• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mãn cố gắng chớp mắt thật nhanh để nước mắt lăn xuống, nhưng không được, chớp thế nào cũng không hết. Cậu lại kéo tay áo lên, dùng sức lau khô nước mắt để có thể nhìn rõ người trước mặt.

Dù chỉ là một bóng dáng mơ hồ không rõ cũng được.

"Có phải anh nói muốn chia tay với em không?" Diệp Mãn hỏi.

"Tại sao anh phải chia tay với em chứ?"

"Bởi vì... Bởi vì em không phải là người tốt."

Từ Hòe Đình nâng mặt cậu lên, trán áp sát trán cậu: "Nhưng anh không yêu em vì em là người tốt."

Diệp Mãn không hiểu.

Đôi mắt Từ Hòe Đình đỏ hoe, hắn nhìn sâu vào khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt tràn đầy hoảng loạn, đỏ lên vì khóc. Hắn dùng ánh mắt mình để khắc ghi hình ảnh người đối diện: "Trên thế giới này có vô số người tốt, nhưng họ không phải là em, nên anh sẽ không đi yêu một "người tốt". Anh chỉ yêu em."

Nước mắt dần dần tràn đầy khóe mắt, nhưng Từ Hòe Đình không nỡ chớp mắt. Hắn giữ lấy gáy Diệp Mãn, để trán hai người tựa vào nhau thật gần, cổ họng nghẹn ngào: "Nhưng may mắn thay, người anh yêu lại là một người rất tốt."

Diệp Mãn ngạc nhiên mở to đôi mắt sưng đỏ.

Cậu tủi thân đến mức bật khóc, nức nở nói: "Em không muốn bao che cho ông ta... Em, em không muốn cùng ông ta phạm tội... Hức... Để ông ta đi chết đi ——!"

Từ Hòe Đình nâng mặt cậu lên: "Tiểu Mãn, nghe anh nói, em không hề đồng lõa với ông ta, đó không phải là lỗi của em. Em đã làm rất tốt rồi. Em và ông ta không giống nhau, ông ta vốn dĩ không phải là ba em. Em là một người tốt, em xứng đáng được mọi người yêu thương. Anh nhìn thấy điều đó. Người thân thực sự của em yêu em, dì Lý yêu em, những người bạn ở viện điều dưỡng yêu em, hệ thống yêu em, tất cả mọi người đều yêu em..."

"Anh cũng yêu em."

Hắn cúi xuống hôn lên nước mắt của cậu.

"Về sau nhất định cũng sẽ có rất nhiều người yêu em, nhưng anh thề với em, trong tất cả mọi người, anh sẽ là người yêu em nhất."

Từ Hòe Đình không khỏi nhớ lại buổi trưa hôm đó, ở quán cơm thịt kho. Khi ấy, Diệp Mãn rốt cuộc đã phải quyết tâm lớn đến mức nào, ôm bao nhiêu dũng khí mới có thể lấy mạng sống của mình để kết thúc những đau khổ trong quá khứ?

Những người xung quanh đều nhìn cậu như nhìn một kẻ điên. Người đàn ông kia vừa chửi bới, vừa đe dọa cậu. Không ai hiểu cậu cả. Phương thức ấy có lẽ không đúng, nhưng đó lại là cách duy nhất mà một người đã bị dồn vào đường cùng có thể tự cứu lấy mình.

Những ánh mắt đó, những ánh nhìn đầy nghi ngờ, tựa như từng nhát dao nhỏ đâm vào người Diệp Mãn. Sau này, tất cả những con dao ấy đâm vào Diệp Mãn cũng đồng thời cắt vào trái tim của Từ Hòe Đình, khiến nó rỉ máu.

Trước khi yêu một người, hắn chưa bao giờ biết rằng yêu cũng có thể là một chuyện đau đớn đến vậy. Dường như linh hồn hai người gắn kết với nhau, nỗi đau len lỏi khắp cơ thể, chảy đến từng ngóc ngách.

Hắn cũng không biết rằng có một ngày, dù phải chịu đau đớn, hắn vẫn sẽ cam tâm tình nguyện ôm lấy tất cả những vết thương trong lòng người ấy, đến gần cậu, thay cậu chắn đi tất cả những tổn thương sắp ập tới.

Từ Hòe Đình cảm thấy một nỗi vô lực và tuyệt vọng sâu đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Những ký ức của quá khứ đã dừng lại từ lâu, nhưng hắn có thể làm gì để cứu lấy người mình yêu? Làm sao mới có thể kéo cậu ra khỏi vũng lầy đau khổ?

Hắn cúi xuống trước mặt cậu, nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước mắt của người yêu: "Ông trời ơi, tại sao người cứ luôn nghiệt ngã với người mà con yêu?"

Rõ ràng, hắn chưa bao giờ mong muốn điều gì khác ngoài hạnh phúc cho cả hai.

Tiếng thở dài đầy bất lực của hắn khiến nước mắt của Diệp Mãn càng trào ra mạnh hơn.

Thì ra, trên đời này cũng có người gọi cậu bằng giọng điệu như vậy.

Thì ra, một ngày nào đó, cậu cũng có thể trở thành người yêu của ai đó.

Cậu có thể khóc thoải mái trước mặt người ấy, dù có khóc đến mức đầu óc quay cuồng, khóc đến mức người khác thấy phiền phức cũng chẳng sao cả. Khi thấy đau đớn, cậu có thể khóc hết mình, bởi vì luôn có người dành cho cậu một sự kiên nhẫn vô tận.

Người ấy sẽ xót xa cho cậu, sẽ dỗ dành cậu, sẽ bảo vệ cậu, sẽ trân trọng cậu.

Diệp Mãn biết rõ.

Chỉ có người yêu cậu mới đau lòng khi thấy cậu rơi nước mắt.

Cậu rưng rưng nước mắt, hỏi: "Về sau... mọi thứ sẽ ổn chứ?"

Từ Hòe Đình ôm chặt cậu, kiên định trả lời: "Nhất định sẽ."

Diệp Mãn: "......"

Diệp Mãn: "Hu hu hu oa oa oa!! Ricardo hu hu hu!!"

Cậu ôm chặt lấy Từ Hòe Đình như một chú gấu koala bám chặt vào hắn.

Từ Hòe Đình vỗ nhẹ lên lưng cậu, xoa đầu cậu, mặc cho cậu dụi nước mắt và nước mũi lên người mình.

Giữa đêm đông lạnh lẽo, Diệp Mãn ôm chặt Từ Hòe Đình, dốc hết nỗi buồn đã tích tụ từ lâu để mà khóc.

Tiếng khóc của cậu vang xa khiến hàng xóm nuôi chó cũng bị kinh động. Tiếng chó sủa vang lên từng đợt nối tiếp nhau.

...

Trong căn nhà cũ, những người lớn tuổi trong Trì gia đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, còn mâm cơm trên bàn thì đã được hâm nóng lại không biết bao nhiêu lần.

Ông cụ Trì len lén ló đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn về phía cổng chính.

Dù không nhìn thấy người, nhưng họ vẫn có thể nghe rõ tiếng khóc nức nở của Diệp Mãn.

Khóc đến mức như thể bầu trời sắp sập xuống khiến ba người lớn tuổi Trì gia càng thêm lo lắng, bất an.

"Hỏng rồi, có khi nào cô bé kia không phải bạn của tiểu Mãn, mà là có thù oán gì với thằng bé không? Hay là chúng ta đã làm gì sai rồi?"

Đã già đến mức này rồi, sao lại để cháu trai mình khóc thảm thiết như vậy được chứ?

Ông cụ Trì đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng quay đầu nhìn về phía chiếc giá trưng bày cổ vật của mình, nơi đặt một tòa núi giả bằng ngọc thạch.

"Đem cái này cho thằng bé chơi đi, để nó đập vài con thỏ, mèo hay chó gì đó cho khuây khỏa. Mấy người xem thử có giúp thằng bé nguôi ngoai được không?"

Trì Ngạn Vinh kinh ngạc nhìn ông.

Ông cụ rất thích tòa núi giả này. Đó là một khối ngọc tự nhiên, chỉ riêng việc tìm được viên đá đó đã tốn không ít tiền. Sau đó còn phải mời một nghệ nhân giỏi để điêu khắc thành hình như bây giờ. Hằng ngày đều có người chuyên phụ trách lau chùi, bảo dưỡng. Thế mà bây giờ ông lại nỡ mang ra để cho tiểu Mãn đập chơi?

Ông cụ Trì bị nhìn đến mức mặt già căng cứng. "Nhìn cái gì mà nhìn, tôi là ba của thằng bé hay anh là ba của thằng bé hả? Sao còn chưa chịu nghĩ cách dỗ nó nữa?"

Chẳng qua là ông cũng không biết nên tặng gì cho cậu thôi!

Nếu là trẻ con bình thường, tặng một chiếc xe mô hình có thể khiến nó vui lên một chút. Nhưng tiểu Mãn thì khác. Vì tình huống đặc biệt của cậu, khi tặng quà phải nghĩ kỹ hơn. Ai, thật không biết phải dỗ thế nào mới tốt đây.

Trải nghiệm này đối với ba vị trưởng bối Trì gia cũng rất hiếm lạ. Trong nhà tuy có hai đứa cháu, nhưng không có đứa nào khiến họ đau lòng như đứa nhỏ vừa trở về này.

Ông cụ Trì còn lén kéo bà cụ Trì nói nhỏ: "Tiểu Mãn với tiểu Giác rõ ràng là cùng tuổi, nhưng tiểu Mãn lại cho người ta cảm giác nhỏ bé hơn hẳn. Theo cách nói của bọn trẻ bây giờ, cảm giác về cháu trai thực sự rất quan trọng đấy."

Có lẽ vì hai đứa cháu còn lại quá mức trầm ổn nên không mang đến cho họ cảm giác muốn cưng chiều như tiểu Mãn.

Bà cụ Trì mỉm cười liếc ông một cái: "Đó là do ông không nhìn ra thôi, thằng bé đang dỗ dành chúng ta đấy."

Bà thở dài.

"Tiểu Mãn đứa trẻ này, đã chịu không ít khổ sở."

Cách dỗ dành người khác của nó rất đặc biệt, không phải kiểu nói lời ngọt ngào hay nịnh hót như những người thường vây quanh bên cạnh, mà là cẩn thận quan sát, suy đoán sở thích của đối phương rồi cố gắng trở thành hình mẫu mà họ yêu thích. Nó liên tục biến đổi bản thân để phù hợp với môi trường xung quanh. Nó có thể là một đứa cháu ngoan ngoãn, một người con biết nghe lời, một người em tri kỷ, một đứa trẻ mồ côi đáng thương, là bất cứ ai mà người ta mong muốn — duy chỉ không phải là chính nó.

Làm gì có ai sinh ra đã như vậy, chẳng qua là do chịu nhiều khổ cực quá nên mới dần dần trở thành thế.

"Các ông bà đều nên yêu thương thằng bé nhiều hơn một chút đi. Giờ người đã về rồi, không thể để nó tiếp tục chịu khổ như thế nữa. Thằng bé còn nhỏ, tương lai còn rất dài, mà chúng ta thì sao? Chúng ta già rồi, còn có thể ở bên nó bao lâu nữa chứ? Bệnh tật cứ kéo dài mãi, một chân cũng sắp bước vào quan tài rồi."

Bà cụ Trì nói chuyện không có ý trách cứ ai, nhưng lại khiến lòng mọi người chùng xuống.

Cả nhà đều lặng lẽ cúi đầu.

Ông cụ Trì lén lút nhìn về phía sau, ông thật sự không nhìn ra được nhiều điều như vậy.

Cả nhà đều thấp thỏm chờ đợi. Nếu không phải Trì Nhạn ngăn cản, sợ rằng đã có người nhịn không được mà chạy ra xem tình hình rồi. Chính Trì Nhạn nói rằng tiểu Mãn cần một chút không gian, bảo mọi người đợi thêm một lúc. Sau đó, anh thở dài nhận mệnh mà nói: "Có Từ tiên sinh ở bên cạnh em ấy rồi. Tiểu Mãn giao cho anh ta, hẳn là không có vấn đề gì đâu ạ."

Bà ngoại Kiều Tấn Dung ngập ngừng hỏi: "Tiểu Mãn với vị Từ tiên sinh kia là..."

Trì Nhạn chậm rãi gật đầu.

Ông cụ Trì trợn to mắt, phản ứng đầu tiên là nhìn Trì Giác: "Sao mà đứa nào cũng——"

Trì Giác có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Con chia tay rồi, ông nội."

Ông cụ Trì nhớ ra gì đó, lập tức cảnh giác nhìn về phía Trì Nhạn. Trì Nhạn xoay xoay chiếc đồng hồ trên tay, bình tĩnh đáp: "Sau này con định kết hôn với công ty gia đình, ông nội."

Ông cụ Trì nghe xong lẩm bẩm: "Cũng không cần phải như vậy chứ..."

Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Một người đàn ông trông như vừa bị bọn cướp cướp sạch, quần áo nhăn nhúm dắt theo một đứa nhỏ đang dụi mắt thút thít, mặt mũi lấm lem, mắt thì sưng húp như hạt đào cùng nhau bước vào cửa.

Vừa vào nhà, hai người đã lập tức bị ánh mắt nhiệt tình quá mức của mọi người chào đón.

Đặc biệt là Từ Hòe Đình — hắn còn thản nhiên nắm tay Diệp Mãn một cách quang minh chính đại.

Diệp Mãn vừa khóc một trận, sức lực đã bị vắt kiệt. Lúc này cậu chẳng muốn để ý đến ai nữa, tâm trí chỉ còn tập trung vào việc bước đi theo Từ Hòe Đình. Thấy hắn dừng bước thì cậu lặng lẽ dựa sát vào hắn, nắm lấy vạt áo rồi trốn ra sau lưng.

Đối mặt với ánh nhìn của mọi người trong phòng, Từ Hòe Đình không hề né tránh, vẫn giữ thái độ tự nhiên, lễ phép cười nói: "Làm phiền các trưởng bối phải chờ lâu. Có thể chỉ cho con biết phòng của tiểu Mãn ở đâu không? Con đưa em ấy về phòng trước để sửa sang lại một chút, thay quần áo rồi sẽ xuống ngay."

Hắn cư xử tự nhiên đến mức chẳng ai cảm thấy có gì sai.

Ông cụ Trì ngẩn ra một lúc, theo phản xạ giơ tay chỉ về hướng phòng Diệp Mãn.

Từ Hòe Đình gật đầu, cứ thế kéo tay đứa nhỏ, hai người cùng nhau đi về phía phòng.

Mọi người nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, cả gian phòng lặng ngắt như tờ.

Ông cụ Trì run run buông tay xuống, vẻ mặt đầy khiếp sợ, nghẹn nửa ngày mới thốt ra một câu: "Cậu ta nghĩ đây là... nhà tân hôn à?"

Đó rõ ràng là phòng của Diệp Mãn, đâu phải phòng khách! Nhà còn có phòng cho khách, cũng có nhà vệ sinh chung, nếu muốn sửa sang lại quần áo thì đâu chẳng có chỗ? Vậy mà hắn cứ thế tự nhiên dẫn thằng bé về phòng ngủ chung luôn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK