• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quần đảo Svalbard, thành phố Longyearbyen, thành phố cực Bắc của thế giới.

Mùng 3 Tết, nơi đây hiếm có một ngày thời tiết quang đãng, nhưng chẳng bao lâu nữa, khu vực này sẽ đón một trận bão tuyết. Máy bay hạ cánh kịp thời trước khi thời tiết thay đổi, chạm xuống mặt đất sân bay Longyearbyen.

Tháng 1, vùng cực Bắc đang trong thời kỳ đêm cực, vừa đúng lúc họ đáp xuống, bầu trời xuất hiện một khoảnh khắc hiếm hoi với ánh lam nhạt của đêm cực, không gian được bao trùm bởi sắc xanh thẳm, tĩnh lặng.

Mạnh Diệu trên người vẫn mặc bộ đồ mỏng ở nhà từ khi bị bắt đi, bên ngoài chỉ quấn tạm chiếc chăn lông do máy bay cung cấp. Vừa bước ra khỏi khoang máy bay, cơn gió lạnh buốt vùng cực quét qua khiến hắn ta rùng mình.

Tuyết trắng bay tán loạn rơi xuống mặt hắn ta. Sau hơn ba mươi tiếng đồng hồ kể từ khi hắn ta tưởng rằng mình bị kẻ thù của gia đình phái người đến bắt cóc, giờ đây, trong cơn hoang mang, hắn ta mới ý thức được rằng hắn ta bị chính cậu ruột nhà mình trói đến Bắc Cực.

—— Để "nghỉ phép".

Mạnh Diệu há miệng định la lên hai tiếng, nhưng vừa mở miệng đã bị tuyết bay vào đầy miệng, ho sặc sụa: "Khụ khụ khụ khụ khụ ——"

"Khoác thêm một cái áo nữa đi, đừng để bị cảm lạnh." Hắn ta nghe thấy giọng nói dịu dàng quan tâm của người bạn thanh mai trúc mã, siết chặt lấy chiếc chăn lông trên người, cảm thấy dù sao người cậu này vẫn là ruột thịt, ít nhất vẫn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của hắn ta, muốn tác hợp hắn ta...

Mạnh Diệu nghiêm mặt, chuẩn bị lạnh nhạt đáp lại sự quan tâm của trúc mã. Mấy ngày nay hắn ta không thèm để ý đến người kia, Mạnh Diệu cũng có lòng tự trọng. Hắn ta quay đầu lại, nhưng lại thấy Trì Giác đang quay lưng về phía mình, vẻ mặt đầy đau lòng khi đang cẩn thận giúp em trai nhà mình khoác áo, hoàn toàn không thèm nhìn hắn ta.

Mạnh Diệu: "......"

Sắc mặt lạnh lùng, cánh tay vừa giơ lên một nửa lặng lẽ rụt trở lại vào trong chăn, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong khi đó, cậu ruột tốt bụng của mình thì như chẳng có chuyện gì, vẫn thản nhiên thò tay vào túi áo của Diệp Mãn — em trai của Trì Giác — nắm lấy bàn tay cậu.

Mạnh Diệu thậm chí còn thấy gương mặt cứng nhắc như trí tuệ nhân tạo của Trì Nhạn xuất hiện một khoảnh khắc rạn nứt. Hắn ta dám chắc Trì Nhạn đã nhìn thấy hành động của cậu mình, mà cậu mình cũng biết là Trì Nhạn đã thấy. Bằng chứng chính là Từ Hòe Đình còn rất lễ phép nở một nụ cười thân thiện với người ta. Nhưng Trì Nhạn chắc chắn không nghĩ như vậy.

Mạnh Diệu nghi ngờ rằng lý do Trì Nhạn xắn tay áo lên không phải vì thấy nóng hay muốn thư giãn, mà là chuẩn bị nện một cú vào mặt Từ Hòe Đình.

Nhưng cuối cùng, mọi người đều không còn hùng hổ nữa, mọi chuyện lắng xuống, bề ngoài ai cũng tỏ ra dễ chịu, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Diệp Mãn mấy ngày nay ngủ không ngon. Quá trình chờ đợi kết quả luôn là một sự dày vò, cộng thêm chuyến bay dài khiến cậu hoàn toàn không còn chút tinh thần nào.

Cậu nói muốn đến Svalbard, bây giờ cũng thật sự đã đến rồi nhưng lại chẳng có chút hứng thú nào. Điều này rất không bình thường, nhưng những người đi cùng không ai hỏi han cậu về lý do. Chỉ cần cậu muốn đến, họ sẽ đi cùng, chỉ mong cậu có thể vui vẻ hơn, chứ không truy xét bất cứ điều gì khác.

Nếu là bình thường, với tư cách là người luôn làm sôi động bầu không khí, Diệp Mãn sẽ không bao giờ bày ra bộ dạng chán nản thế này. Nhưng lần này cậu thực sự không có chút sức lực nào để khuấy động không khí cả.

Những lúc rảnh rỗi, Diệp Mãn lại gọi thầm hệ thống trong lòng, nhưng như thường lệ, chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào.

Từ Hòe Đình chạm vào gương mặt lạnh buốt của cậu, nói: "Chúng ta đã đến Longyearbyen rồi. Bác sĩ bảo em phải giữ tâm trạng ổn định, tốt nhất đừng có xúc động quá mức, vui buồn thất thường sẽ không tốt cho đôi mắt của em. Vui lên một chút, có gì muốn nói với anh không?"

Diệp Mãn sững người: "Sao anh biết?" Bác sĩ đã nói những lời này, nhưng cậu chưa hề kể với ai cả.

Từ Hòe Đình nhếch môi, đắc ý nói: "Còn có gì mà anh không biết chứ? Chỉ cần anh muốn, chuyện gì anh cũng có thể biết."

Ngón tay khẽ ấn nhẹ lên mặt cậu, lòng bàn tay chạm vào lớp da mềm mại.

"Chém gió." Diệp Mãn giơ tay bắt lấy ngón tay đang nghịch ngợm của hắn, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhỏ giọng than thở: "Hơn nữa, anh đang xâm phạm quyền riêng tư của em đấy."

Từ Hòe Đình hạ mắt xuống, đưa tay giúp cậu chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ bị gió thổi lệch.

Lúc cúi xuống sát hơn, Diệp Mãn nghe thấy hắn dùng giọng điệu bình thản hỏi: "Anh không thể sao?"

"Cái gì?"

"Xâm phạm quyền riêng tư của em."

Câu nói này được thốt ra với vẻ hết sức bình tĩnh, như thể chẳng có gì to tát cả.

Tim Diệp Mãn bỗng đập nhanh hơn, cậu cúi đầu, chôn mặt vào khăn quàng cổ.

Một lúc lâu sau, cậu mới đáp: "...... Có thể."

Gương mặt cậu ửng đỏ, giọng nói lí nhí vùi trong lớp khăn quàng cổ, nếu không nghe kỹ thì có lẽ sẽ bỏ sót mất.

Nếu là bạn trai, việc hiểu rõ tình trạng bệnh của cậu đương nhiên là điều dễ hiểu nhưng cậu vẫn cảm giác rằng lời của Từ Hòe Đình không chỉ đơn giản có ý đó, mà dường như còn hàm chứa điều gì khác.

Chính xác là gì thì cậu cũng không rõ, chỉ là một cảm giác trực giác.

Từ Hòe Đình tiếp lời: "Anh đã được cho phép, vậy thì không phải xâm phạm nữa, mà là đang thực hiện quyền lợi của mình. Đơn kiện bị bác bỏ. Hơn nữa, lần sau anh yêu cầu, em phải chủ động phối hợp để anh thực hiện quyền lợi này."

"Em có đồng ý không?" Từ Hòe Đình hỏi.

Diệp Mãn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ừm."

Trong lúc hai người nói chuyện, Từ Hòe Đình vẫn nghiêm túc giúp cậu tháo khăn quàng cổ ra rồi quấn lại. Có lẽ là do trước đó cậu đã quấn quá lộn xộn.

Ngón tay Từ Hòe Đình vô tình lướt nhẹ qua cổ cậu, Diệp Mãn cảm thấy nhột nhột, vô thức né tránh, nhưng lại bị hắn thấp giọng nhắc nhở: "Đừng động đậy."

"Khăn quàng cổ bị rối rồi, phải quấn lại từ đầu."

Diệp Mãn đành cố gắng chịu đựng cảm giác nhột nhạt ở cổ, kiềm chế bản thân không né tránh, cũng không trốn đi. Nhưng chịu đựng đúng là khó thật.

Vậy nên... tốt nhất đừng có thêm lần nào nữa.

Quá trình quấn lại khăn quàng cổ khiến Diệp Mãn cảm thấy có chút khó chịu. Làn da ở cổ cậu vốn ít khi tiếp xúc với người khác, bình thường ngoài lúc tắm rửa ra, gần như chẳng ai chạm vào cả. Vì quá ít khi bị chạm vào nên giờ đây lại trở nên nhạy cảm hơn.

Lòng bàn tay của Từ Hòe Đình lướt qua, đầu ngón tay cậu khẽ rùng mình.

Cậu nhìn hắn. Thiếu niên đang âm thầm cố gắng kiểm soát phản ứng bản năng của mình. Nhưng sau vài lần thất bại, ý nghĩ muốn trốn khỏi tình huống này bắt đầu nảy sinh trong đầu cậu.

Nhưng lúc này, Diệp Mãn lại không thể làm gì khác ngoài cố gắng cưỡng lại bản năng của mình, để bản thân càng gần với lòng bàn tay ấm áp ấy hơn.

"Hửm?"

Bỗng nhiên, ngón tay trên cổ cậu hơi ấn xuống một chút. Diệp Mãn ngơ ngác ngẩng đầu, động tác của Từ Hòe Đình thoáng khựng lại trong một khoảnh khắc nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra, ngay sau đó hắn bật cười, nói: "Tay anh thô, không kiểm soát được lực, có làm em đau không?"

Diệp Mãn càng mơ hồ hơn, lắc đầu: "Không đau......"

Từ Hòe Đình: "Vậy anh sẽ chú ý hơn. Nếu chẳng may anh làm đau em, nhớ nói với anh nhé."

Diệp Mãn: "À..."

Chỉ là quấn lại chiếc khăn quàng cổ thôi mà, có thể đau được sao?

Quả nhiên, sau đó Từ Hòe Đình kiểm soát rất tốt, chỉ thỉnh thoảng vô ý chạm vào vài lần, nhưng vẫn trong giới hạn mà Diệp Mãn có thể chịu đựng.

Hai người họ ghé sát vào nhau, nói chuyện thì thầm, cố tình đè giọng xuống. Bên ngoài gió thét gào, người đứng bên cạnh cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng được vài câu.

Trì Nhạn bước tới, cắt ngang bọn họ: "Xe đến rồi."

Khoảnh khắc này trôi qua, trong lòng Diệp Mãn nhẹ nhõm đi một chút, không còn áp lực nặng nề như trước.

Cậu tự động viên bản thân.

Trước đây thất bại thì cũng đã thất bại rồi, lần này cậu nhất định phải thành công.

Nhưng có một vấn đề.

Trong cốt truyện có một nhóm con nhà giàu...

Từ Hòe Đình và Trì Nhạn, chẳng phải cũng được xem là con nhà giàu sao...?

Diệp Mãn cùng Từ Hòe Đình và Trì Nhạn lên xe trước, Mạnh Diệu ở lại phía sau, Trì Giác nói là quên đồ nên quay lại lấy.

Khi đến biệt thự mà họ sẽ ở lần này, Trì Nhạn nhận thấy trên người Mạnh Diệu có thêm vài chiếc áo khoác lông vũ. Trông có vẻ quen mắt.

Anh liếc nhìn Trì Giác một cái nhưng không nói gì thêm.

Vào trong nhà, đến lúc phân chia phòng, khí lạnh trên người Trì Nhạn càng rõ rệt.

Biệt thự ở Svalbard lần này là do Từ Hòe Đình chuẩn bị. Trì Nhạn trước đó bận rộn liên hệ với hãng hàng không để xử lý vấn đề chuyến bay nên không kịp lo vụ sắp xếp chỗ ở. Đến khi bên kia giải quyết xong, bên này cũng đã được thu xếp ổn thỏa.

Vì đây là quyết định đột xuất của Diệp Mãn, lịch trình quá gấp gáp, cần xử lý nhiều việc nên không cần thiết phải tranh cãi về chuyện nhỏ nhặt này. Trì Nhạn cũng ngầm chấp nhận để Từ Hòe Đình lo liệu.

Nhưng bây giờ lại có một vấn đề.

Biệt thự đủ lớn, đủ rộng rãi nhưng trừ gác mái ra thì chỉ có bốn phòng.

Trong khi đó, bọn họ có năm người.

Mạnh Diệu lên tiếng: "Trước đây lúc trường tổ chức chuyến du học, tôi với tiểu Giác thường xuyên ở chung một phòng, lần này hai đứa tôi ở chung cũng được."

Diệp Mãn giật thót trong lòng, lập tức phản đối: "Không được!"

Hai người họ đã ở chung rồi, vậy còn cậu thì sao? Cậu chỉ phụ trách đi khóa cửa à? Như vậy không ổn chút nào!

Cậu vội vàng kéo Trì Giác lại: "Em! Em ở cùng anh hai! Hai tụi em cũng thường xuyên ngủ chung mà!"

Thật ra thì cũng không thường xuyên lắm.

Sáng mùng một, sau khi bị người trong nhà phát hiện ngủ trong tủ quần áo rồi lại bận rộn giải quyết chuyện đi Svalbard.

Diệp Mãn không muốn nhắc lại chi tiết vụ đi ngủ kia, cậu luôn khăng khăng rằng đó chỉ là thói quen nhỏ của bản thân, bảo mọi người đừng để tâm.

Dù cậu có sợ hãi thì cậu cũng có thể tự mình giải quyết vấn đề theo cách đơn giản nhất, không cần ai phải bận lòng.

Nhưng Trì Nhạn không dễ bị qua mặt như vậy, cuối cùng vẫn tra ra được nguyên nhân.

Diệp Mãn miễn cưỡng thừa nhận: "Em sợ."

"Sợ cái gì?"

"......"

"Chui vào tủ quần áo ngủ là không sợ nữa à?"

"Ừm."

Câu trả lời này khiến Trì Nhạn im lặng hồi lâu.

Diệp Mãn đã quen với việc làm mọi thứ một mình. Khi gặp vấn đề, phản ứng đầu tiên của cậu là tự nghĩ cách giải quyết, chứ không phải tìm đến người nhà để nhờ giúp đỡ.

Thậm chí, cậu không muốn ai biết mình đang gặp khó khăn. Cậu cố gắng một mình giải quyết tất cả, sau đó xuất hiện trước mặt mọi người với một vẻ ngoài vui vẻ, không để lộ bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Cậu muốn trông thật hạnh phúc, vì như vậy mới có thể khiến người khác yêu thích. Không ai thích một người lúc nào cũng ủ rũ cả, ngay cả khóc cũng phải biết chừng mực.

"Tiểu Mãn..." Trì Nhạn thở dài một hơi thật dài, rồi nhéo nhẹ mũi cậu.

Diệp Mãn nghĩ rằng mình sắp bị mắng, cậu cho rằng bản thân đã làm sai điều gì đó nhưng Trì Nhạn lại không nói gì cả.

Đêm đó, là Trì Giác đến ngủ cùng cậu.

"Đừng ngủ trong tủ nữa, ngủ trong tủ không thoải mái đâu. Anh ở đây với em, có chuyện gì thì gọi anh, được không?"

Diệp Mãn vốn định từ chối, nhưng lại không thể nói ra lời.

Đêm nay, trong lòng cậu vẫn còn hỗn loạn vì chuyện của anh Thống, nhưng lại không vì sợ hãi mà chạy vào tủ trốn nữa.

Nửa đêm, cậu bị ác mộng đánh thức. Trì Giác cũng tỉnh theo. Trước đó anh không biết Diệp Mãn thường xuyên gặp ác mộng vào ban đêm, bây giờ mới rõ tình hình. Nhìn thấy cậu mồ hôi đầm đìa, anh chỉ nhẹ giọng an ủi qua lớp chăn, cho đến khi Diệp Mãn ngủ lại.

Mơ màng giữa cơn buồn ngủ, trong đầu Diệp Mãn thoáng qua một suy nghĩ: Thì ra khi sợ hãi vào ban đêm, có thể gọi người đến bên cạnh.

Mặc dù chỉ ngủ chung một đêm như vậy, nhưng khi nhắc lại, Diệp Mãn nói rất tự nhiên, như thể cậu và Trì Giác vốn có quan hệ rất tốt, tốt đến mức ngày nào cũng ở chung một chỗ khi ở nhà.

Cậu mơ hồ cảm thấy Trì Giác sẽ không vạch trần mánh khóe nhỏ của mình.

Sự thật cũng đúng như vậy.

Trì Giác cảm thấy cách sắp xếp này cũng ổn.

Nhưng Từ Hòe Đình thì không.

Hắn nửa cười nửa không, đưa tay kéo lấy sau cổ Diệp Mãn, lôi cậu khỏi cánh tay của Trì Giác. Hắn nhìn sang Trì Nhạn, người đang nhíu mày trước hành động này rồi thản nhiên nói: "Không có ý mạo phạm, nhưng tiểu Mãn với Trì Giác không phải anh em ruột, hai người họ không có quan hệ huyết thống, cũng không lớn lên cùng nhau, tình nghĩa anh em cũng không phải kiểu đó. Trì Giác với Mạnh Diệu trước đây còn từng có hôn ước nữa... Ừm... Ở chung một phòng có vẻ không ổn lắm."

Trì Nhạn cười lạnh: "Không ở chung với tiểu Giác, chẳng lẽ ở chung với anh sao." Đúng là tâm tư khó đoán.

Từ Hòe Đình bật cười: "Yên tâm, tôi cũng biết kiêng kỵ."

Sắc mặt Trì Nhạn sa sầm. Mạnh Diệu nhìn thấy thì mắt của hắn ta trợn to, trong lòng thầm kinh ngạc.

Thật sự trong sạch thì có gì phải tránh né chứ?

Những lời này... Những lời này...

Diệp Mãn nuốt nước bọt.

Da đầu như muốn nổ tung.

Rõ ràng lần này họ ra ngoài là vì cậu, mặc dù không khí đã có chút kỳ lạ nhưng cũng không ai thực sự xảy ra xung đột gì.

Trì Nhạn và Trì Giác biết không thể để Diệp Mãn ngủ một mình, cuối cùng quyết định để Trì Nhạn và Diệp Mãn ở chung một phòng, còn những người khác mỗi người một phòng.

Trong lúc nói chuyện, thời tiết bên ngoài đã xấu đi, gió cuốn tuyết đập vào cửa sổ tạo ra những tiếng vang.

Diệp Mãn nghĩ bụng, nếu như kế hoạch của cậu thành công, cậu sẽ tự mình lên gác mái ngủ một đêm, sẽ không ở chung với bất kỳ ai.

Trong lòng có chút không cam tâm.

Bởi vì chuyện này có thể đưa cậu vào nhóm con nhà giàu, vị trí đó lại bị Trì Nhạn và Từ Hòe Đình thay thế. Việc này xảy ra quá đột ngột, Diệp Mãn cũng không rõ trong cốt truyện, những người con nhà giàu đó rốt cuộc là ai, cũng không thể đột ngột gọi thêm người đến.

Như vậy, anh cả và Ricardo có tính vào nhóm đó không?

Nếu họ biết cậu muốn chơi xấu thì sao... Diệp Mãn níu lấy vạt áo, hàng mi rủ xuống, bất an khẽ run.

Ricardo...

Sau đêm nay, họ sẽ chia tay.

Cậu thật sự không còn cách nào khác.

Nếu không làm vậy thì anh Thống phải làm sao đây?

Diệp Mãn siết tay càng lúc càng chặt.

"Tủ lạnh còn chút đồ ăn, ăn lót dạ trước đi." Từ Hòe Đình nói với Diệp Mãn: "Còn muốn ăn gì đặc biệt không? Phải nhanh đi lấy trước khi bão tuyết ập đến."

"Trên đảo này có một kho hạt giống toàn cầu, nơi lưu giữ tất cả các loại hạt giống trên thế giới. Nghe nói nếu một ngày nào đó tận thế xảy ra, nơi này sẽ là hy vọng cuối cùng của nhân loại. Bên ngoài kho hạt giống có lớp pha lê, khi thời tiết trong lành, nó sẽ phát ra ánh sáng xanh lục rất đẹp. Đợi khi trời quang, anh dẫn em đi xem nhé?"

Diệp Mãn ừ một tiếng.

Nhưng trong lòng lại nghĩ, chờ đến khi trời quang, có lẽ cậu đã bị mọi người tức giận đến mức bỏ mặc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK