởi động, đèn trong phòng sáng lên lần nữa.

Nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Từ Hòe Đình bỗng chốc nín thở.

Thiếu niên co người trong góc tủ quần áo, đầu tựa vào vách bên trong, thân thể cuộn lại trong tấm chăn dày. Những lọn tóc mềm mại rũ xuống trán, phủ lên khuôn mặt cậu, tạo thành một bóng mờ mơ hồ.

Cậu ngủ rất yên tĩnh, hơi thở cũng rất nhẹ, nhẹ đến mức như thể không tồn tại.

Dù đã cuộn tròn cả người trong chăn, cậu vẫn run rẩy một cách khó nhận ra, cơ thể lạnh lẽo, làn da mất đi sắc máu, trắng bệch đến gần như trong suốt, tựa như có thể nhìn thấy cả những đường tĩnh mạch màu xanh bên dưới.

Từ Hòe Đình đặt thuốc xuống, cẩn thận ôm cậu ra khỏi tủ quần áo.

Diệp Mãn rất nhẹ, nhẹ như một sợi lông vũ, bồng bềnh như không có trọng lượng.

Từ Hòe Đình chẳng hề tốn chút sức lực nào, co chân cậu lại, đỡ lấy vai cậu, khom người cầm theo thuốc rồi cứ thế bế ngang cậu vào lòng, ngồi xuống mép giường.

Điều kỳ lạ là, khi hắn vừa đưa tay ra, thiếu niên trốn trong tủ quần áo vẫn còn có vẻ không tình nguyện, nhưng đến khi thật sự được bế lên, lại vô thức rúc vào trong ngực hắn.

Từ Hòe Đình dừng lại một chút rồi đưa tay điều chỉnh tư thế của cậu, để cậu có thể tìm được góc độ thoải mái nhất trong vòng tay mình. Đến lúc này, người trong lòng hắn mới không còn nhíu mày đầy ấm ức nữa, lặng lẽ cuộn tròn lại.

Miệng thì không nói lời nào, nhưng chỉ cần nhìn chân mày là có thể hiểu ngay cậu đang bất mãn.

Tiếng mưa tí tách bên ngoài, trong giấc mơ của Diệp Mãn cũng đang mưa.

Cậu mơ thấy mình là một con mèo bị bỏ rơi, trốn trong một chiếc thùng giấy. Mưa rơi từng giọt, từng giọt thấm vào thùng, làm ướt bộ lông của cậu, khiến cậu lạnh đến mức run rẩy.

Khi cậu bắt đầu nghi ngờ rằng mình có thể sẽ bị đông cứng đến chết, xung quanh bỗng nhiên trở nên ấm áp hơn. Một luồng hơi ấm bao bọc lấy cậu.

Cậu rúc vào, nhẹ nhàng cọ mặt vào hơi ấm ấy, quả nhiên là ấm thật, thế nên cậu thoải mái khẽ thở dài.

Nhưng rất nhanh, cậu lại cảm thấy không thỏa mãn.

Vẫn chưa đủ.

Từ Hòe Đình nhìn thiếu niên đang tựa đầu vào ngực mình, chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bắt đầu lần mò cởi quần áo của hắn. Nếu không để cho cởi, cậu sẽ phát ra những tiếng r.ên rỉ ấm ức, như thể bị hắn bắt nạt vậy.

Hắn không thể làm gì khác ngoài giữ lấy tay cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Trước tiên bôi thuốc đã, bôi xong rồi muốn cởi cũng được."

Dỗ một lúc lâu, cuối cùng cũng không biết là do cậu thật sự bị thuyết phục, hay đơn giản chỉ là mệt mỏi đến mức không còn sức để vùng vẫy, cậu mới chịu yên lặng trở lại.

Từ Hòe Đình cứ giữ nguyên tư thế đó, bôi thuốc lên đầu gối cho cậu, còn phải giữ cậu ngồi yên, nếu không thuốc vừa bôi xong lại bị cọ mất.

Đợi đến khi chắc chắn thuốc đã khô, hắn mới buông tay.

Nhưng vừa buông ra, người trong lòng lại bám chặt lấy hắn, rúc vào không buông.

Cọ cọ người, lầm bầm hai tiếng, giọng oán trách mơ hồ: "Cộm."

Khóe môi Từ Hòe Đình khẽ nhếch lên, đưa tay vén mấy lọn tóc bên má cậu ra sau tai, cúi xuống, giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh khuôn mặt cậu: "Cộm thì cũng phải chịu đựng thôi."

Trách ai đây?

Rõ ràng cậu đang ngủ rất thoải mái mà.

Diệp Mãn đêm nay cực kỳ lăn lộn, cậu say sóng, khó chịu, lúc thì bảo muốn uống nước, lúc lại nghẹn ngào nói muốn nôn.

Cậu cứ như vậy mà bám lấy người khác, không thể rời xa dù chỉ một chút, người chỉ vừa mới rời đi, quay lại đã thấy cậu trốn vào tủ quần áo co quắp lại rồi.

Từ Hòe Đình đành phải để cậu bám trên người mình như một món trang sức.

Cuối cùng, sau một hồi trấn an, cậu mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Trời bên ngoài dần sáng.

Từ Hòe Đình chống đầu, không chút để ý mà vỗ nhẹ lên chăn, nhìn cậu một lúc rồi từ từ cúi xuống.

Coi như nhận chút thù lao đi.

......

Diệp Mãn ngủ rất ngon, cảm giác vô cùng thoải mái và an ổn.

Khi tỉnh lại, bên ngoài trời đã nắng rực, mưa cũng đã ngừng.

Cậu chui ra khỏi chăn, người vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có chút ngơ ngác không biết mình đang ở đâu.

Hệ thống buồn bã lên tiếng: "Ký chủ, tối qua cậu ngủ trong phòng của Từ Hòe Đình."

Ký ức lúc này mới từng chút một quay trở lại.

Hệ thống nói tiếp: "Sau khi cậu chui vào trong tủ quần áo thì ngủ mất. Hắn đã ôm cậu ra ngoài, sau đó hai người cứ thế ngủ suốt cả đêm. Sáng nay, chính cậu mới chịu buông hắn ra."

"Cậu ôm hắn chặt lắm." Ngữ khí của hệ thống có chút oán trách.

Diệp Mãn: "Ồ......"

Một lát sau, cậu lại không tin, hỏi lại: "...... Thật sự chặt lắm sao?"

"Thật sự."

"Tôi không biết......." Diệp Mãn khô khốc nói: "Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy."

Cậu thật sự không hiểu tại sao mình lại như thế.

Trước kia, nếu cậu có trốn vào tủ, cũng chưa từng có ai đến kêu cậu ra cả!

Diệp Mãn xấu hổ đến mức cả người như bị đặt trên một chảo than nóng, hết xoay bên này lại nhúc nhích bên kia, không biết làm thế nào cho phải.

Cậu không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua nữa.

Nhiệm vụ đã thất bại, bản thân còn gây thêm phiền phức lớn như vậy cho "tổ tông sống", liệu có bị ghét bỏ không?

Cậu ôm đầu, vừa mới chui ra khỏi chăn lại rụt về trốn tiếp.

Sau khi trốn lại vào trong, cậu vẫn cố gắng tự an ủi mình và dỗ dành hệ thống: "Anh Thống, không sao đâu, chúng ta vẫn còn một đêm trên thuyền nữa mà? Chờ đến thời điểm quay về, chúng ta lại thử lại. Dù sao kịch bản cũng không quy định rằng nhất định phải thành công ngay lần đầu, đúng không? Chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để sửa sai."

Hệ thống: "Cậu...... hay là thôi đi."

Diệp Mãn rưng rưng nước mắt: "Anh Thống, cậu đừng vội bỏ cuộc, tôi cảm thấy vẫn có thể cứu vãn mà!"

Hệ thống: "......"

Nếu có thể, nó thực sự không muốn cứu vãn gì nữa!

Trong phòng tắm, tiếng nước xối ào ào đột nhiên dừng lại.

Từ Hòe Đình mang theo hơi nước lạnh lẽo bước ra, nhìn thấy trên giường có một cái chăn cuộn tròn thành một cục.

Hắn đứng bên mép giường, giọng bình thản gọi: "Diệp Mãn."

Hắn đếm ngầm trong lòng mấy giây, người trong chăn miễn cưỡng chui ra, cúi đầu như thể đã làm sai chuyện gì.

Từ Hòe Đình nói: "Chuyện tối qua, không được lặp lại nữa."

Diệp Mãn cắn môi: "Tôi đảm bảo sẽ không bỏ thuốc Mạnh Diệu nữa."

Từ Hòe Đình nhìn cậu: "Những người khác cũng không được."

"...... Ờ." Diệp Mãn không tình nguyện, nhưng cũng không dám làm càn.

Từ Hòe Đình khẽ thở dài rồi nói: "Thu dọn đi, ăn chút gì đó. Còn khoảng hai, ba tiếng nữa là thuyền cập bến rồi. Không phải em rất mong chờ màn bắn pháo hoa buổi tối sao?"

Diệp Mãn quả thực rất mong chờ pháo hoa.

Lúc mới lên thuyền, cậu nghe người ta nói sẽ có pháo hoa, lập tức cảm thấy vô cùng háo hức.

Bởi vì pháo hoa có rất nhiều màu sắc rực rỡ.

Nghĩ kỹ lại, hình như hiện tại cậu chẳng còn nhiều thú vui để tận hưởng.

"Tổ tông sống" không truy cứu chuyện tối qua, hơn nữa theo lời hệ thống, còn chăm sóc cậu suốt cả đêm.

Người thật sự rất tốt.

Từ Hòe Đình đang định đi lấy quần áo cho cậu, nhưng đột nhiên cảm thấy vạt áo mình bị kéo lại.

Người trên giường giữ chặt hắn, có chút ngượng ngùng nói: "Anh đừng đi vội, chờ tôi một chút."

Diệp Mãn bò đến mép giường, mò trên tủ đầu giường một tờ giấy ghi chú rồi xé xuống một tờ.

Làm việc này ngay trước mặt "tổ tông sống", tay cậu có chút luống cuống.

Mắt không tốt không phải là vấn đề, cậu đã gấp quá nhiều lần, nhắm mắt lại cũng có thể gấp được.

Nhưng lần này không hiểu sao lại sai vài bước, suýt nữa làm cậu toát cả mồ hôi.

Cuối cùng vẫn thành công, cậu đã gấp ra một con thỏ giấy.

Không biết có bị xấu quá hay không.

Diệp Mãn quỳ trên giường, hai tay nâng con thỏ giấy vừa mới gấp xong, đưa tới trước mặt đối phương: "Cho...... Cho anh."

"Xem như quà tặng."

"Đừng ghét bỏ nó nha, đừng nhìn nó không đáng tiền, thật ra nó rất lợi hại." Mỗi lần có người nhận, đều sẽ cười rất vui vẻ.

Diệp Mãn thật sự không biết nên tặng "tổ tông sống" cái gì. Nghĩ đến việc đối phương có giá trị xa xỉ, chắc chắn cũng không thiếu thứ gì, cậu dùng lại chiêu cũ.

Cậu trông mong nói: "Hy vọng anh vui vẻ......"

Cậu giải thích rất nghiêm túc, giọng điệu cũng rất chân thành.

Dù tai đã đỏ lên không thể kiểm soát, nhưng cậu vẫn kiên trì giơ con thỏ giấy ra.

Từ Hòe Đình hơi sững lại một giây, bên trong lồng ng.ực như có một tiếng nổ mạnh vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK