• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vị tiên sinh này, để tôi lo là được." Tiểu Ngô vẫn luôn ở gần đó, nhanh chóng chạy tới, chen vào giữa Diệp Mãn và người đàn ông đối diện, trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo dữ dội.

Cậu ta nhận ra người đàn ông này. Hoặc nói đúng hơn, trong giới thượng lưu ở Kinh thị, rất hiếm ai không biết đến Từ Khải Đình.

Người kia dáng người cao gầy, trên mặt có một vết sẹo kéo dài khiến người khác không dám nhìn thẳng. Đó là dấu vết để lại từ cuộc nội đấu trong Từ gia nhiều năm trước. Cho đến tận bây giờ, vẫn có người khi nhắc tới chuyện cũ, vô tình lộ ra vẻ mặt thấu hiểu nhưng không nói ra.

Dù gọi là cuộc nội đấu trong gia tộc giàu có, nhưng thật ra cũng không có mưu kế gì quá cao siêu, phức tạp như người ngoài suy đoán, không đầy rẫy những âm mưu lừa lọc hay những ván cờ tính toán lẫn nhau. Nhưng mức độ tàn khốc và đẫm máu của nó lại vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

Nếu để tiểu Ngô nhận xét thì đó chẳng khác nào cuộc chiến sinh tồn giữa bầy sư tử trên thảo nguyên châu Phi. Ai đủ tàn nhẫn, ai đủ hung ác, kẻ có thể sống sót đến cuối cùng, kẻ có thể xé xác đối phương đến mức không thể đứng dậy được nữa thì chính là người chiến thắng. Còn về quá trình? Không cần tính toán quá nhiều, chỉ cần có năng lực là được.

Tiểu Ngô lén đánh giá vị thiếu gia nhà mình – người có vẻ ngoài đơn thuần, ngây thơ. Nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy hôm đó, trong lòng cậu ta run lên từng cơn, càng thêm cảnh giác với Từ Khải Đình.

Mối quan hệ giữa thiếu gia nhà cậu ta và Từ tiên sinh kia... Không thể chê vào đâu được, tất nhiên cậu ta phải đứng về phía chủ nhân của mình mà chọn theo phe Từ Hòe Đình.

Thế nên, dù trước đây chưa từng tiếp xúc với Từ Khải Đình, tiểu Ngô vẫn tự động xếp đối phương vào phe đối địch, lòng tràn đầy đề phòng.

Chuyện xảy ra trong xe của Từ tiên sinh hôm đó, tiểu Ngô đã khôn ngoan không nói với Trì tổng.

Chọn đúng chủ, đứng đúng phe, biết cái gì nên nói và không nên nói – trong lòng cậu ta rõ như gương.

Thiếu gia nhà cậu ta không chủ động báo cáo chuyện này với gia đình, nếu cậu ta chạy đến mách lẻo với anh cả của Diệp Mãn, chẳng phải là quá ngu ngốc sao? Như thế chỉ khiến cả hai bên đều không được lợi gì.

Tất nhiên, cậu ta cũng không có ý định giấu Trì tổng, nhưng thân là nhân viên làm công, cấp trên hỏi gì thì trả lời nấy. Mà nếu Trì tổng không hỏi, cậu ta cứ coi như không biết chuyện gì hết.

Từ Khải Đình chẳng hề xem một trợ lý sinh hoạt nhỏ nhoi bên cạnh thiếu gia Trì gia ra gì, thậm chí còn không thèm liếc mắt một cái, chỉ tiện tay nhét một tấm danh thiếp vào túi áo Diệp Mãn: "Nếu cảm thấy hứng thú, có thể đến đây tìm tôi. Nhớ tránh xa một chút, người bên cạnh cậu quá nhiều rồi."

Diệp Mãn ngơ ngác. Bên cạnh cậu ngoài tiểu Ngô ra thì còn ai nữa? Sao lại nói là "quá nhiều người"?

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, phía sau cậu chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là giọng nói khéo léo của trợ lý Trần: "Từ Khải Đình tiên sinh! Trùng hợp quá, vừa rồi tôi còn nghe người ta nói, ngài hôm nay đưa Từ lão gia đi kiểm tra sức khỏe, tiện thể thăm hỏi mấy người bạn cũ. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp được ngài rồi."

Diệp Mãn: ?

Người này từ đâu xuất hiện vậy?

Trợ lý Trần bước đi rất nhanh, chỉ trong vài bước đã chen vào giữa Diệp Mãn và Từ Khải Đình, buộc đối phương phải lùi ra xa hơn một chút.

Tiểu Ngô dìu Diệp Mãn, ngây ra nhìn nhóm bảo vệ của bệnh viện cùng đội bảo an đang lục tục kéo đến bao vây.

"Tiểu... Tiểu Mãn thiếu gia..."

Diệp Mãn đang bị đám đông che khuất tầm nhìn, chỉ lơ đãng đáp: "Hả?"

Tiểu Ngô vô thức nuốt nước bọt khi ánh mắt cậu ta và trợ lý Trần chạm nhau qua lớp kính.

"Không... không có gì."

Từ Khải Đình cũng không ngờ lại gặp trợ lý Trần ở đây. Gã nhếch môi cười đầy châm chọc: "Trợ lý Trần, sao lại đến nơi này? Từ Hòe Đình ra nước ngoài rồi, chẳng phải cậu nên đi theo hắn sao?"

"Đang nghỉ đông, rảnh rỗi nên tranh thủ làm kiểm tra sức khỏe toàn diện." Trợ lý Trần thản nhiên đáp, đồng thời giải thích lý do mình có mặt ở đây.

Từ Khải Đình hiển nhiên không tin.

Tiểu Ngô cũng âm thầm nghiến răng, nhưng Diệp Mãn thì lại tin thật.

Nhìn thấy vẻ mặt "À, thì ra là vậy" của thiếu gia nhà mình, tiểu Ngô bỗng dưng cảm thấy tương lai của mình thật đáng lo.

Từ Khải Đình đoán được rằng Từ Hòe Đình chắc chắn sẽ bố trí người giám sát xung quanh. Những nhân viên bảo an mà Từ Hòe Đình sắp xếp quanh Trì gia không phải chỉ để làm cảnh. Nếu không phải vì điều đó, gã đã sớm tìm cơ hội tiếp xúc với Trì gia để làm quen với đứa con thất lạc này rồi.

Khó khăn lắm mới tóm được đối phương trên đường chạy đến bệnh viện, nhân lúc Từ Hòe Đình không có trong nước, gã không ngờ trợ lý Trần lại đột ngột xuất hiện.

Chỉ mới nói được hai câu.

Nếu không phải vì nhiều năm cố gắng vẫn không thể lay chuyển được địa vị của Từ Hòe Đình, gã cũng sẽ không vội vàng chớp lấy cơ hội khi nhìn thấy một kẽ hở nhỏ.

Trước đây, một người có xuất thân như Trì Diệp Mãn, trong tầng lớp đó, vốn dĩ chẳng đáng để Từ Khải Đình liếc mắt một cái. Vào thời kỳ gã còn ở đỉnh cao quyền lực, những kẻ có thân phận như Trì Diệp Mãn thậm chí còn không có tư cách quỳ xuống giúp gã xách giày trong các bữa tiệc của giới thượng lưu.

Thế nhưng bây giờ, gã lại không thể không vội vã chạy đến tìm đối phương để nói chuyện.

Thứ nhất, những người như Trì Diệp Mãn không có nhiều trải nghiệm, dễ bị lừa gạt. Chỉ cần một chút lợi ích nhỏ cũng có thể khiến cậu bị dụ dỗ đến mức xoay quanh người khác, thậm chí làm việc cho họ.

Thứ hai, thái độ của Từ Hòe Đình đối với Trì Diệp Mãn thực sự không bình thường. Hai người vốn dĩ không nên có bất kỳ quan hệ nào, vậy mà lại trở nên gần gũi đến lạ. Chuyện này bắt đầu từ buổi đấu giá lần trước, sau đó tin đồn dần lan rộng.

Nghe nói, Sở tam thiếu chỉ vì có người nhắc đến chuyện buổi đấu giá đó mà đã nổi giận ngay trong một bữa tiệc.

Nhưng khi đám bạn bè xung quanh cổ vũ, khuyên gã ta tìm cơ hội dạy cho Trì Diệp Mãn một bài học để hả giận thì gã ta lại có vẻ mặt buồn bực và từ chối.

Người khác hỏi lý do, gã ta chỉ cười châm chọc mà nói rằng bản thân không muốn tìm chết. Gần đây, lão gia tử nhà gã ta đang nổi giận, gã ta phải rút đầu làm con rùa một thời gian. Nếu bọn họ không muốn sống nữa thì cứ tự mình thử xem.

Đám người kia không hiểu rõ nguyên nhân gã ta nói vậy, có kẻ không tin, định tìm cơ hội vô tình gặp Trì gia tiểu thiếu gia, tiếp cận rồi gây sự, chỉnh cậu một trận cho hả giận.

Nhưng còn chưa kịp đến gần, thì chính bản thân người đó lại bị lộ chuyện xấu trước. Những tai tiếng bị bại lộ, liên lụy đến cả một số bậc trưởng bối trong gia đình đang giữ vị trí quan trọng khiến họ lần lượt bị điều tra. Chẳng bao lâu, họ bị cuốn vào một vòng xoáy rắc rối, bận đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.

Ngay cả chuyện nhà còn rối rắm chưa gỡ nổi thì làm gì còn sức mà lo chuyện người ngoài.

Một lần, hai lần không nghĩ ra được vấn đề, nhưng đến ba lần, bốn lần thì cũng phải nhận ra có gì đó không ổn.

Huống hồ, có vài gia đình còn được trợ lý Trần đích thân "đến thăm", lấy danh nghĩa chào hỏi rồi cùng các bậc trưởng bối trong nhà họ trò chuyện một hồi lâu trong thư phòng. Khi ra ngoài, cả hai bên đều thân mật tươi cười, nhưng quay đầu lại, đứa con cháu không nên thân trong nhà đã bị "đóng gói" đưa ra nước ngoài.

Có kẻ thì bị người ta nghiêm ngặt chặn lại, không thể chạm vào, thậm chí không thể tiếp cận.

Đều là những kẻ lăn lộn lâu năm trong giới, đã bị cảnh cáo mấy lần thì tự nhiên cũng hiểu ý, ngoan ngoãn dẹp bỏ những suy nghĩ không nên có, không dám động vào người không nên động đến.

Từ Khải Đình là một thành viên của Từ gia, không cần ai nói cũng có thể đoán được ai là người đứng sau thao túng mọi việc.

Bao nhiêu năm qua, ngoài mẹ và chị gái hắn, Từ Hòe Đình chưa từng quan tâm đến bất kỳ ai khác. Dù sau này lão gia tử có tìm cách bù đắp, cố gắng cải thiện quan hệ ông cháu, thậm chí một người nghiêm nghị, cả đời quyền uy như ông ta còn chịu hạ mình, thừa nhận sai lầm năm đó, nhưng cũng không khiến Từ Hòe Đình mềm lòng dù chỉ một chút.

Vậy mà bây giờ, Trì gia tiểu thiếu gia này lại có thể khiến Từ Hòe Đình đối xử khác biệt.

Từ Khải Đình quan sát kỹ thiếu niên đó.

Chẳng lẽ, chỉ vì khuôn mặt đẹp?

Dù lý do là gì, điều đó cũng chứng tỏ rằng Từ Hòe Đình không phải không có điểm yếu.

Đây chẳng phải là một cơ hội sao?

Chỉ cần có thể nắm thóp Trì Diệp Mãn, Từ Khải Đình có thể biến cậu thành một con dao đâm thẳng vào Từ Hòe Đình.

Sắc mặt Từ Khải Đình thay đổi thất thường khi nhìn chằm chằm vào Diệp Mãn: "Tôi thấy Từ Hòe Đình sợ Trì thiếu gia biết được điều gì đó, nên mới cố ý cho người theo dõi xung quanh cậu, nhốt cậu trong cái lồng, để cậu chỉ biết những gì hắn muốn cậu biết."

"Cậu không cảm thấy loại người như vậy rất đáng sợ sao? Hắn đang cố kiểm soát cậu, khiến cậu không biết được con người thật của những người xung quanh, còn ngăn cản cậu kết bạn, chặn đứng con đường để cậu phát triển, tiến xa hơn."

"Từ Khải Đình tiên sinh." bí thư Trần nghiêm giọng nói: "Xin đừng nói bậy, bịa đặt là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Từ Khải Đình cười lạnh: "Vậy nếu như tôi không hề bịa đặt thì sao?"

Gã biết, nếu bỏ lỡ cơ hội này, không chắc sẽ còn lần sau.

Hôm nay, gã nhất định phải gieo xuống hạt giống nghi ngờ. Chỉ cần Trì Diệp Mãn dao động một chút sau khi nghe những lời này, gã có thể nắm lấy cơ hội, từ từ khiến cậu quay lưng lại với Từ Hòe Đình.

Đến lúc đó, bao nhiêu năm qua dù tìm đủ cách cũng không thể cài được gián điệp bên cạnh Từ Hòe Đình, nay lại có thể khiến hắn tự mình kéo người đó đến.

Ban đầu, kế hoạch của gã là tiếp xúc trong âm thầm.

Nhưng bây giờ, bị dồn ép đến mức không còn lựa chọn nào khác, gã buộc phải nói thẳng với Diệp Mãn: "Loại người sẵn sàng ra tay tàn nhẫn với chính cha ruột của mình, chẳng lẽ không đáng sợ sao? Một kẻ như vậy, ai còn dám chân thành đối tốt với hắn? Lòng lang dạ sói, bất cứ ai đến gần hắn, cuối cùng cũng sẽ có kết cục giống như cha hắn......"

Bí thư Trần không ngờ gã lại dám nhắc đến chuyện này trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức thay đổi, lớn tiếng quát: "Từ Khải Đình tiên sinh! Cha của Từ tiên sinh mất trong một vụ tai nạn xe cộ sau khi uống rượu, chuyện này đã được điều tra rõ ràng từ lâu, xin đừng vu khống!"

Từ Khải Đình cười lạnh: "Nhưng tôi tận mắt thấy, đêm đó, Từ Hòe Đình......"

"Khải Đình."

Một giọng nói trầm ổn vang lên.

Một ông lão mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn từ đám đông bước ra, theo sau là một nhóm người.

Ngay lập tức, Từ Khải Đình im bặt.

Biểu cảm thay đổi, gã bước nhanh qua đỡ lấy người: "Ông nội."

Ông bình tĩnh quét mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại ở trên người Diệp Mãn.

Trợ lý Trần lùi sang một bên, chắn trước mặt người nọ, lễ phép gật đầu: "Từ lão gia."

Từ lão gia không nói thêm gì, chỉ bảo Từ Khải Đình rời đi.

Khí thế của ông bất phàm, chỉ đứng ở đó thôi cũng làm cho không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn vài phần.

Đám người rời đi, Diệp Mãn nghe thấy bên cạnh tiểu Ngô thở ra một hơi thật mạnh.

Trợ lý Trần từ nãy đến giờ vẫn đứng thẳng lưng, cũng thả lỏng, quay đầu nhìn về phía Diệp Mãn.

Phát hiện sắc mặt Diệp Mãn không mấy tốt đẹp, có vẻ như cậu không thích bày ra biểu cảm u ám trước mặt người khác.

Nghĩ đến những lời vừa rồi của Từ Khải Đình, giữa hai hàng lông mày của trợ lý Trần giật giật, định lên tiếng giải thích: "Tam thiếu gia, những lời vừa rồi của người kia..."

Muốn nói với cậu đừng để trong lòng. Tiện thể thay mặt ông chủ của mình giải thích một chút rằng ông chủ của anh ta tuyệt đối không có ý can thiệp vào các mối quan hệ của cậu, cũng không có chuyện phong tỏa nguồn tin tức của cậu...

Còn nữa, ông chủ của anh ta tuyệt đối không theo dõi cậu.

Chỉ là tình cờ gặp mà thôi — trợ lý Trần thề với lòng, nếu ông chủ có chủ ý này thì hãy kêu tài vụ cấp cho anh ta một khoản tiền thưởng kếch xù.

Nhưng lại thấy Diệp Mãn lạnh lùng mở miệng cắt ngang: "Trợ lý Trần, người này thật đáng ghét."

Trợ lý Trần sững sờ, không ngờ cậu sẽ nói như vậy.

"Ông ta mắng tôi."

Trợ lý Trần càng trố mắt: "... Khi nào?"

Mắng sao? Có sao?

Diệp Mãn tiếp tục lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tính tôi trời sinh hơi nhạy cảm, ông ta có phải nói... lòng lang dạ sói."

Trợ lý Trần đột nhiên nhận ra ý tứ của câu nói đó.

Ha, suýt chút nữa thì quên mất.

Trước mắt gã đây chính là người vì đưa cha mình vào tù mà sẵn sàng tự đâm mình một nhát.

Cơn tức nghẹn trong lòng anh ta cứ thế tiêu tan.

Anh ta xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm rằng Từ Khải Đình lần này đúng là đánh sai nước cờ.

Gã hoàn toàn không hiểu gì về vị Trì tiểu thiếu gia này, người này... thật sự rất thần kỳ.

Nghĩ vậy, anh ta không nhịn được lắc đầu bật cười.

Còn phải dỗ dành ông chủ nhà mình: "Không có không có, gã nói chính là Từ tiên sinh, không phải cậu."

Hệ thống cũng phối hợp an ủi: "Đúng đúng, gã không cố ý mắng cậu, gã chỉ muốn hợp tác với cậu để đối phó Từ Hòe Đình thôi."

Diệp Mãn vô cảm nói: "À, vậy nên gã nghĩ rằng chỉ cần nói cho tôi biết rằng "tổ tông sống" của tôi không phải người tốt, nói rằng hắn là kẻ rất xấu thì tôi sẽ liên thủ với gã để đối phó "tổ tông sống" của mình sao?"

Diệp Mãn cảm thấy người này có vấn đề về đầu óc.

Cậu dùng giọng điệu hoàn toàn không thể tin được mà nói với hệ thống: "Chẳng lẽ nhìn tôi giống người tốt lắm sao?"

"Gã biết gã đang nói chuyện với ai không vậy?"

Cậu chính là pháo hôi ác độc được hệ thống đích danh chỉ định đó!

"Thủ đoạn chia rẽ rẻ tiền thế này, mười tuổi tôi đã không thèm dùng nữa rồi. Anh Thống, cậu nói xem, có phải gã đang coi thường tôi không?"

Hệ thống: Xong đời.

Chắc chắn đối phương không thể nào nghĩ tới, bé pháo hôi trước mặt này sau khi nghe những lời đó thì lại suy nghĩ theo hướng này.

Ngay cả hệ thống cũng không thể nghĩ tới.

Bên kia, trợ lý Trần và những người xung quanh đều choáng váng.

...

Ngay trong ngày hôm đó, Diệp Mãn vì hẹp hòi mà tìm đến Từ Hòe Đình cáo trạng, lại còn thêm thắt tình tiết: "Gã mắng tôi là kẻ lòng lang dạ sói không ai thương xót!"

Hệ thống: "Không phải... mà là..."

Câu phía sau còn chưa kịp nói ra!

Diệp Mãn tức giận lên án: "Gã thậm chí ngay cả một khối Royal Blue cũng keo kiệt không chịu đưa ra, còn muốn tôi làm không công cho nữa chứ!"

Dĩ nhiên, bây giờ một khối Royal Blue không thể lay động được cậu nữa, cậu không còn là cậu của trước kia.

Giờ cậu muốn tăng giá lên vô tội vạ.

"Tôi nói cho anh nghe, loại ông chủ thích lợi dụng nhân công miễn phí này tôi gặp nhiều rồi. Chắc chắn gã từng trải qua thời gian thực tập không lương nên bây giờ mới muốn đá tôi đi mà không trả tiền!"

Cậu và Từ Hòe Đình không chút kiêng nể mà chỉ trích tâm cơ của đối phương hiểm ác đến mức nào.

Sớm đã nghe trợ lý Trần thuật lại toàn bộ quá trình, bên kia Từ Hòe Đình cười đến mức không thể dừng lại được.

Diệp Mãn bực bội trách móc: "Sao anh còn có thể cười được?"

Ý nghĩ xoay chuyển, giọng nói lập tức trở nên yếu ớt đáng thương: "Tôi thật lo lắng, tôi đã phải canh chừng anh tôi, còn phải canh luôn cả cháu ngoại của anh, vậy mà gã vẫn còn muốn tôi làm thêm việc. Gã muốn bóc lột sức lao động của tôi, Ricardo, gã ức hiếp tôi, ức hiếp anh..."

Tiếng cười của Từ Hòe Đình dần thu lại.

Từ đầu dây bên kia điện thoại, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn.

"Sao em không nói tiếp nữa? Nói đi, tôi là gì của em?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK