• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hệ thống chưa từng thấy Diệp Mãn trong trạng thái này. Đây là lần đầu tiên từ khi biết cậu đến nay, nó thấy cậu như vậy.

Nó đã từng thấy cậu giả vờ mạnh mẽ, đóng vai bé đáng thương; thấy cậu nghiến răng âm trầm trong bóng tối; thấy cậu hoảng hốt cô đơn, thấy cậu lặng lẽ rơi nước mắt, cũng đã thấy cậu vui mừng khôn xiết... Nhưng chưa từng thấy cậu sợ hãi đến như thế này.

Ngay cả khi lần đầu biết mình chỉ là một nhân vật phản diện nhỏ nhoi, thậm chí khi cận kề cái chết, cậu cũng chưa từng sợ hãi như vậy.

Từ Hòe Đình cũng chưa từng thấy qua.

Không ai từng thấy cậu trong trạng thái này.

Lúc bị bóng đè, cậu cũng sẽ hoảng sợ, nhưng khi đó cậu còn giãy giụa, còn nức nở. Còn bây giờ, cả gương mặt cậu trắng bệch, lặng lẽ cúi đầu, không nói lời nào, không phát ra âm thanh, hàng mi khẽ run, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

Chỉ mới trôi qua có một chút thôi mà cậu như thể vừa bị vớt từ dưới nước lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Lạnh đến đáng sợ.

Cơ thể cậu run rẩy dựa vào người Từ Hòe Đình.

Có lẽ cậu cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, cố gắng ho lên một tiếng nhưng vẫn thấy khó chịu, thế nên theo bản năng, cậu đưa tay lên nắm chặt lấy cổ mình.

Tim Từ Hòe Đình như muốn ngừng đập.

Hắn lập tức chộp lấy hai tay Diệp Mãn: "Tiểu Mãn, buông tay ra!"

"Anh cầu xin em, buông tay ra!"

Từ Hòe Đình dỗ dành cậu, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay căng cứng.

Diệp Mãn còn chưa nhận thức được mình đang làm gì, cho đến khi cảm thấy một cơn đau nhói trên cổ tay rồi nghe tiếng Từ Hòe Đình hoảng hốt gọi tên mình.

Cậu ngơ ngác ngẩng đầu lên, bỗng nhiên toàn thân run rẩy.

Nhớ lại trước đây Từ Hòe Đình từng hỏi cậu có biết không, rằng khi ngủ cậu có bóp cổ mình hay không. Khi đó, Diệp Mãn còn cảm thấy rất khó hiểu, hỏi cả hệ thống, hệ thống cũng bảo chưa từng thấy qua. Kết quả, bây giờ sự việc đó lại thực sự xảy ra.

Diệp Mãn hoảng loạn.

Sau khi tỉnh táo lại, cậu cố gắng điều chỉnh nhịp thở và giọng nói của mình. Khi Từ Hòe Đình thả lỏng bàn tay đang giữ chặt cậu, cậu lại vội vã níu lấy áo của đối phương: "Em không biết... Em thật sự không biết tại sao lại như thế này... Em không muốn chết... Em chỉ là cảm thấy khó chịu, cho nên..."

Nói đến đây, giọng cậu nghẹn ngào, gần như không thể phát ra âm thanh nữa.

Từ Hòe Đình ôm chặt lấy cậu: "Không sao cả, tiểu Mãn, bình tĩnh một chút, anh ở đây với em, sẽ không sao đâu. Em sẽ không chết." Hắn nhẹ nhàng xoa tóc Diệp Mãn, trấn an cậu: "Anh sẽ luôn ở bên em, em còn nhớ không? Chúng ta đã hứa với nhau rồi, anh sẽ bảo vệ em, cho nên em tuyệt đối sẽ không sao cả."

Giọng hắn run rẩy, nhưng vẫn liên tục an ủi, nói cho Diệp Mãn biết rằng cậu không cần phải sợ, rằng hắn sẽ bảo vệ cậu.

Những lời nói này, bình thường Diệp Mãn sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhưng lúc này, những câu nói bằng thứ ngôn ngữ xa lạ ấy lại khiến cậu vô cùng an tâm.

Từ Hòe Đình ôm cậu quá chặt, đến mức Diệp Mãn cảm thấy xương cốt có chút đau, nhưng cậu lại không hề muốn tránh ra. Ngược lại, cậu càng dùng sức vùi mình sâu hơn vào lòng đối phương.

Bên ngoài, Trì Nhạn và Trì Giác trấn an những người lớn trong nhà, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Nhìn thấy Diệp Mãn được Từ Hòe Đình ôm vào lòng, Trì Nhạn định nói gì đó nhưng khi đối diện với ánh mắt của Từ Hòe Đình, anh lại dừng lại. Đồng thời, anh cũng kéo Trì Giác lại.

Trì Giác khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Anh cả?"

Từ Hòe Đình vẫn không nhúc nhích, chỉ ôm chặt lấy Diệp Mãn, đồng thời im lặng nhìn chằm chằm những ai có ý định tiến lại gần.

Ánh mắt ấy làm Trì Nhạn thoáng chững lại một giây.

Người đàn ông ấy đang dùng một tư thế rõ ràng mang tính bảo vệ, chặt chẽ che chắn cho em trai anh, cảnh giác với tất cả những ai muốn đến gần.

Trì Nhạn đối diện với đôi mắt xám đầy áp lực đó, cẩn thận đánh giá đối phương.

Hai người đàn ông lặng lẽ trao đổi ánh nhìn rồi bỗng nhiên, Trì Nhạn lên tiếng, giọng điệu như thường ngày: "Tiểu Mãn, bên ngoài lạnh lắm, bà nội đã nấu canh rồi, mau vào nhà đi. Em mệt rồi, ăn cơm xong có thể nghỉ ngơi sớm một chút."

Anh lại hạ giọng, nói thêm: "Trời cũng không còn sớm, ăn xong thì đã khuya rồi. Từ tiên sinh, hay là đêm nay ở lại đây đi? Tiểu Mãn, em và Từ tiên sinh quan hệ tốt, đêm nay để Từ tiên sinh ở lại bên cạnh em, có được không?"

Nhưng thứ anh nhận lại, chỉ là một sự im lặng kéo dài.

Trì Nhạn nín thở, tập trung tinh thần chờ đợi. Cuối cùng, người bé nhỏ trong lòng người đàn ông khẽ cúi đầu đến mức khó mà nhận ra.

Điều này khiến anh đột nhiên nhẹ nhõm thở phào.

Vẻ mặt nghiêm túc, anh gật đầu với Từ Hòe Đình, kéo theo Trì Giác cũng đang trầm mặc căng thẳng quay trở lại.

Hai người họ đi rồi, không còn ai đến quấy rầy nữa. Từ Hòe Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Mãn, lặng lẽ ôm chặt lấy cậu hồi lâu.

Người trong lòng hắn hô hấp đã rõ ràng ổn định hơn rất nhiều.

Từ Hòe Đình nhẹ giọng nói: "Tiểu Mãn, chúng ta về thôi."

Diệp Mãn hít một hơi, cố gắng kiềm chế.

Cậu vốn không định khóc, nhưng giọng điệu quá dịu dàng của hắn làm cậu không kìm được mà cay mũi.

Diệp Mãn hỏi: "Anh không hỏi em sao?"

Từ Hòe Đình hôn nhẹ lên tóc cậu, hỏi lại: "Vậy em có tin anh không?"

Diệp Mãn không nhìn thấy trong mắt Từ Hòe Đình lúc này đầy đau lòng, chỉ nghe hắn hỏi lại một lần nữa: "Anh có thể làm cho em tin tưởng anh không?"

Diệp Mãn trầm mặc.

Lý trí nói với cậu rằng lòng người dễ đổi thay, điều này thực sự không đáng tin cậy.

Lỡ như đối phương nói một đằng làm một nẻo thì sao? Lỡ như sau này hắn thay đổi thì sao? Lỡ như...

Cách an toàn nhất là lập tức nói sang chuyện khác, trêu đùa để khỏa lấp đi những thống khổ chân thật kia, không để người khác có cơ hội bóc trần lớp vỏ cứng rắn của mình, không để họ cầm dao đâm vào phần mềm yếu nhất. Cậu cần thể hiện mình mạnh mẽ, khiến mọi kẻ có ý đồ gây rối hiểu rằng cậu không thể bị tổn thương, cậu không có điểm yếu, cậu không bận tâm điều gì cả.

Nhưng trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh chiếc lò sưởi nhỏ bé ấm áp trong đêm ở Longyearbyen.

Cậu cố gắng nén tiếng khóc, nói: "Em... sợ."

Diệp Mãn biết rằng đó không phải là câu trả lời an toàn nhất dành cho mình.

Cậu có vô số ngôn từ hoa mỹ để che giấu cảm xúc thật của mình.

Nhưng cuối cùng, cậu chỉ thốt ra những lời ngắn ngủi đơn giản.

"Em rất muốn tin tưởng anh, em cũng muốn trở thành một người bình thường..." Đôi mắt cậu đỏ hoe, đẫm nước mắt: "Nhưng em sợ."

"Sợ cuộc sống hiện tại sẽ bị hủy hoại, sợ mình làm rối tung mọi thứ, sợ anh sẽ bỏ rơi em."

"Ricardo, tại sao trên đời lại có nhiều thứ đáng sợ như vậy chứ?" Giọng cậu nghẹn ngào đến mức sắp không thể thốt lên thành lời.

Từ Hòe Đình cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt.

Nó run rẩy, đau đớn đến tột cùng.

Mỗi phút mỗi giây ở bên người trước mặt này đều khiến hắn càng thêm khắc cốt ghi tâm nỗi đau vì cậu.

Từ Hòe Đình nâng niu vuốt ve khuôn mặt cậu, cuối cùng cũng không nhịn được mà mắt đỏ hoe. "Tiểu Mãn..."

Sự đau lòng và trìu mến trong giọng nói ấy khiến Diệp Mãn run rẩy theo.

Giây tiếp theo, cậu đau đớn cong người lại.

Những ngón tay tái nhợt siết chặt lấy vạt áo Từ Hòe Đình, Diệp Mãn cắn môi thật chặt, nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt rồi từng chút một bật thành tiếng nức nở.

Cuối cùng, cậu không chịu nổi nữa, đau đớn bật khóc.

Cậu đã kìm nén quá lâu, giờ khắc này cuối cùng cũng không màng tất cả mà bật khóc, nghẹn ngào nói: "Tên phạm nhân đó... là ba em!"

...

Rất nhiều năm trước, vào một buổi chạng vạng.

Khi đó, mẹ của Diệp Mãn vẫn còn sống nhưng đã nằm liệt giường hơn nửa năm, không thể tự mình ngồi dậy. Diệp Quốc Văn thì cờ bạc bên ngoài, sớm đã mang hết số tiền tích góp trong nhà đi tiêu sạch, bỏ đi mấy tháng trời không thèm quay về.

Dù đã tiết kiệm hết mức có thể, thức ăn trong nhà vẫn cứ cạn dần theo từng ngày.

Không có tiền, không có cơm ăn, mà đúng lúc đó, cửa nhà hàng xóm đối diện lại không đóng. Khi ấy, cậu bé mười hai tuổi Diệp Mãn dán mắt vào chiếc hamburger đặt trên bàn nhà hàng xóm.

Mùi thơm của chiếc hamburger ấy thật quyến rũ.

Diệp Mãn thèm đến mức bụng cứ réo lên từng hồi, cậu không nhịn được mà nảy sinh ý định xấu.

Ăn trộm một lần rồi có lần thứ hai, lần thứ ba...

Lúc đó, cậu đã không còn đi học nữa. Mẹ cậu bệnh nặng đến mức chẳng ăn được gì, trong nhà căn bản không thể thiếu người chăm sóc.

Hôm đó, Diệp Mãn theo thói quen len lén chạy qua nhà hàng xóm trộm hamburger, nhưng khi cậu lén lút quay về nhà thì bất ngờ phát hiện Diệp Quốc Văn hiếm khi trở về.

Diệp Mãn không kịp suy nghĩ nhiều, đang định lao lên túm lấy người đàn ông này để bắt ông ta trả lại số tiền đã lấy đi thì bỗng nghe thấy trong phòng ngủ vang lên giọng nói của Diệp Quốc Văn đang nói chuyện với mẹ cậu: "Tôi thấy, bà lão đó ít nhất cũng có 5 vạn... Quan sát rồi, trong nhà chỉ có một người già, một đứa trẻ con. Bà lão đó lại mắc cái bệnh gì ấy nhỉ, lúc nhớ lúc quên... Không cần chờ lâu, cứ xông thẳng vào... Nếu không ổn thì cứ dứt khoát làm cho gọn, đã làm thì phải làm cho xong. Một mồi lửa... Đến lúc đó cứ nói là bọn họ sơ suất không cẩn thận mà thôi..."

Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, qua khe cửa có thể lờ mờ thấy Diệp Quốc Văn đang đứng bên mép giường, nói chuyện với ai đó.

Ban đầu, Diệp Mãn còn vui mừng nghĩ rằng có lẽ bệnh tình của mẹ đã đỡ hơn. Bình thường vào giờ này, bà đều hôn mê, chỉ có buổi tối mới tỉnh táo một lúc. Nhưng càng nghe, cậu càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi nhận ra ý đồ thực sự trong lời nói của Diệp Quốc Văn, máu trong người Diệp Mãn như đông cứng lại, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Đầu óc cậu trống rỗng, không biết phải phản ứng thế nào.

Trong phòng ngủ, dường như có người đã nhận ra điều gì đó, bỗng lên tiếng nghi hoặc: "Thằng nhãi đó chạy đi đâu rồi?"

Diệp Mãn theo bản năng định lao ra ngoài chạy trốn, nhưng Diệp Quốc Văn đã bước ra khỏi phòng ngủ, trên tay cầm theo chiếc điện thoại di động của mẹ cậu, có lẽ định mang đi bán lấy tiền.

Vừa nhìn thấy Diệp Mãn, ông ta lập tức túm lấy cậu, lôi vào phòng rồi ném cậu xuống đất, lạnh lùng cảnh cáo: "Ở yên đó cho tao, nếu không, tao đánh chết mày!"

Ông ta nhấc chiếc ghế lên, hung hăng đập mạnh xuống đất, hù dọa cậu: "Không được ra ngoài, nghe rõ chưa?"

Thấy Diệp Mãn sợ hãi đến tái mặt, chỉ biết run rẩy gật đầu, Diệp Quốc Văn giật lấy chùm chìa khóa nhà trong tay cậu rồi rời đi.

Cậu bé Diệp Mãn ngồi co ro trên sàn nhà trong phòng mình, đầu óc rối bời, lắng nghe tiếng bước chân của Diệp Quốc Văn đi vào phòng ngủ rồi lại rời đi.

Trước khi đi, ông ta còn khóa trái cửa lớn.

Diệp Mãn ngơ ngác nắm chặt chiếc hamburger đã bị bóp méo trong tay, hơi ấm từ nó truyền vào lòng bàn tay, cậu bỗng nhiên đưa tay lên lau mạnh nước mắt, cắn chặt môi bò dậy.

Cậu đi đến cửa, thử vặn nắm cửa nhưng đúng như dự đoán, nó đã bị khóa.

Trong nhà không có điện thoại, cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Nhưng ngay lúc đó, Diệp Mãn chợt lóe lên một ý tưởng, cậu lập tức chạy đến lục tung ngăn kéo.

Nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, không bao lâu nữa, Lữ Quân Hạnh sẽ được giáo viên dạy năng khiếu đưa về.

Chiếc xe của họ sẽ đỗ ở đầu phố, Lữ Quân Hạnh sẽ mặc chiếc váy hoa của cô bé, tung tăng nhảy nhót đi vào nhà.

Thời gian không còn nhiều, cậu phải nhanh lên.

"Ở đâu rồi, ở đâu..." Cậu vừa lục tìm, vừa cố gắng nhớ lại.

Nhà cậu có hai chùm chìa khóa. Trước đây, có lần Diệp Quốc Văn làm mất một chùm, tìm mãi không thấy nên đành lấy chìa khóa của mẹ cậu đi làm một bộ mới.

Sau này, khi mẹ bệnh nặng, Diệp Mãn đã dùng chùm chìa khóa cũ của mẹ để mở cửa. Cũng chính là chùm chìa khóa mà vừa rồi Diệp Quốc Văn đã lấy đi.

Diệp Quốc Văn nhất định nghĩ rằng ông ta đã thu hết cả hai chùm chìa khóa, chắc chắn Diệp Mãn sẽ không thể ra ngoài.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, trước đây, khi Diệp Mãn dọn dẹp vệ sinh, cậu đã tìm thấy chùm chìa khóa bị ném đi mất đó rồi tiện tay vứt vào ngăn kéo. Sau đó, cậu quên luôn chuyện này.

Lục tung cả đống đồ lặt vặt, cuối cùng Diệp Mãn cũng tìm thấy chùm chìa khóa bị bỏ quên dưới đáy ngăn kéo, mồ hôi vã đầy đầu.

Cậu vội vàng cầm lấy chìa khóa, nín thở, cẩn thận mở khóa cửa lớn rồi nhìn về phía đối diện.

Cửa nhà Lữ gia đã mở, bên trong truyền ra tiếng lục lọi đồ đạc lộn xộn.

Diệp Mãn liếc nhìn bên đó một cái, rồi nhón chân bước xuống một bậc cầu thang, sau đó dốc hết sức lực, lao nhanh xuống dưới.

Cậu chạy thục mạng, đến cửa chung cư, bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Lữ Quân Hạnh nhìn thấy Diệp Mãn, đang định vui vẻ chào hỏi thì bị Diệp Mãn với khuôn mặt trắng bệch, nắm chặt lấy cánh tay.

Cậu cố mở miệng mấy lần, nhưng môi run rẩy đến mức không thể phát ra âm thanh.

"Báo cảnh sát... Mau báo cảnh sát..."

Lữ Quân Hạnh nghi hoặc nhìn cậu: "Sư phụ?"

"Giáo viên của em, xe của cô ấy chắc vẫn còn đỗ ở đó, chạy đi tìm cô ấy! Cô ấy có điện thoại, bảo cô ấy báo cảnh sát! Nói rằng có kẻ xấu vào nhà em, bọn chúng muốn cướp của, muốn giết người! Đừng nói là anh bảo em, nhất định đừng ——"

"Mau đi báo cảnh sát!"

Câu nói cuối cùng gần như là hét lên.

Diệp Mãn mạnh tay đẩy Lữ Quân Hạnh ra ngoài.

Lúc này, trên lầu truyền đến một âm thanh hỗn loạn. Cả hai đồng loạt ngước nhìn lên trên.

Nhận ra điều gì đó, Lữ Quân Hạnh mặt mày tái mét, lập tức quay người chạy như điên ra ngoài.

Diệp Mãn đứng tại chỗ, cắn chặt môi, sau đó ba bước gộp thành hai lao thẳng lên lầu.

Đến trước cửa nhà Lữ gia, cậu nghe thấy bên trong truyền ra tiếng rê.n rỉ đau đớn của bà lão, cùng với tiếng quát tháo giận dữ của một gã đàn ông.

Diệp Mãn hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cậu có một giây phút chần chừ, muốn chạy về nhà, giả vờ như chẳng biết chuyện gì. Nhưng khi nhớ đến bảy chiếc bánh hamburger mà mình đã ăn trộm, cậu bỗng nghiến răng, dùng hết sức đập mạnh tay xuống lan can cầu thang.

Dù sức cậu không lớn, nhưng tay vịn cầu thang bằng sắt rỗng bị cú đập mạnh vẫn phát ra một tiếng vang lớn.

Trong phòng lập tức im bặt.

Không chút do dự, cậu cố ý giẫm mạnh từng bước chân rồi lao xuống dưới lầu thật nhanh.

Có người từ trong phòng xông ra, đuổi sát theo sau.

Diệp Mãn chạy thật lâu, đầu óc trống rỗng, bộc phát toàn bộ sức lực, lao ra khỏi tòa nhà, nấp sau một chiếc xe, nín thở.

Ngay lúc tiếng bước chân ngày càng gần...

Xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát.

Gã đàn ông kia chửi thề một câu gì đó rồi rời đi.

Diệp Mãn kiệt sức, ngồi bệt xuống đất.

Nửa đêm.

Rất nhiều người tụ tập trước cửa tòa nhà.

Xe cứu thương đưa bà Lữ bị kẻ cướp xô ngã khiến bị thương, vào bệnh viện.

Xe cảnh sát đỗ cách đó không xa.

Diệp Mãn đứng trước hành lang của tòa nhà cũ kỹ, nhìn về phía chiếc xe cảnh sát.

Lữ Quân Hạnh dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang diễn ra, ba mẹ cô bé vội vã chạy đến ôm chầm lấy con gái.

Những tiếng nói chuyện mơ hồ vang lên: "Báo cảnh sát kịp thời thật... Đám cướp mất khá nhiều thời gian lục soát tài sản... Chúng có ý định giết người diệt khẩu..."

"Không biết vì lý do gì, bọn chúng bỏ đi giữa chừng, nếu không hậu quả có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn nhiều..."

Không ai biết kẻ cướp thực sự là ai.

Nhưng Diệp Mãn biết.

Cậu đứng trước cửa tòa nhà, nhìn những ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy. Một luồng xúc động mạnh mẽ thúc giục cậu bước tới phía cảnh sát.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu bị ai đó từ phía sau ôm chặt.

Thân hình gầy yếu của người phụ nữ đã nằm liệt giường từ lâu, vòng tay quanh cậu, che đi miệng cậu, che cả đôi mắt cậu.

Cậu nghe thấy tiếng mẹ khóc nghẹn ngào bên tai, van xin: "Đừng đi."

"Tiểu Mãn, con không thể đi."

Mẹ cậu bệnh quá nặng, cơ thể vốn đã không thể chống đỡ, cả ngày chỉ tỉnh được vài tiếng ngắn ngủi, có khi ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

Bà sắp chết. Bà biết điều đó.

Căn nhà cũ cách âm không tốt, những tiếng động lạ đã đánh thức bà. Trong nhà hỗn loạn, Diệp Quốc Văn cũng đã quay về, sắc mặt tối sầm, nhìn chằm chằm vào căn phòng nhỏ được cải tạo từ bếp.

Sau đó, bà đã dốc hết sức lực còn lại bò dậy khỏi giường, tìm thấy Diệp Mãn.

Diệp Mãn khó hiểu hỏi: "Tại sao? Bắt ông ta đi không phải tốt hơn sao?"

Người phụ nữ phía sau khóc nức nở, ôm cậu chặt đến mức như sắp đứt hơi.

"Con không hiểu đâu, tiểu Mãn, nếu con nói ra, cả đời con coi như bị hủy! Con không thể có một người cha ngồi tù! Con còn nhỏ như vậy, mẹ thì không còn nữa, đến lúc đó con phải làm sao? Ai sẽ lo cho con đây? Ông ta... dù sao cũng là cha con... Ít nhất cũng sẽ không hoàn toàn bỏ mặc con..."

"Tiểu Mãn, coi như mẹ xin con... Đừng nói ra... Bọn họ không phải vẫn ổn sao? Con đã làm quá đủ rồi." bà vừa ho khan vừa nghẹn ngào: "Con... Hứa với mẹ đi, con không biết gì cả, không thấy gì cả ——"

"Hứa với mẹ đi!"

...

Diệp Mãn thở dài một hơi.

Mặc kệ người phụ nữ ốm yếu kéo cậu, kéo cậu ra khỏi thế giới đầy ánh đèn xanh đỏ kia.

Không lâu sau, bà hoàn toàn rời khỏi cậu mãi mãi.

...

"Đừng... Đừng ghét em..."

Ngày rằm tháng Giêng, mười chín tuổi, Diệp Mãn nắm lấy Từ Hòe Đình, khóc đến mức không thành tiếng, nói năng lộn xộn.

Từ Hòe Đình sau nhiều năm kể từ khi mẹ mất, lại một lần nữa nếm trải cảm giác đau đớn đến xé lòng.

Hắn ôm chặt lấy người thiếu niên đang bấu víu vào hắn, như thể bám lấy sợi cỏ cứu mạng cuối cùng giữa dòng nước lũ.

"Xin lỗi..." Giọng hắn run rẩy: "Giá như... anh có thể gặp em sớm hơn..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK