• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Làm sao vậy? Hệ thống nói gì sao?" Nhận thấy sắc mặt của Diệp Mãn không được tốt lắm, Từ Hòe Đình cất tiếng hỏi.

Trong khoảng thời gian quan sát vừa qua, hắn đã nhận ra rằng mỗi khi Diệp Mãn bất chợt thất thần như vậy, thường đều có liên quan đến hệ thống.

Diệp Mãn thấp giọng nói: "Cậu ấy bảo sẽ thử nghĩ thêm cách khác, xem có thể giúp em nhìn thấy lại hay không. Sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa."

Từ Hòe Đình chậm rãi vuốt ve lưng cậu: "Đừng lo lắng, nếu nó không quay lại, anh sẽ giúp em đi bắt nó về."

Diệp Mãn bật cười: "Anh định đi đâu mà bắt cậu ấy chứ?"

Từ Hòe Đình thật sự nghiêm túc trầm ngâm một lúc. Không biết tại sao, khi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lòng Diệp Mãn dần dần thả lỏng.

Cậu dịch người, rúc vào lòng ng.ực Từ Hòe Đình, hấp thụ hơi ấm từ hắn: "Không sao đâu. Trước đây, khi chúng ta còn ở Longyearbyen, em đã từng nói chuyện với cậu ấy rất rõ ràng. Em tin rằng cậu ấy hiểu ý em. So với đôi mắt, em càng hy vọng những người quan trọng với mình vẫn ở bên cạnh. Như vậy, em sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa. Vậy nên em tin anh Thống, nếu thật sự quá khó khăn, cậu ấy sẽ không miễn cưỡng bản thân, chắc chắn sẽ quay về."

"Vậy thì tốt rồi." Từ Hòe Đình ngừng lại một chút rồi nói: "Nhìn hai người các em thân thiết như vậy, anh sắp ghen rồi."

"Hưmm... Vậy anh là người duy nhất trên thế giới này mà em thích nhất. Như vậy, còn ghen nữa không?"

Từ Hòe Đình bật cười: "Miệng thật ngọt, chỉ giỏi nói lời ngon ngọt dỗ anh thôi."

Diệp Mãn giả vờ kinh ngạc: "Cái gì? Nói như vậy mà còn không dỗ được anh sao?"

Từ Hòe Đình cúi xuống cắn nhẹ một cái lên mặt cậu.

"Dỗ được rồi."

Diệp Mãn đưa tay che lại chỗ vừa bị cắn. Xem như nể mặt hắn biết điều, lần này cậu sẽ rộng lượng mà không tính toán chuyện bị cắn.

Hệ thống nói rằng sẽ cố gắng thử thêm một lần nữa. Diệp Mãn cảm thấy, cậu và anh Thống đã quen biết nhau lâu như vậy, thế nào cũng sẽ có sự ăn ý nhất định — nếu cái giá phải trả quá lớn, vậy thì bỏ qua cũng được. Cậu không muốn đặt toàn bộ hy vọng lên hệ thống, vì như vậy sẽ tạo áp lực quá lớn cho nó. Nếu cuối cùng chuyện không thành, anh Thống quay về lại nhìn thấy niềm hy vọng của cậu tan vỡ, chẳng phải nó sẽ thấy khó chịu sao?

Vì vậy, cậu quyết định tranh thủ khoảng thời gian này, cố gắng thích nghi với cuộc sống mới.

"Ricardo, trước đó anh nói muốn dạy em cách sử dụng chó dẫn đường. Chờ sau khi về nhà, chúng ta sẽ bắt đầu đi." Diệp Mãn dụi dụi vào cổ hắn: "Em muốn tranh thủ trước khi anh Thống quay lại, có thể trở thành một người mù đi lại nhanh nhẹn, khiến nó bất ngờ một phen."

Trong lòng Diệp Mãn, cậu không đặt quá nhiều kỳ vọng vào việc có thể hồi phục thị lực. Cậu biết chuyện này vô cùng khó khăn. So với việc cứ mãi tiếc nuối và đau lòng vì những gì đã mất, cậu thà dùng thời gian hiện tại để bước tiếp. Cứ mãi nhìn lại quá khứ thì có ích gì, không bằng nhanh chóng tiến về phía trước.

Cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, nếu thiếu đi một giây hạnh phúc, vậy chẳng phải là lỗ vốn sao?

Diệp Mãn ích kỷ mà tự nhủ như vậy trong lòng.

"Được."

Đối với yêu cầu này, Từ Hòe Đình tất nhiên vui vẻ đồng ý ngay.

Hắn nói với Diệp Mãn rằng con chó dẫn đường này là một con chó Golden Retriever tên là Kathy. Vì nó là chó làm việc nên không thể tùy tiện đổi tên. Nếu để Diệp Mãn đặt tên, có khi cậu sẽ gọi nó là "Đậu Que" hay cái gì đó. Nếu thực sự như vậy, mỗi lần vào quán bún ốc, chỉ e rằng Kathy sẽ bị gọi đến mức rối loạn.

Để tránh việc chó dẫn đường bị lẫn lộn giữa mệnh lệnh và những từ ngữ thông thường trong môi trường xung quanh, Diệp Mãn cần phải học rất nhiều câu lệnh bằng tiếng Anh.

Nghe Từ Hòe Đình nói chuyện, Diệp Mãn dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Khi tỉnh dậy, cậu phát hiện xung quanh giường bệnh có rất nhiều người vây quanh.

Người Trì gia đều có mặt. Trì Nhạn đặt một miếng táo đã được gọt vỏ vào tay cậu.

Diệp Mãn có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh có phần trầm lắng. Mọi người nói chuyện với cậu rất cẩn thận, có lẽ bọn họ đã biết rằng đôi mắt của cậu không thể cứu được nữa.

Diệp Mãn bày ra vẻ mặt vô tội, giả vờ như không phát hiện ra điều gì.

Hiện tại cậu là tổ tông, tổ tông nhỏ đó. Cậu sẽ không đi dỗ dành người khác đâu. Không vui thì kệ họ không vui, cậu không quan tâm.

Sau khi tỉnh lại, Diệp Mãn làm một lần kiểm tra cuối cùng.

Ngoài đôi mắt ra, cơ thể cậu không còn vấn đề gì khác, vậy nên cậu được xuất viện về nhà.

Trước đó, trong lòng cậu cũng từng có một chút vướng mắc, thoáng qua trong chốc lát mà thôi. Niềm vui, nỗi buồn đan xen, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cơ thể cậu cũng có chút không chịu nổi. Nhưng thực ra, chuyện này cũng không hẳn là điều gì xấu.

Không lâu sau, Lữ Quân Hạnh gọi điện thoại báo rằng mọi giấy tờ của bà nội cô bé đã được xử lý xong, cả nhà họ dự định sẽ rời đi trong hai ngày tới.

Ngày máy bay cất cánh, Diệp Mãn ra sân bay tiễn họ.

Lữ Quân Hạnh đẩy xe lăn của bà nội, nhìn quanh một lượt, sau đó vẫy tay thật mạnh khi thấy cậu: "Anh tiểu Mãn, bên này!"

Khi đến gần, cô bé mới để ý đến người đàn ông cao lớn, anh tuấn đứng bên cạnh Diệp Mãn.

Lữ Quân Hạnh từ trước đã thấy người này luôn ở bên cạnh anh tiểu Mãn của cô bé, nhưng cô bé không biết hắn là ai.

Người đàn ông này không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, giữa hàng mày mang theo vẻ lười biếng như vô tình. Nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại trên người bên cạnh, lại hiện lên một tia nhu hòa. Nhìn thấy Lữ Quân Hạnh tò mò quan sát mình, hắn hơi gật đầu chào hỏi.

Có lẽ vì người có ngoại hình đẹp thường tạo ra cảm giác xa cách, người đàn ông này cũng mang khí chất khiến người ta không dám tùy tiện đáp lời. Nhưng ngoài dự đoán, hắn không hề khó gần như vẻ bề ngoài, thậm chí còn rất nhã nhặn và lễ phép.

Diệp Mãn một mình đi đến trước mặt bà Lữ, giống như mọi lần trước đây, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt bà. Cậu sờ thấy chiếc chăn trên đùi bà, kéo lên đắp kín lại: "Bà ơi, con là tiểu Mãn."

"Quân Quân..."

Diệp Mãn bất đắc dĩ cười cười, bà Lữ vẫn như cũ.

"Vâng, bà muốn nói gì, con đã nghe được rồi." cậu nhẹ giọng đáp. "Bà ơi, tiểu Mãn bây giờ sống rất tốt, bà không cần lo lắng cho con nữa. Bây giờ con có thể mua được rất nhiều, rất nhiều hamburger, sẽ không để bản thân bị đói, cũng không khổ cực nữa. Con đã trưởng thành, sẽ chú ý đến đường đi dưới chân mình, sẽ không còn chạy quá nhanh để rồi tự làm mình ngã bị thương."

Bây giờ bà lão không còn nghe hiểu được những câu dài như vậy.

Nhưng Diệp Mãn vẫn thì thầm dặn dò.

Giống như Diệp Mãn không cần phải bị giam cầm trong quá khứ, bà Lữ cũng không cần mãi lo lắng cho cậu bé tiểu Mãn năm xưa.

Cậu cầm tay bà lão: "Về sau bà cũng phải sống thật tốt."

Không có lời đáp lại, nhưng Diệp Mãn lại cảm thấy trái tim mình như được dòng nước ấm bao bọc.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt.

Vợ chồng Lữ gia đang làm thủ tục, Diệp Mãn ở lại cùng bà cháu Lữ gia chờ họ trở về.

Diệp Mãn dùng giọng điệu bình thản kể lại chuyện năm đó cho Lữ Quân Hạnh nghe. Cô bé nghe xong đến mức há hốc miệng, sau đó mới hiểu vì sao trước đây Diệp Mãn không cho cô bé nhắc đến chuyện này, lần trước còn nổi giận với cô bé.

"Anh tiểu Mãn, anh đáng lẽ phải nói với em sớm chứ! Lúc trước anh dạy em học ma pháp, anh bảo em không được nói với gia đình, em đã giữ bí mật suốt bao năm nay. Vậy mà chuyện lớn thế này anh lại giấu em, có phải anh đang nghi ngờ nhân phẩm của em không hả?"

"Xin lỗi." Diệp Mãn bị trách móc đến mức có chút ngượng ngùng. Quả thật khi đó cậu không tin ai cả.

Lữ Quân Hạnh tức giận đến mức dậm chân: "Anh giấu một chuyện lớn như vậy suốt bao năm, không mệt à? Nếu anh nói sớm, hai chúng ta còn có thể bàn bạc với nhau. Bà nội nói anh bướng bỉnh, trước đây em còn không tin. Giờ thì em mới thấy, đúng là bà nội từng trải nhiều chuyện!"

Diệp Mãn sờ sờ mũi, quay mặt đi.

Nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Giờ tên tội phạm cũng đã bị bắt rồi, gia đình em không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa."

Tuy vậy, bà Lữ vẫn muốn rời đi. Dù sao bà cũng không còn vướng bận gì ở đây nữa. Còn về những chuyện khác, như cô nhi viện thì đã có Diệp Mãn lo liệu.

Lữ Quân Hạnh vẫn còn giận vì Diệp Mãn giấu chuyện lớn như vậy. Trước đây, hai người họ từng là một đôi thầy trò hợp tác trừ gian diệt ác, vậy mà cuối cùng cô bé lại chẳng hay biết gì.

Sau này cô bé ra nước ngoài, còn Diệp Mãn thì bận rộn làm thuê trả nợ, đến mức không ai tìm thấy cậu. Muốn liên lạc cũng không được.

Đến khi Diệp Mãn xuất hiện trở lại bên cạnh bà nội cô bé, có thể liên lạc với cậu rồi thì cậu lại không chịu nghe điện thoại của Lữ Quân Hạnh. Muốn hỏi một chút tình hình cũng không được. Trời ạ, người này thật sự cố chấp!

Dù giận thì vẫn giận, cuối cùng cô bé vẫn không nhịn được mà hỏi: "Anh tiểu Mãn, trước đây gặp anh toàn vội vội vàng vàng, em vẫn chưa kịp hỏi. Rốt cuộc mắt anh..."

Lữ Quân Hạnh tất nhiên đã nhận ra vấn đề về mắt của cậu, nhưng trước giờ vẫn không có cơ hội hỏi.

Diệp Mãn thản nhiên đáp: "Bị mù!"

Lữ Quân Hạnh: "..."

Anh à, anh nói vậy thì em biết tiếp tục hỏi thế nào đây?

Đúng lúc này, vợ chồng Lữ gia đã trở lại. Đã gần đến giờ làm thủ tục lên máy bay, mọi người phải chuẩn bị rời đi.

Diệp Mãn tiễn họ một đoạn cuối cùng: "Sau này có dịp quay lại, anh mời mọi người ăn cơm."

Cuối cùng, cậu chào tạm biệt bà Lữ.

Vợ chồng Lữ gia cười nói vài câu xã giao rồi tiếp nhận xe lăn từ tay Lữ Quân Hạnh.

"Tiểu...... Mãn."

Sân bay ồn ào tiếng người, giữa đám đông, Diệp Mãn nghe thấy một giọng nói già nua, yếu ớt, như có như không đang gọi tên cậu.

Cậu sững sờ.

"Tiểu Mãn... tiểu, tiểu Mãn..."

Vợ chồng Lữ gia đang đẩy xe lăn cũng ngạc nhiên nhìn nhau. Người ngồi trên xe lăn vẫn mang dáng vẻ lơ mơ, không có quá nhiều thần trí, miệng bà cứ lặp đi lặp lại cái tên ấy, có lẽ bản thân bà cũng không rõ ràng mình đang gọi ai, hay cái tên ấy có ý nghĩa gì.

Họ quay đầu nhìn về phía Diệp Mãn, mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ tiếp tục đẩy bà đi về phía trước.

Diệp Mãn vẫn đứng yên tại chỗ.

Ngón tay cậu chợt bị ai đó chạm vào.

Người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay cậu, mười ngón tay đan chặt.

"Tiểu Mãn?" Từ Hòe Đình khẽ gọi.

Diệp Mãn thả lỏng, nở một nụ cười: "Chúng ta về thôi."

...

Ba ngày sau.

Trì Nhạn tự mình lái xe đưa Diệp Mãn đến nhà Từ Hòe Đình.

Dù có không vui cũng chẳng làm gì được, ai bảo người ta có lý do chính đáng.

Chó dẫn đường là một thứ vô cùng hiếm hoi trên thế giới. Từ những người huấn luyện đến bản thân những chú chó đều rất ít. Hầu hết chó dẫn đường phải xếp hàng chờ huấn luyện rất lâu, Trì gia cũng không thể dùng tiền để chen ngang một hàng dài những người đã đợi từ trước. Vì vậy, họ tự tìm một chú chó con phù hợp rồi mời chuyên gia huấn luyện, tiêu tốn không ít thời gian. Họ cũng định sau này hỏi ý kiến tiểu Mãn xem cậu có muốn sử dụng chó dẫn đường không, vì không phải người khiếm thị nào cũng thích dùng.

Ai ngờ chuyện còn chưa thành thì Từ Hòe Đình đã nhanh tay giành trước.

Trì Nhạn mãi sau này mới biết, Từ Hòe Đình có một người bạn từng huấn luyện chó nghiệp vụ. Người này sau khi xuất ngũ cũng không ngồi yên, trong nhà nuôi không ít chó, vừa hay có sẵn một con phù hợp, huấn luyện cũng nhanh hơn.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là chính bản thân đứa em trai mình muốn đến ở nhà Từ Hòe Đình, thôi, tâm trạng của em ấy mới là điều quan trọng nhất.

"Cuối tuần anh sẽ đến đón em." Trì Nhạn bực bội giúp em trai tháo dây an toàn, nói tiếp: "Hai người còn chưa đính hôn, cũng chưa kết hôn, chỉ là để tiện cho em và con chó nhỏ kia rèn luyện sự ăn ý với nhau mà thôi, không thể ở luôn được."

Diệp Mãn ậm ừ một tiếng, trong lòng biết chuyện của mình với "tổ tông sống" kia không thể giấu được, nhưng cũng không ngờ lại bị vạch trần ngay trước mặt như thế này.

Hơi nóng từ trên mặt cậu lan ra, cậu lắp bắp: "Kết, kết hôn, kết hôn cái gì chứ, không thể nào, em, em với Từ Hòe Đình... chỉ là... chỉ là..."

Trì Nhạn hừ nhẹ một tiếng, cười khẩy.

"Được rồi, đừng bịa chuyện nữa, mau vào đi."

"... Dạ."

Vậy thì đi thôi.

...

Nhà của Từ Hòe Đình còn lớn hơn cả Trì gia.

Ngày đầu tiên, Từ Hòe Đình nắm tay cậu, chậm rãi dẫn đi một vòng quanh toàn bộ căn nhà, kể cả sân vườn. Suýt chút nữa Diệp Mãn – một người mù hoàn toàn – bị quay đến mức choáng váng.

"Nếu mà lạc đường trong nhà "tổ tông sống" này thì đúng là tiêu đời luôn anh Thống ơi!"

Diệp Mãn theo thói quen lầm bầm trong đầu.

Nhưng rồi cậu sực nhớ, anh Thống hiện tại không có ở đây.

Dù vậy, Diệp Mãn cũng không buồn lắm. Bây giờ không giống với lúc còn ở Longyearbyen, cậu tin rằng anh Thống nhất định sẽ quay về.

Nhà của "tổ tông sống" này đã được cải tạo để thuận tiện cho người mù như cậu, những góc sắc nhọn cũng được bọc lại.

Khi chạm tay vào những vị trí được bọc đó, Diệp Mãn không khỏi tò mò hỏi: "Anh làm mấy thứ này từ bao giờ vậy?"

Từ Hòe Đình đáp: "Em đoán xem."

Diệp Mãn: "Không đoán được."

Từ Hòe Đình: "Anh cũng đoán vậy."

Diệp Mãn: "?"

Cậu quay người lại, mạnh tay chọc vào ngực Từ Hòe Đình: "Anh thật kỳ quái, có phải anh đã lên kế hoạch từ lâu, dụ em đến đây, rồi sau đó..."

Từ Hòe Đình nắm lấy ngón tay cậu, siết chặt trong lòng bàn tay: "Sau đó?"

"Sau đó là... chậc, một miếng, nuốt trọn luôn không."

Diệp Mãn hớn hở, hừ nhẹ một tiếng: "Khai thật đi, từ khi nào anh bắt đầu nhắm vào bảo bối quý giá này hả?"

"Ừm, đúng là bảo bối quý giá." Từ Hòe Đình nghiêm túc gật đầu khẳng định.

"... Này, sao anh có thể nói tiếp luôn vậy chứ!" Diệp Mãn hạ giọng như kẻ trộm, thì thầm: "Lúc này anh phải trêu chọc em chứ, hiểu không? Không được hùa theo! Như thế mất mặt lắm đó!"

"Ừm... bé cưng tiểu Mãn?"

"Anh anh anh... càng lúc càng quá đáng! Không được gọi như vậy!" cậu đỏ mặt, vội vàng đưa tay che miệng đối phương.

Diệp Mãn trước giờ chưa bao giờ thấy ngượng khi tự tâng bốc bản thân. Cậu không ngại tự nói ra, nhưng tốt nhất là đừng có ai thật sự phụ họa. Nếu không, cảm giác xấu hổ sẽ bùng nổ ngay tại chỗ, khiến cậu chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống.

Cửa sổ phía sau mở ra, ánh nắng ấm áp của buổi chiều len vào phòng, xua đi cái lạnh của mùa đông giá rét.

Tấm rèm bị cơn gió thoảng nhẹ nhàng thổi bay.

Những sợi tóc mềm mại của thiếu niên khẽ lay động theo gió.

Từ Hòe Đình không nhịn được nở một nụ cười, cúi người chống tay lên bàn, không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, nghiêm túc trả lời câu hỏi trước đó: "Là từ sau lần đầu gặp mặt."

"Gì cơ?"

"Em không phải hỏi anh bắt đầu để ý đến em từ bao giờ sao—"

"Được rồi, không cần nói tiếp nữa!" Diệp Mãn suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi bàn.

Từ Hòe Đình kéo cậu lại, giữ lấy bàn tay đang che miệng mình rồi thản nhiên nói tiếp: "Hôm đó, anh đã nghĩ... Sao lại có người ngốc như thế này, bị thương mà còn không biết, đã vậy còn cố cười để che giấu sự căng thẳng của mình." Hắn dừng một chút, rồi nhẹ giọng nói: "Nhưng kết quả là... em lại có vẻ không vui lắm."

Nghe đến đây, mặt Diệp Mãn càng đỏ hơn.

Cậu vốn dĩ rất nhạy cảm, rồi sao chứ! Có phạm pháp đâu!

......

Từ Hòe Đình sống ở một nơi có sân rất rộng. Hằng ngày, Diệp Mãn thường ra đó để cùng Kathy rèn luyện sự ăn ý và tập luyện các khẩu lệnh.

Việc đi cùng chó dẫn đường và tự mình di chuyển khác hoàn toàn so với việc được người khác dắt đi.

Lúc ban đầu, khó tránh khỏi việc hoài nghi rằng liệu chú chó có thực sự dẫn đường chính xác hay không, có giúp cậu phân biệt được chướng ngại vật trên đường hay không và làm sao để ứng phó với những tình huống bất ngờ.

Lần đầu tiên ra lệnh, cảm nhận được lực kéo từ Kathy, Diệp Mãn căng thẳng đến mức không dám buông tay Từ Hòe Đình. Cả hai đã bước được vài bước, vậy mà tay cậu vẫn còn lưu luyến nắm chặt lấy đối phương.

Từ Hòe Đình giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước một bước, để cậu dựa vào lực dẫn đường mà tiếp tục tiến lên. Sau đó, hắn trấn an: "Không sao đâu, đừng sợ, sẽ không có nguy hiểm gì cả."

Diệp Mãn lảo đảo đi theo bước chân của Kathy, miệng lẩm bẩm những khẩu lệnh bằng tiếng Anh với vẻ thích thú.

Từ Hòe Đình đi theo sau vài bước.

Nhìn cậu từ sự bỡ ngỡ ban đầu dần dần phối hợp nhuần nhuyễn với Kathy, sự lo âu căng thẳng trên khuôn mặt cũng dần tan biến, thay vào đó là nụ cười phấn khích, Từ Hòe Đình khẽ nhếch môi cười theo.

Đúng như Diệp Mãn từng nói, cậu học mọi thứ rất nhanh.

Tuy nhiên, việc này không thể nào quen thuộc chỉ trong một, hai ngày. Về sau, Diệp Mãn vẫn còn cần thử nghiệm trong nhiều tình huống khác nhau khi ra ngoài.

Lúc không phải làm việc, cậu còn có thể cùng Kathy chơi ném bóng tìm đồ.

Từ Hòe Đình thường xuyên có việc cần ra ngoài, nhưng buổi tối hắn luôn trở về sớm, thỉnh thoảng còn mang theo quà cho cậu. Người đàn ông này thực sự rất hiểu cách khiến Diệp Mãn vui vẻ, luôn có thể chọn đúng những thứ chạm đến lòng cậu.

Những lúc hắn không có ở nhà, Diệp Mãn cũng không thấy chán vì đã có Kathy bầu bạn.

Nhưng mỗi khi buổi tối Từ Hòe Đình về đến nhà, Diệp Mãn vẫn cảm thấy có chút nhớ nhung, thậm chí còn có phần hơi bám người.

Tối nay, Từ Hòe Đình cố ý cho người hầu về sớm, dặn dò rằng tối nay hắn sẽ tự vào bếp nấu ăn.

Ban ngày, Diệp Mãn cùng Kathy luyện tập rất lâu, đến chiều thì thấy hơi mệt nên đi ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy, cậu mới phát hiện hôm nay Từ Hòe Đình về nhà sớm thật, còn đang bận rộn trong bếp.

Mặc dù Diệp Mãn không nhìn thấy, nhưng Từ Hòe Đình vẫn đặc biệt chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến cho ngày lễ tình nhân của họ.

Diệp Mãn cảm thấy hôm nay "tổ tông sống" này có nhiều hành động kỳ lạ hơn bình thường.

Lại còn hỏi cậu một cách nghiêm túc: "Tối nay, có thể ngủ chung không?"

Diệp Mãn ngớ người, ngơ ngác đáp: "Chẳng phải mấy ngày nay chúng ta vẫn ngủ chung sao?"

Nhà Từ Hòe Đình tất nhiên không thiếu phòng, trước đây hai người vì nhiều lý do khác nhau cũng không phải chưa từng ngủ chung. Nhưng bây giờ bỗng dưng lại dè dặt một cách khó hiểu.

Vì không muốn dọa cậu, lúc đầu Từ Hòe Đình đã chuẩn bị riêng một căn phòng cho cậu.

Nhưng ngay từ ngày đầu tiên chuyển đến, hắn đã nghĩ xem làm thế nào để dụ người kia sang ngủ cùng mình.

Còn chưa kịp tìm ra một lý do trông có vẻ nhã nhặn mà không quá đường đột, đã bị Diệp Mãn kéo tay, lắp bắp hỏi: "Anh Thống không còn nữa, em ở một mình có hơi sợ."

Từ Hòe Đình giấu đi nụ cười, bình tĩnh trả lời: "Được."

Thế là hai người cứ như vậy ngủ chung một giường, hết ngày này đến ngày khác.

Nhưng hôm nay, khi Từ Hòe Đình chủ động hỏi như vậy, Diệp Mãn lại đờ ra một lúc lâu.

Từ Hòe Đình chậm rãi nói: "Hơi khác một chút."

Diệp Mãn vẫn còn mơ màng: "Khác cái gì?"

Chẳng mấy chốc, Diệp Mãn đã hiểu thế nào là "khác".

Là khi cổ chân cậu bị nắm lấy và nâng lên.

Là khi cẳng chân cậu tựa trên vai người kia.

Cậu căng thẳng vươn tay ra, nhưng lập tức bị giữ chặt mười ngón, bị người kia hôn đến mức không nói nên lời.

Nụ hôn lướt từ cằm, qua yết hầu, một đường đi xuống khiến Diệp Mãn cắn chặt mu bàn tay.

Toàn thân cậu như nhũn ra, không biết phải nói gì, chỉ có thể ngửa cổ để thở dễ dàng hơn.

Mồ hôi lăn dài trên gương mặt, cậu mê man cắn môi, cố gắng kìm lại tiếng r.ên rỉ.

Nhưng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, người kia lại nghiêm túc hỏi cậu: "Anh có thể chứ?"

Giọng Diệp Mãn khàn đi, khó khăn thốt ra vài chữ xen lẫn tiếng nấc nghẹn: "Muốn... tiếp tục..."

"Được rồi, anh biết rồi."

Diệp Mãn cảm giác mình sắp chết đến nơi.

Người kia ôm chặt cậu, trong lúc cậu mơ màng lại không nhịn được hôn lên những lọn tóc ướt mồ hôi, bế cậu lên, áp sát vào cánh cửa.

Cậu không nhìn thấy gì cả, chân thì lơ lửng giữa không trung, chỉ có thể bám chặt vào thân thể người kia, như thể đang nắm giữ lấy tấm ván gỗ duy nhất giữa đại dương bao la.

Từ Hòe Đình dụ dỗ cậu nói ra hết những lời khiến người ta phải thẹn thùng đỏ mặt, biết rõ cậu nghe xong sẽ ngượng ngùng, nhưng vẫn cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi Diệp Mãn nức nở khóc ra rồi lại ghé sát tai cậu thì thầm gọi cậu là "bé cưng", hôn lên môi cậu, dỗ dành an ủi cậu.

Rồi khi nghe cậu thật vất vả mới nghẹn ngào nói ra được thì chậm rãi giảm nhẹ động tác.

Xong việc, người đàn ông ôm lấy Diệp Mãn đã mềm nhũn như một cục bông trong lòng mình, bế cậu đi tắm rửa.

Tắm lâu hơn bình thường một chút.

Đến khi cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, cổ họng Diệp Mãn đã khàn đặc, mí mắt thì nặng trĩu đến mức sắp không mở nổi.

Nhưng ít nhất cuối cùng cũng được tắm rửa sạch sẽ.

Từ Hòe Đình vừa cho cậu uống nước vừa dịu dàng vuốt ve lưng cậu để trấn an.

"Em xem này, chỉ cần em nói với anh, bất kể thứ gì anh cũng đều sẽ thỏa mãn em." hắn cười khẽ bên tai Diệp Mãn: "Sau này muốn cái gì thì nói thẳng ra, ngàn vạn lần đừng giống như trước kia mà tự làm tổn thương bản thân."

Lúc này Diệp Mãn đã chẳng còn sức mà suy nghĩ hay phản ứng gì, chỉ cần bị hắn nhẹ nhàng chạm vào một chút, cả người cũng phải run lên.

Còn tâm trí đâu mà nghe hắn nói những lời này.

Hôm sau thức dậy, bé cưng cuộn tròn trong chăn, giận dỗi chỉ trích Từ Hòe Đình là người xấu.

Nhưng không được bao lâu lại bị hắn ôm lấy hôn đến mức đầu óc quay cuồng.

"Không thoải mái à?" Từ Hòe Đình hỏi cậu.

Diệp Mãn còn chưa kịp mở miệng, Từ Hòe Đình dường như đã đoán được cậu muốn nói gì: "Anh muốn nghe lời thật lòng. Nếu anh làm em đau, anh xin lỗi, lần sau anh sẽ làm tốt hơn."

Diệp Mãn do dự một lát, cúi đầu, nhỏ giọng lí nhí: "Thoải mái."

Nhưng mà cũng có chỗ không thoải mái.

Hôm nay ban ngày, Diệp Mãn không thể tiếp tục cùng Kathy luyện tập, Từ Hòe Đình cũng không đi ra ngoài.

Diệp Mãn ngủ thẳng đến tận trưa, sau khi được Từ Hòe Đình ôm lấy cho ăn uống xong thì lười biếng nằm gối lên đùi hắn, nắm lấy tay hắn, mè nheo đòi hắn xoa bóp eo cho mình.

Chớp mắt đã qua một quãng thời gian, mùa xuân đến, bãi cỏ trong nhà Từ Hòe Đình cũng bắt đầu mọc xanh um. Diệp Mãn và Kathy ngày càng phối hợp ăn ý hơn, nhưng hệ thống vẫn chưa có động tĩnh gì.

Nếu là trước đây, Diệp Mãn chắc chắn đã hoảng loạn đến mức đầu óc rối bời, nhưng bây giờ cậu lại rất bình tĩnh.

Cậu vẫn tin rằng hệ thống sẽ quay lại, vô cùng chắc chắn về điều đó.

Một ngày đầu xuân, Từ Hòe Đình nhắc đến chuyện muốn dẫn Diệp Mãn đi gặp chị gái của hắn.

"Đám người bên Từ gia kia em không cần bận tâm, bọn họ anh sẽ lo liệu ổn thỏa. Nhưng mà bên phía Viola, vẫn là nên đưa em đi gặp mặt một lần."

Chị gái của Từ Hòe Đình, chẳng phải là mẹ của Mạnh Diệu sao?

Diệp Mãn lập tức căng thẳng.

Từ Hòe Đình xoa nhẹ đầu cậu: "Chị ấy sẽ không làm khó em đâu, nhà anh cũng không có nhiều người, chỉ là gặp mặt một chút, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm thôi, không có gì đâu, đừng căng thẳng."

Diệp Mãn chần chừ rồi khẽ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK