• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự không có đầu bếp được sắp xếp trước, ngoài trời lại đang có bão tuyết. Trong một thị trấn nhỏ vùng cực bắc với dân số chỉ hơn hai nghìn người, chuyện gọi cơm hộp lại càng không thực tế.

Mạnh Diệu mở tủ lạnh, nhìn thấy bên trong đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, lập tức lấy một chai đồ uống bên cạnh đưa cho Trì Giác: "Tôi không biết nấu cơm, làm một ít salad được không?"

Trì Giác cũng không biết nấu.

Từ nhỏ đến lớn, cả hai chưa từng có cơ hội chạm tay vào chuyện bếp núc.

Ngày mùng 3 Tết chạy đến Bắc Cực để ăn salad rau củ, nghĩ thôi cũng thấy có gì đó không ổn. Họ đến Bắc Cực đã mấy tiếng đồng hồ, mà Mạnh Diệu vẫn còn cảm giác như đang trong giấc mộng, không thực tế chút nào.

"Sớm biết vậy đã mang theo đầu bếp của nhà đến đây rồi."

Từ Hòe Đình cởi áo khoác, treo lên móc gần cửa, sau đó xắn tay áo lên, cầm lấy tạp dề trong bếp và đeo vào: "Để tôi nấu."

Mạnh Diệu kinh ngạc: "Cậu nhỏ, cậu biết nấu ăn sao?"

Từ Hòe Đình mỉm cười: "Biết từ nhỏ rồi, tay nghề cũng rất tốt, cả món Trung lẫn món Tây đều làm được một chút."

Nhìn cái dáng vẻ điềm nhiên như không, chuẩn bị trổ tài khoe khoang của hắn, phản ứng đầu tiên của Trì Nhạn chính là quay sang nhìn Diệp Mãn.

Diệp Mãn trong lòng có tâm sự, phản ứng với bên ngoài chậm hơn rất nhiều. Cậu chỉ quấn chăn, ôm đầu gối ngồi trên sofa, chăm chú suy nghĩ về chuyện mình phải làm tối nay.

Trong biệt thự chỉ có năm người, ngoài Mạnh Diệu ra, bốn người còn lại đều là những người mà Diệp Mãn quá quen thuộc nên cậu cũng tự nhiên mà thả lỏng, mặc kệ mọi thứ xung quanh.

Thấy Diệp Mãn không để ý đến cuộc đối thoại bên này, Trì Nhạn khẽ nhếch môi cười lạnh, xem ra có người phí công vô ích rồi.

"Không cần làm phiền Từ tiên sinh, để tôi làm là được." Anh cũng xắn tay áo, đi về phía nhà bếp.

Đối mặt với Từ Hòe Đình, khí thế của Trì Nhạn không hề yếu đi chút nào, anh lễ phép nói: "Dù gì ở đây cũng có hai em trai của tôi, là anh cả, tôi không thể cứ để người ngoài chăm sóc bọn nhỏ mãi được."

Hai chữ "người ngoài" được anh cố ý nhấn mạnh một chút, giọng điệu thì nghe có vẻ bình thản, nhưng khi đối diện với Từ Hòe Đình, ánh mắt hắn lại ánh lên sự lạnh lẽo.

Trì Giác thắc mắc: "Anh, anh biết nấu ăn sao? Sao em chưa từng biết?"

Trì Nhạn đặt iPad lên giá, liếc Trì Giác một cái, ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: "Có công thức nấu ăn, cứ làm theo là được."

Mạnh Diệu đứng sau lưng Từ Hòe Đình, chỉ vì hai chữ "người ngoài" mà sống lưng lạnh buốt.

Trước kia, chuyện giữa hắn ta và Trì Giác đã sáng tỏ, Trì Nhạn vốn không thích hắn ta lắm nhưng cũng không đến mức phản cảm như bây giờ.

Nhưng nghĩ đến chuyện giữa cậu nhỏ của mình và em trai của Trì Nhạn, Mạnh Diệu tuyệt vọng nhận ra bản thân không thể nào đối diện với Trì Nhạn một cách bình thường nữa.

Tất cả là tại cậu nhỏ của hắn ta hết!

Từ Hòe Đình dường như không để tâm đến sự châm chọc ẩn ý trong lời nói của Trì Nhạn, chỉ mỉm cười nhẹ: ""Anh cả" cứ quyết định đi."

Da đầu Mạnh Diệu đã bắt đầu tê rần.

Hắn ta lén nhìn Trì Nhạn, phát hiện sắc mặt Trì Nhạn quả thực lại đen đi mấy phần.

Từ Hòe Đình không hề tỏ ra khác biệt chút nào, tự nhiên nói tiếp: "Tôi giúp cậu một tay, hai người cùng làm sẽ tiết kiệm thời gian. Nếu không, tiểu Mãn có lẽ sẽ phải đói một trận mới được ăn cơm."

Nửa câu sau của hắn như thể đang uy hiếp Trì Nhạn. Mọi người di chuyển vội vàng, đường xa, đi máy bay cũng chẳng ăn uống gì nhiều, giờ ai cũng đang đói.

Muốn Trì Nhạn một mình vừa học vừa nấu ăn cho năm người, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.

Dù không vui, nhưng cuối cùng Trì Nhạn cũng đành chấp nhận đề nghị của Từ Hòe Đình.

Hai người đàn ông bận rộn trong bếp, Trì Giác tranh thủ dọn dẹp hành lý.

Bất giác, trong phòng khách và bếp chỉ còn lại ba người: Diệp Mãn, Từ Hòe Đình và Trì Nhạn.

Học nấu ăn không dễ như Trì Nhạn nghĩ, không phải cứ làm theo công thức là được.

Nhân lúc Trì Nhạn đang vật lộn với đống nguyên liệu nấu ăn, Từ Hòe Đình rót một ly sữa bò nóng, đi về phía sofa.

"Em lạnh không? Uống chút gì đó nóng đi."

Diệp Mãn tập trung suy nghĩ chuyện của mình, nghe thấy có người nói chuyện, theo phản xạ đưa tay nhận lấy ly sữa định uống ngay.

Từ Hòe Đình nhanh tay che miệng ly lại: "Nếm thử trước, vẫn còn nóng đó."

Diệp Mãn ngơ ngác gật đầu.

Từ Hòe Đình quay lưng về phía nhà bếp, cúi người xuống. Dưới ánh sáng ngược, bóng dáng hắn phủ lên chiếc ghế sofa, rồi đột nhiên nói: "Nếu có chuyện gì, có thể nói với anh."

Tay nắm chặt chiếc cốc, Diệp Mãn có một khoảnh khắc muốn nói ra điều gì đó, lời nói đã đến bên miệng, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, lắc đầu: "Không có gì cả."

Từ Hòe Đình nhìn cậu một lúc, khóe miệng hơi cong lên: "Được rồi."

Nói xong, hắn quay người trở lại nhà bếp.

Cuối cùng, phần lớn công việc nấu ăn vẫn là do Từ Hòe Đình làm. Trì Nhạn dù có cố gắng hiểu thực đơn cũng không mấy hiệu quả. Các công thức, số lượng nguyên liệu và các bước làm quá phức tạp khiến anh nhanh chóng rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Sau bữa tối, bên ngoài tuyết càng lúc càng rơi dày hơn.

Diệp Mãn nghe tiếng gió gào thét bên ngoài, tim đập nhanh đến mức khiến cậu cảm thấy buồn nôn.

Cậu vốn định đợi đến khi mọi người về phòng nghỉ ngơi rồi lén ra ngoài cắt điện căn biệt thự. Nhưng không biết vì sao, hôm nay Trì Nhạn và Trì Giác lại nói chuyện nhiều bất thường. Sau bữa ăn, họ không hề có ý định về phòng mà cứ một hai phải kéo cậu ngồi lại tâm sự.

Mồ hôi túa ra đầy đầu, Diệp Mãn bị kẹt giữa hai người, vừa sốt ruột đến mức muốn bật dậy khỏi ghế, vừa phải cố gắng giả vờ bình tĩnh để tiếp tục câu chuyện cùng họ.

Dù cậu đã ám chỉ nhiều lần rằng đã muộn, mọi người nên về phòng nghỉ ngơi, nhưng những người này bình thường thông minh nhanh nhạy mà sao hôm nay lại như thể bị ai đó đánh mất trí khôn, không ai chịu hiểu lời ám chỉ của cậu thế.

Thời gian hiện tại: 21 giờ 18 phút.

Diệp Mãn ngồi thẳng dậy:

"Đã muộn rồi, nên—"

"Nên đến lúc xem phim khuya rồi." Từ Hòe Đình tiếp lời.

Diệp Mãn sững sờ.

Nghe thấy Từ Hòe Đình hỏi: "Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ, chẳng lẽ không nên tận hưởng một buổi thức trắng đêm sao? Em nói xem, có đúng không?"

Diệp Mãn cố gắng phản đối: "Không..."

"Hay là em có việc gì quan trọng hơn?" Từ Hòe Đình kéo chiếc chăn đắp lên người cậu một chút: "Không sao đâu, nếu có việc cần làm thì cứ nói."

"..." Diệp Mãn không cam tâm đáp: "Không có."

"Tốt lắm." Từ Hòe Đình cười nhạt, sau đó ra hiệu cho Mạnh Diệu đi tìm vài bộ phim để bật lên.

"Bên ngoài tuyết rơi lớn quá, tín hiệu không ổn định. May mà anh đã chuẩn bị sẵn một số bộ phim từ trước." Hắn giải thích.

Mạnh Diệu kiểm tra danh sách phim, rồi kêu lên: "Đều là phim kinh dị à!"

"Để tôi xem nào... Ồ, bộ này "Biệt thự nghỉ dưỡng tuyệt mệnh", kể về một nhóm thanh niên lên núi tuyết nghỉ dưỡng rồi bị một tên sát nhân cầm cưa máy truy sát..."

""Gác mái kinh hoàng", "Bóng ma tầng hầm"..." Mạnh Diệu đọc qua danh sách, rồi hỏi: "Mọi người muốn xem cái nào?"

Những người còn lại đều tỏ ra không mấy bận tâm. Trì Nhạn thậm chí còn có thể phân tích các đạo cụ và kỹ thuật quay phim trong đó, thành ra với bọn họ thì xem phim nào cũng không khác nhau mấy. Cuối cùng, họ để Diệp Mãn chọn.

Nhưng tâm trí của Diệp Mãn lúc này không hề đặt vào việc đó, cậu tùy tiện nói một cái tên.

Huống hồ, xem phim phải có hình ảnh mới thú vị, nếu chỉ nghe âm thanh thì chẳng có gì đáng sợ cả.

Tuy nhiên, cậu nhanh chóng nhận ra tình huống không hề giống như mình nghĩ.

Bên trái cậu là Trì Giác, bên phải là Từ Hòe Đình đang ngồi trên chiếc ghế đơn.

Giữa những âm thanh kịch tính của bộ phim, trong khoảnh khắc cao trào, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: "Tên sát nhân cầm cưa máy đã kéo công tắc điện của biệt thự xuống, lặng lẽ lẻn vào trong..."

"Hắn đang trốn trong góc tối, cầm chiếc cưa máy... từ từ giơ lên..."

Keng!

Diệp Mãn giật bắn mình, kéo chăn lên cao, chui đầu vào trong.

Từ Hòe Đình nhặt món đồ vừa rơi xuống đất, cười nói: "Xin lỗi nhé, anh làm rơi điều khiển từ xa."

Khi hắn đứng dậy, ánh mắt chạm phải khuôn mặt của thiếu niên vừa chui đầu ra khỏi chăn, vẻ mặt tràn ngập ấm ức.

Cậu không nói gì, nhưng biểu cảm trên mặt thì tràn đầy sự lên án.

Từ Hòe Đình nhìn cậu một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi đứng thẳng dậy.

Bộ phim này đáng sợ hơn nhiều so với những gì Diệp Mãn tưởng tượng. Cậu cứ nghĩ rằng chỉ nghe âm thanh thì sẽ không có cảm giác gì, nhưng khi kết hợp với giọng kể chuyện thỉnh thoảng chêm vào những câu đầy ám ảnh, trong đầu cậu không ngừng hiện lên những hình ảnh đáng sợ, khiến cậu giật mình liên tục.

Thời gian hiện tại: 22 giờ 54 phút.

Diệp Mãn không thể chịu đựng thêm nữa.

Một giọng nói run rẩy, lẫn vào chút nghẹn ngào vang lên từ giữa bọn họ: "Mọi người... mọi người không định nghỉ ngơi sao..."

Một lúc sau, Diệp Mãn nghe thấy có người nhẹ giọng nói với cậu: "Không xem nữa, đi nghỉ ngơi thôi." Rồi lại hỏi cậu: "Em muốn chúng ta đều về phòng sao?"

Diệp Mãn dụi dụi đôi mắt cay xè: "Ừm."

Bản thân cậu chỉ cần mệt mỏi mà về phòng nghỉ ngơi là được rồi, nhưng cậu lại cứ khăng khăng muốn mọi người cũng phải quay về phòng. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nếu bọn họ hỏi nguyên nhân, cậu nên giải thích thế nào đây?

Nhưng cậu lại không chờ được để suy nghĩ thêm.

Cậu nói muốn mọi người đều quay về phòng, thế là bọn họ thật sự ngoan ngoãn phối hợp mà trở về hết.

"Về phòng rồi còn muốn làm gì nữa?" Trì Nhạn đưa cậu vào căn phòng mà bọn họ sẽ ở đêm nay, nhìn cậu hỏi.

"Anh cả... đi tắm..."

Người trước mặt im lặng rất lâu, một lát sau, có người bước vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Diệp Mãn đứng sững trước cửa một lúc, không hiểu sao mũi lại chua xót.

Không kịp nghĩ nhiều, cơ hội không đợi người.

Anh Thống còn đang chờ cậu.

Cậu mạnh mẽ lau mặt, cầm lấy cây gậy dò đường, lặng lẽ chuồn ra khỏi cửa.

Vài giây sau, cửa phòng tắm "cạch" một tiếng mở ra.

Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước ra từ bên trong.

...

Lúc bọn họ nấu cơm, Diệp Mãn đã giả vờ vô tình mà hỏi vị trí công tắc nguồn điện.

Trước đây, cậu còn có hệ thống hỗ trợ tìm đường, nhưng bây giờ hệ thống không còn nữa, tất cả đều phải dựa vào bản thân mò mẫm mà tìm kiếm.

Một việc đơn giản như cắt điện, bỗng chốc trở nên đầy khó khăn.

Trước tiên, cậu phải tìm được thùng dụng cụ, sau đó lấy ra cây kìm bên trong.

Cậu nhẹ nhàng xác định phương hướng, chầm chậm đi tới. Sắp chạm đến nơi rồi thì bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng ghế dịch chuyển.

Diệp Mãn vội vàng ngồi thụp xuống, trốn sau ghế sô pha, lấy tay che miệng.

Không cẩn thận đá trúng ghế - Trì Giác: "......"

Trì Giác bật đèn phòng khách, lục tung bàn trà tìm kiếm, miệng lẩm bẩm: "Điện thoại của tôi đâu? Kỳ lạ, vừa rồi còn đặt ở đây mà? Sao tìm không ra!"

"À tìm được rồi, thì ra nó ở đây! Tôi phải nhanh về phòng thôi!"

Tiếng bước chân xa dần.

Anh quên tắt đèn.

Diệp Mãn thở phào nhẹ nhõm.

Không bị phát hiện.

Cậu tiếp tục mò tới vị trí của thùng dụng cụ, đưa tay sờ thử — trống trơn.

Diệp Mãn không dám tin, lại cẩn thận sờ thêm lần nữa: "Sao lại không có, lúc trước vẫn còn ở đây mà? Thùng dụng cụ đâu rồi?"

Trên cầu thang, Trì Nhạn nhìn em trai mình đang lục lọi trong ngăn tủ, tìm kiếm thùng dụng cụ rồi lại nhìn xuống chiếc thùng vốn dĩ nằm ngay bên cạnh chân phải cậu.

Anh khẽ khàng khép mắt, lấy điện thoại ra.

Diệp Mãn đang cuống cuồng tìm kiếm thì di động bất ngờ đổ chuông, cậu hoảng hốt lấy ra xem, phát hiện là Trì Nhạn gọi đến.

"Tiểu Mãn, ống nước trong phòng tắm bị rò một chút, nếu em rảnh thì giúp anh mang thùng dụng cụ qua đây. Em đi đến quầy chứa đồ, sờ về phía bên phải một chút là có thể tìm thấy."

Không đợi Diệp Mãn đáp lời, bên kia đã cúp máy.

Cậu đưa tay sờ thử... thật sự có.

Đáy lòng vừa mới dâng lên chút chua xót thì đã bị cắt ngang giữa chừng.

Diệp Mãn xấu hổ vò đầu, cầm lấy cây kìm rồi đi tìm công tắc nguồn điện.

Cậu mang theo quyết tâm "đập nồi dìm thuyền", một lòng hướng về phía công tắc nguồn điện mà xuất phát.

Nhưng ngay khi cậu vẫn còn đang cảnh giác đề phòng, một trở ngại khác lại bất ngờ xuất hiện giữa đường.

Sắp tới nơi rồi, bỗng nhiên đèn trong phòng vụt tắt.

Diệp Mãn cúi đầu sờ sờ cây kìm trong tay rồi lại nhìn về phương hướng của công tắc điện, trên mặt lộ ra vẻ mơ hồ khó hiểu.

Từ Hòe Đình đứng cách đó không xa, lười nhác lên tiếng: "Bảo sao vừa rồi đèn cứ chớp tắt liên tục."

Hắn bật thử công tắc, phát ra những tiếng "cạch cạch" giòn tan rồi nói tiếp: "Thì ra là do bão tuyết lớn quá, đường điện bị ảnh hưởng, mất điện rồi."

Diệp Mãn cắn môi.

Nhưng Từ Hòe Đình lại như không nhìn thấy cậu, cứ thế đi ngang qua, chỉ bỏ lại một câu: "Về ngủ thôi."

Diệp Mãn đứng yên một hồi rồi lại mạnh tay xoa xoa đôi mắt cay xè, loạng choạng mò mẫm tìm đến phòng của Mạnh Diệu.

Mạnh Diệu mở cửa, cứng người nhìn thoáng qua phía sau Diệp Mãn rồi căng da đầu hỏi: "Em trai, là em à? Tìm anh có chuyện gì sao?"

Diệp Mãn nói: "Mất điện rồi. Em sợ... anh có thể..."

Mạnh Diệu cả người run lên, suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt cậu, hoảng hốt hét lớn: "Sợ đúng không! Anh dẫn em đi tìm cậu nhỏ của anh nhé! Anh nói cho em biết, cậu nhỏ anh lợi hại lắm! Một quyền đấm bay lệ quỷ, một chân đá bay sát nhân! Đến anh còn không phải là đối thủ của hắn!"

Hắn ta hạ giọng, len lén thương lượng với Diệp Mãn: "Em trai, chừa cho anh một con đường sống đi, em muốn anh làm gì, anh làm là được."

Diệp Mãn cũng không khách khí: "Anh vào phòng kia, vào đó!"

Cậu chỉ sang căn phòng bên cạnh.

Mạnh Diệu vừa nhìn, phát hiện đó là phòng của Trì Giác.

Có chút ngượng ngùng, hắn ta nhỏ giọng nói: "Không ổn đâu, anh hiểu ý em, nhưng anh cả em sẽ tức giận mất, cái này..."

Diệp Mãn sắp khóc đến nơi, vội vàng đẩy Mạnh Diệu về phía đó.

Mạnh Diệu lại liếc mắt nhìn phía sau cậu rồi nói: "Được rồi, được rồi, anh đi, anh đi là được chứ gì! Nhưng nếu anh hai em khóa cửa, thì không liên quan đến anh đâu đấy—"

Vừa mới nói xong, tay vừa đặt lên tay nắm cửa, cửa đã mở.

Trì Giác đứng ngay đó, mặt không chút biểu cảm.

Mạnh Diệu: "......"

Trì Giác không nói một lời, chỉ lặng lẽ nghiêng người nhường lối. Không đợi Mạnh Diệu kịp lên tiếng, hắn ta đã bị kéo vào trong, cửa đóng "cạch" một tiếng.

Diệp Mãn lấy ra chiếc chìa khóa đã giấu sẵn trong người, khóa cửa từ bên ngoài rồi ngồi tựa vào cửa.

Xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Không có ai đến hỏi cậu.

Anh Thống cũng không nói cậu đã bị phát hiện bằng cách nào.

Nhưng Diệp Mãn biết, bản thân mình chưa đủ cẩn thận, chỉ có thể từng bước một suy luận ra đáp án.

Không sao cả, cậu nghĩ. Anh Thống từng nói, phạm sai lầm trên đường cũng không quan trọng, chỉ cần kết quả cuối cùng đúng là được.

Cậu vẫn chưa thất bại.

Diệp Mãn chống tay đứng dậy, đi lên gác mái.

Cầu thang lên gác mái hơi rung lắc, cậu bước đi loạng choạng, cuối cùng cũng đến được cánh cửa trên cùng.

Không có ai ngăn cậu lại, vậy thì chính cậu sẽ tự nhốt mình vào.

Cửa mở ra, một luồng hơi ẩm mốc cũ kỹ tràn vào mũi.

Bên trong tối đen như mực, giống như một cái hố sâu không thấy đáy.

Đây là một không gian hoàn toàn xa lạ với cậu.

Diệp Mãn cố gắng dùng chút thị lực mơ hồ của mình để tìm một tia sáng, nhưng chẳng có gì cả.

Cậu phải ở một mình trong chỗ này cả đêm sao?

Hơi có chút sợ hãi, chân khẽ lùi lại một bước, nhưng rất nhanh, cậu lập tức nghiến chặt răng, ép bản thân bước vào trong.

Không sao cả. Chỉ là một buổi tối mà thôi.

Chỉ cần cầm cự đến lúc mặt trời mọc, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Anh Thống sẽ trở về.

Nhưng rất nhanh, cậu lại nhận ra một vấn đề: Mặt trời sẽ không mọc.

Vòng cực đêm kéo dài rất lâu.

Những người khác khi nào mới thức dậy, mới nhận ra không thấy cậu đâu?

... Thật sự sẽ có người nhận ra cậu biến mất và đến tìm cậu sao? Nếu cậu cầu cứu, sẽ bị phớt lờ giống như anh Thống nói, hay là vẫn sẽ có người đến...?

Diệp Mãn nắm lấy tay nắm cửa, bàn tay dừng lại trên đó.

Nhưng ngay giây tiếp theo, trong bóng tối vang lên một tiếng "cạch" khe khẽ.

Cửa đã bị khóa trái.

Không phải từ bên ngoài.

Mà là từ bên trong.

Cánh tay của Từ Hòe Đình lướt qua Diệp Mãn, chốt khóa lại, nhốt cả hai người họ trên gác mái.

"Xong hết chưa?" Giọng hắn bình tĩnh hỏi.

Diệp Mãn mở to mắt.

Từ Hòe Đình tựa vào cánh cửa, nhìn người trước mặt đang cúi đầu đưa lưng về phía mình: "Nếu không còn gì để nói nữa, thì đến lượt anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK