• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Diệp Mãn!" Tưởng Hạo hét lớn.

Cậu ta nghe thấy người đàn ông kia nói gì đó về hẹn hò, lại còn thấy biểu cảm trên mặt Diệp Mãn – một biểu cảm mà cậu ta chưa bao giờ thấy trước đây.

Không phải kiểu nụ cười ngọt ngào dễ dàng thu hút ánh mắt người khác mà Diệp Mãn thường có, cũng không phải nụ cười mang theo chút tinh nghịch, khiêu khích khi người khác không để ý, khiến người ta tức đến nghiến răng, nhưng đồng thời lại bị thu hút. Biểu cảm lần này rất khác, đó là một đường cong mềm mại đầy hàm súc.

Diệp Mãn hơi nghiêng đầu, không còn là dáng vẻ kiêu ngạo thích phô trương khuôn mặt đẹp đẽ trước đây, nhưng lại càng khiến người ta động lòng hơn bất kỳ lúc nào khác. Tuy nhiên, cảm xúc này không dành cho Tưởng Hạo, mà là cho một người đàn ông khác.

Cậu ta cảm thấy khó chịu, trong lòng rối loạn mà hét lên: "Diệp Mãn, hộp bút của anh đây! Tôi đã tìm lại món đồ mà anh thích nhất rồi!"

Cậu ta tiến lên vài bước, giơ chiếc hộp bút đã mất từ nhiều năm trước, cố tình nhấn mạnh rằng đó là thứ Diệp Mãn yêu thích nhất.

Mới chỉ hai, ba năm trôi qua, món đồ từng rất thời thượng lúc đó giờ đây đã cũ kỹ đến mức không ai muốn nhìn. Nếu mang ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác cười nhạo.

Huống hồ gì, với độ tuổi của bọn họ bây giờ, ai còn dùng hộp bút làm gì nữa?

Nhưng Tưởng Hạo biết, Diệp Mãn sẽ muốn nó, vì đó là món quà mẹ của cậu ta tặng.

Dù Diệp Mãn không ưa cậu ta, nhưng chỉ cần là đồ người khác tặng, dù chỉ là một thanh chocolate đưa đại trong lúc vô tình, cậu cũng sẽ trân trọng cất vào hộp giấy, giữ gìn như một báu vật.

Huống hồ, ngày đó cậu ta đã nói quá nặng lời. Cậu ta mắng Diệp Mãn rằng hãy cút về nhà mình, hỏi cậu rằng chẳng lẽ không có cha mẹ để về hay sao, mà cứ phải tranh giành người khác? Cậu ta còn mắng cậu là đồ đáng thương không ai quan tâm, rồi giật lấy hộp bút và hung hăng giẫm lên...

Cậu ta chỉ làm vậy vì hôm đó tâm trạng không tốt, đội bóng rổ mà cậu ta thích bị giải tán.

Rõ ràng hôm trước cậu ta còn tươi cười mời cậu ăn kẹo đường, cậu ta đã dặn Diệp Mãn đừng nói chuyện với những người kia, vậy mà cậu vẫn đi...

Cậu ta rõ ràng có thể tự mua hộp bút mới cho Diệp Mãn, nhưng tại sao cậu không hỏi xin cậu ta, mà cứ phải nhận đồ của người khác?

Cậu ta chỉ không muốn thấy Diệp Mãn đối xử tốt với người khác hơn với cậu ta thôi.

Dù gì thì bọn họ cũng đã cùng nhau lớn lên dưới một mái nhà, cùng chơi bóng rổ với nhau. Nhưng tất cả đều vô dụng...

Vô dụng đến mức, Diệp Mãn vẫn thích ba mẹ cậu ta, dù đã từng rời đi một cách dứt khoát, giờ vẫn vì ba mẹ mà quay lại ăn cơm cùng.

Diệp Mãn đang chìm trong suy nghĩ mông lung, nghe tiếng Tưởng Hạo hét lên, cậu mới hơi ngẩng đầu lên từ trong chiếc áo khoác.

Cậu lơ mơ như chưa hiểu đối phương đang nói gì.

Tưởng Hạo tiếp tục nói: "Diệp Mãn, đợi tôi ổn định ở Từ Thành, tôi... tôi sẽ quay về tìm anh! Chúng ta lại cùng chơi bóng, trước kia anh rất thích xem tôi chơi bóng mà! Tôi sẽ dẫn anh chơi, còn có... trước kia anh rất muốn ăn loại chocolate kia, tôi sẽ mua thật nhiều cho anh! Nếu người thân mới của anh không đối xử tốt với anh, anh có thể đến nhà tôi..."

Từ Hòe Đình lạnh lùng quan sát chàng trai kia, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó đoán.

Hắn nâng tay, nhẹ nhàng chạm vào tai của Diệp Mãn, không rời đi, chỉ thong thả vuốt ve.

"Tiểu Mãn, trúc mã của em đang gọi kìa, em có muốn đáp lại không?"

Diệp Mãn bị chạm vào tai đến mức thấy nhột, theo phản xạ né ra, nhưng rồi lại do dự dựa trở lại.

Tưởng Hạo vừa nói cái gì nhỉ?

"À, hộp bút."

Tim Tưởng Hạo chùng xuống.

Diệp Mãn đưa tay ra: "Đưa tôi đi."

Nhưng khi hộp bút còn chưa tới tay cậu, bàn tay đang đặt trên tai bỗng siết chặt hơn một chút.

Diệp Mãn khẽ run lên.

Cậu nhăn mày, nhỏ giọng phàn nàn: "Nhẹ thôi."

Từ Hòe Đình cười nhạt, nói: "Xin lỗi."

Hắn không để Tưởng Hạo trực tiếp đưa hộp bút cho Diệp Mãn, mà giành lấy rồi mới đưa cho cậu.

Dù vậy, Diệp Mãn vẫn nhận lấy. Điều này làm Tưởng Hạo cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Cậu ta đang định nói rằng nếu Diệp Mãn còn giận, cậu ta có thể xin lỗi cậu mãi đến khi cậu hài lòng, bất kể bằng cách nào cũng được. Một lỗi nhỏ lúc thiếu niên, chẳng lẽ không thể sửa đổi sao?

Chỉ là lúc đó cậu ta chưa hiểu chuyện, chưa biết cách đối xử đúng đắn với người mà mình có thiện cảm, vậy tại sao không thể cho cậu ta một cơ hội?

Nhưng ngay sau đó, một luồng hơi lạnh len lỏi từ lòng bàn chân cậu ta lan tới tận đỉnh đầu.

Diệp Mãn mở chiếc hộp bút cũ kỹ đã ngả vàng, từ vách ngăn bí mật bên trong lấy ra một bức ảnh.

Sau đó, Diệp Mãn tiện tay trả hộp bút lại cho Tưởng Hạo, giọng điệu thản nhiên nói: "Cảm ơn cậu đã giữ nó lâu như vậy. Hộp bút này tôi không cần nữa, cậu thích thì giữ lại, không thích thì cứ vứt đi. Mau về đi, chú Tưởng và dì Vương đang lo lắng đấy."

Một cái hộp bút đã hư, lại còn bị vứt vào thùng rác, cậu mới không cần đâu.

Diệp Mãn không hiểu nổi suy nghĩ của Tưởng Hạo. Hộp bút là dì Vương tặng cậu, lúc đó cậu thực sự rất vui và rất trân quý nó. Nhưng không đến mức coi như báu vật đến mức dù đã trở thành rác rưởi cũng phải nhặt về.

Bề ngoài cậu vẫn giữ phong thái bình thản, nhưng trong lòng thì đang âm thầm oán trách cùng hệ thống: "Anh Thống, chắc chắn trong lòng cậu ta nghĩ tôi thích nhặt rác! Cậu ta còn cố tình cầm cái hộp bút cũ không dùng nữa để nhục mạ tôi!"

"Tôi rõ ràng chỉ từng lấy chai nước khoáng và bánh mì cửa hàng đã hết hạn vào buổi tối thôi, tôi mới không thèm nhặt hộp bút!" Diệp Mãn tức giận hét lên.

Hệ thống ngước mắt nhìn trời: "Tôi cảm thấy, có lẽ, đại khái, cậu ta không có ý đó đâu."

"Cậu ta chính là có ý đó!" Diệp Mãn giả vờ khóc, ôm ấm ức: "Anh Thống, sao cậu không đứng về phía tôi mà lại giúp cậu ta nói chuyện thế?"

Hệ thống đau đầu: "Được rồi, được rồi, cậu ta nhục mạ cậu, cậu ta quá xấu xa rồi!"

Diệp Mãn tiếp tục hừ hừ: "Nếu không phải nể mặt dì Vương và chú Tưởng, tôi mới không dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy. Tôi chắc chắn sẽ khiến cậu ta không được yên thân!"

Nhưng Diệp Mãn không phải loại người bị người khác sỉ nhục ngay trước mặt rồi chỉ biết chạy đi trốn.

Tưởng Hạo vĩnh viễn sẽ không biết —

"Nửa đêm tôi lẻn vào trộm vở bài tập của cậu ta, người không biết, quỷ không hay." Diệp Mãn cười lạnh đầy âm hiểm. "Năm môn bài tập, cậu ta sẽ bị mắng năm lần. Không có giáo viên nào sẽ tin vở bài tập của cậu ta bị trộm mất, cho dù cậu ta đoán được là tôi làm, mặc cậu ta có báo tên tôi, có kêu trời kêu đất, giáo viên cũng chỉ cảm thấy cậu ta lấy cớ để không làm bài tập thôi."

"Hôm sau tôi còn cố ý trốn ở góc lớp để quan sát, cậu ta khóc lóc chạy về mách lẻo."

Làm một học sinh thể dục mạnh mẽ khóc lóc, với Diệp Mãn mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Anh Thống, không phải tôi khoe khoang đâu, so với tôi, cậu đã gặp ai có thiên phú ác độc hơn chưa?"

Hệ thống: "......"

Thiên tài mà cũng có thể ác như vậy sao?

Diệp Mãn: "Anh Thống, tôi có được tích điểm không?"

Hệ thống: "Tích."

Diệp Mãn vui vẻ.

Nhưng mà, niềm vui đó chỉ kéo dài đến khi cậu ngồi vào xe của Từ Hòe Đình.

Tiễn chú Tưởng và dì Vương xong, Diệp Mãn lên xe Từ Hòe Đình.

Từ khi lên xe, "tổ tông sống" này lập tức không nói thêm lời nào với cậu. Bầu không khí trong xe trở nên khác thường và nặng nề.

Diệp Mãn ngồi trên ghế, chỉ có thể nghe thấy những âm thanh nhỏ vụn phát ra từ người bên cạnh.

"Để tay xuống." Từ Hòe Đình nghiêng người tới giúp cậu thắt dây an toàn.

Một hơi thở ấm áp lướt qua trước mặt, giọng nam trầm ổn không chút phập phồng, nghe không ra cảm xúc.

"Từ... Ricardo, anh đang giận sao?"

Động tác của Từ Hòe Đình khựng lại một chút. "Không có."

Diệp Mãn quả quyết: "Anh giận." Cậu nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại giận? Vì tôi nói hai ta là anh em tốt sao?"

"Không phải vì chuyện đó." Từ Hòe Đình tiếp tục cúi đầu cài dây an toàn. Hôm nay cái dây này không biết làm sao mà loay hoay mãi vẫn không cài được.

"Vậy là vì chuyện gì?"

Cái dây an toàn này thật khó cài.

Từ Hòe Đình dứt khoát buông thả sợi dây, mặc kệ nó tự thu lại, rồi ngước mắt nhìn người trước mặt.

"Vừa nãy em không định đến tìm anh, là vì gia đình kia? Hay vì nam sinh đó, trúc mã của em?"

Diệp Mãn đúng là vì chú Tưởng và gia đình họ nên mới không định đi gặp Từ Hòe Đình. Nhưng nghe từ miệng đối phương nói ra, không hiểu sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Cậu ta không phải trúc mã của em." Diệp Mãn nghiêm túc phản bác.

Nhưng Từ Hòe Đình lại không vui vẻ hơn chút nào sau khi nghe vậy.

"Vậy nghĩa là em thật sự vì cậu ta mà không đến gặp anh, đúng không?" Khóe môi hắn ép thành một đường thẳng. "Hai người trông có vẻ rất thân thiết."

Hắn cúi đầu tiếp tục bận rộn với động tác trên tay. "Cậu ta biết rất nhiều chuyện về em mà anh không biết."

"Chuyện đó thì có vấn đề gì sao?" Diệp Mãn càng thêm mơ hồ.

"Cậu ta thích em."

"Là cái loại thích giống như muốn yêu đương với em."

Diệp Mãn sững sờ. Một lúc sau, lồng ng.ực cậu phập phồng dữ dội, giận dữ nói: "Anh nói bậy!"

Từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng như vậy với vị "tổ tông sống" này, đủ để thấy cậu tức giận đến mức nào.

Từ Hòe Đình cũng đang rất tức giận.

Giọng hắn lạnh như băng: "Cậu ta thích em."

Diệp Mãn: "Không thể nào!"

Từ Hòe Đình: "Cậu ta thật sự thích em. Cậu ta muốn theo đuổi em, muốn cùng em yêu đương, còn định nhân lúc anh không có mặt để tỏ tình với em. Nếu anh không đến kịp... em còn vì cậu ta mà định không đến gặp anh, anh không thể không tức giận sao?"

Diệp Mãn túm chặt lấy áo của Từ Hòe Đình, khiến hắn bị kéo thấp xuống, không thể không dùng khuỷu tay chống lên lưng ghế. Hai người vì vậy mà càng áp sát vào nhau hơn.

Giọng Diệp Mãn không kìm chế được mà cao vút: "Anh... anh đừng có nói linh tinh! Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc sao? Cậu ta có thích tôi hay không, tôi không phân biệt được chắc? Với cái kiểu của cậu ta, làm sao có thể thích tôi được!"

"Không thể sao?"

"Không thể!" Diệp Mãn kịch liệt phản bác: "Người thích tôi hẳn phải là như anh—"

Tiếng tranh cãi gay gắt đột nhiên im bặt trong tích tắc.

Như thể không thể lý giải nổi những gì chính mình vừa nói, Diệp Mãn trợn to mắt, hai tay nắm chặt cổ áo của Từ Hòe Đình khẽ run rẩy.

Từ Hòe Đình cũng không nói gì.

Trong xe chỉ còn lại nhịp thở gấp gáp và tiếng tim đập của hai người.

Một lúc lâu sau, Từ Hòe Đình bình tĩnh lên tiếng: "Em nói không sai."

Cơn giận của hắn dường như lập tức bị dập tắt, không còn chút dấu vết nào.

Diệp Mãn mở to mắt hơn nữa. Cậu nhìn thấy một cái bóng mơ hồ dần dần bao phủ lấy mình.

Chiếc xe hơi nghiêng về một bên.

Lưng cậu áp sát vào cửa xe, một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên.

Hơi thở nóng rực phả vào môi.

Từ Hoè Đình hôn cậu.

Hôn một chút, tách ra rồi lại lập tức áp xuống lần nữa, cọ xát, nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi.

Diệp Mãn nắm chặt cổ áo của Từ Hòe Đình, ngón tay siết thật chặt, nhưng cơ thể dần dần mềm nhũn. Cậu không thể không buông cổ áo đối phương ra, mà thay vào đó, vòng tay ôm lấy bờ vai và cổ của hắn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, hơi thở nóng rực mới dần tách ra.

Diệp Mãn không nói gì, hàng mi cụp xuống, im lặng không lên tiếng. Từ gương mặt đến vành tai đều đỏ rực.

Làn môi mềm mại phủ một lớp nước mỏng trong suốt, trông cực kỳ quyến rũ. Ánh mắt Từ Hòe Đình tối sầm lại, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ au hơi sưng ấy, ấn xuống một chút.

"Tiểu Mãn." giọng nói của Từ Hòe Đình khàn khàn: "Ban đầu anh định chọn một nơi thật lãng mạn và đẹp đẽ để tỏ tình với em, nhưng bây giờ lại chỉ có thể nói những lời này với em trong một chiếc xe."

Ngón tay ấn nhẹ lên môi cậu, dùng chút lực: "Tất cả đều là do em, kế hoạch tỏ tình mà anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng bị phá hỏng rồi."

"Tiểu Mãn, anh—"

Tim Diệp Mãn đập dồn dập, hoảng hốt đưa tay bịt miệng hắn: "Vậy anh đừng nói trước! Còn chưa bị phá hỏng! Anh không được nói nữa! Rút lại đi! Mau nuốt lại! Em cái gì cũng không biết!"

Từ Hòe Đình dửng dưng gạt tay cậu ra: "Muộn rồi, nếu em đã biết rồi thì anh cũng chẳng cần giấu nữa. Tiểu Mãn, anh thích—"

Người phía dưới ngẩng cằm lên, ôm lấy cổ hắn, lỗ m.ãng mà muốn ngăn hắn lại: "Không được nói, anh không được nói..."

Từ Hòe Đình ôm lấy eo, giữ chặt sau gáy cậu làm nụ hôn này thêm sâu.

Tốt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK