• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Hạo đang lén nhìn thiếu niên bên cạnh.

"Anh không giống như trước nữa."

Trên xe, ba người không ai nói chuyện khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ, bèn cố tìm một chủ đề. Nói xong mới nhận ra chủ đề này cũng không quá gượng ép.

Tiểu Ngô chu đáo tiếp lời: "Không giống chỗ nào?"

Tưởng Hạo nói: "Trước kia anh ấy nói rất nhiều, rất biết nói chuyện."

Trước đây, khi Diệp Mãn ở nhà cậu ta, căn bản không cần cậu ta chủ động tìm đề tài, chỉ cần có Diệp Mãn ở đó thì không bao giờ có khoảnh khắc nhàm chán.

Tiểu Ngô không có cảm xúc sâu sắc như vậy, chỉ cười cười nói một câu: "Vậy sao?"

Trong mắt tiểu Ngô, thiếu gia nhà mình vẫn rất hoạt bát, lần này không nói chuyện chẳng qua là không vui, không muốn để ý đến người khác thôi, có thể có lý do gì khác chứ.

Còn có một điểm khác biệt mà Tưởng Hạo cảm thấy rất rõ.

Cậu ta lại lén nhìn Diệp Mãn một cái.

Trước đây cậu ta đã biết Diệp Mãn rất đẹp. Khi đó, mẹ cậu ta tốt bụng thu nhận cậu, bảo cậu phụ giúp một chút để kiếm ít tiền tiêu vặt. Mỗi khi cậu ta và mấy người anh em chơi bóng xong trở về, Diệp Mãn thường ngồi sau quầy thu ngân, làn da trắng nõn sạch sẽ. Cậu ta không biết dùng từ gì để hình dung, chỉ biết rằng mỗi lần đối phương ngẩng đầu liếc nhìn, cậu ta đều đứng đờ ra mất một lúc.

Anh em tốt của cậu ta từng trêu đùa: "Nhà cậu trộm đâu ra một tiểu thiếu gia có tiền vậy?"

Đương nhiên câu đó chỉ là lời nói đùa.

Diệp Mãn lớn hơn Tưởng Hạo hai tuổi, nhưng dáng người gầy yếu, nhìn nhỏ hơn tuổi thật một chút. Khi cậu ta và mấy người anh em đến nhà cọ cơm, ai cũng thích cho Diệp Mãn ít sô-cô-la, bánh quy hay đồ ăn vặt linh tinh. Diệp Mãn luôn nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ.

Cậu ta và mấy anh em đều rất thích Diệp Mãn, mà Diệp Mãn cũng thật sự rất tốt. Vì vậy, Tưởng Hạo nghĩ mãi không hiểu, tại sao trước đây mình lại ghét cậu như vậy.

Nửa giờ sau, xe chạy vào con phố mà Tưởng Hạo quen thuộc.

Cửa tiệm nhỏ khoảng hơn mười mét vuông xuất hiện trước mắt. Trước cửa có một người phụ nữ trung niên, mặc áo len màu nhạt và váy, lông mày rậm, mắt to, gò má cao, vóc dáng cao to, nhìn kỹ thì có chút hung dữ.

Nhìn thấy chiếc xe sáng loáng chạy vào khu phố cũ kỹ này, mắt bà sáng lên, hồ hởi chào đón, giọng nói cũng vang rộn: "Tưởng Hạo nhà dì nói tiểu Mãn phát đạt rồi! Dì còn tưởng nó học hành đến lú lẫn, hóa ra là thật sao!"

"Tiểu Mãn, mau vào đây ——"

Cửa xe mở ra, đầu tiên là chiếc gậy dò đường xuất hiện.

Tiếp theo là thiếu niên mù với khí chất trầm tĩnh xuất hiện.

"Dì Vương, đã lâu không gặp." Cậu khẽ mỉm cười.

"Ai u trời ơi, đáng thương quá ——"

Thùng rác đầy ắp khăn giấy, Vương Linh ôm một túi khăn giấy mới mở, rót hơn nửa ấm nước rồi lại ôm chầm lấy Diệp Mãn khóc rống: "Thật là đáng thương! Tiểu Mãn à, cha con đúng là không phải người mà!"

Diệp Mãn nước mắt lưng tròng, rút khăn giấy từ hộp của Vương Linh. Cậu mới chỉ nói đến chuyện mắt mình bị hỏng, còn chưa kể tiếp, dù thật ra phía sau cũng không có gì nhiều.

Tưởng Hạo ở trong hoàn cảnh quen thuộc, thấy tình huống quen thuộc nên dần thả lỏng, thuần thục rót nước cho hai người.

Tiểu Ngô đứng một bên xem đến há hốc mồm.

Hệ thống cũng kinh ngạc đến mức không biết nói gì, không ngờ đến nhà Tưởng Hạo lại là cảnh tượng như thế này.

Ba Tưởng là đầu bếp chính của quán. Nghe điện thoại của con trai, biết tin Diệp Mãn sắp tới, lập tức bận rộn trong bếp. Nghe thấy tiếng khóc kinh thiên động địa bên ngoài, ông thò đầu ra nhìn, rồi dùng muôi gõ mạnh vào chảo sắt: "Ai! Sao lại thảm vậy chứ!"

Tưởng Hạo trợn mắt, cảm thấy chính người cha này mới là người biết diễn nhất nhà.

Có lẽ đây chính là lý do trước kia cậu ta không thích Diệp Mãn. Cậu ta luôn cảm thấy khi Diệp Mãn xuất hiện, cậu ta sẽ bị cô lập trong chính ngôi nhà của mình.

"Mẹ, đủ rồi đấy, con dẫn Diệp Mãn lên phòng xem thử."

Vương Linh mạnh tay lau mũi: "Đúng đúng, suýt nữa quên mất. Tiểu Mãn à, lần trước con đi không một lời từ biệt, đồ đạc cũng không mang theo. Tưởng Hạo nói người nhà con tới đón con đi, mấy thứ này con không cần nữa, nhưng dì nghĩ nhỡ đâu bên trong có gì quan trọng thì sao, nên không vứt đi mà thu dọn lại cho con. Giờ chúng ta sắp chuyển đi rồi, muốn gọi con đến xem, coi còn cần giữ lại gì không, thứ gì không quan trọng thì vứt đi."

Tưởng Hạo hơi nghiêng đầu sang một bên, lén nhìn Diệp Mãn một cái đầy xấu hổ. Nhưng Diệp Mãn không biểu hiện gì khác thường, khiến cậu ta vừa thở phào nhẹ nhõm lại vừa cảm thấy cô đơn.

"Cảm ơn dì Vương, vậy con cùng Tưởng Hạo ra phía sau xem một chút."

Diệp Mãn cầm gậy dò đường đứng dậy, Tưởng Hạo lập tức căng thẳng, muốn đưa tay đỡ cậu: "Để tôi đỡ anh."

Diệp Mãn tránh né, lạnh nhạt đáp: "Không cần, cậu cứ đi đi."

Tiệm bún này có bố cục phía trước là cửa hàng, phía sau là nơi ở. Không gian phía sau không lớn, miễn cưỡng chia thành ba phòng, hai phòng ngủ và một phòng kho. Trước đây, căn phòng kho đó đã được dọn dẹp lại để làm chỗ ở cho Diệp Mãn.

Từ sau khi cậu rời đi, căn phòng lại trở về trạng thái ban đầu, những đồ đạc của cậu được xếp gọn vào một góc, cho vào túi cẩn thận.

Diệp Mãn cũng không có nhiều đồ đạc, chỉ có vài bộ quần áo và một số vật dụng cá nhân linh tinh. Cậu cũng chẳng có gì thực sự quan trọng, nhưng vì không muốn phụ tấm lòng của dì Vương nên mới đến xem qua một chút.

Ngồi xổm xuống đất, Diệp Mãn lặng lẽ kiểm tra đồ đạc, cuối cùng cầm lên một chiếc hộp giấy đựng đầy vỏ kẹo chocolate.

Tưởng Hạo đứng ở cửa nhìn cậu với vẻ ngượng ngùng, định giúp một tay nhưng bị Diệp Mãn từ chối.

Lúc này, tiểu Ngô vẫn đang ở ngoài, Diệp Mãn cũng không gọi vào.

"Diệp Mãn, chuyện trước đây... tôi xin lỗi." Tưởng Hạo lên tiếng.

Trước đây, Tưởng Hạo không dám tìm gặp Diệp Mãn, bởi vì cậu ta đã làm một chuyện rất tồi tệ với cậu.

Hơn nữa, hiện giờ thân phận và địa vị của Diệp Mãn đã khác xưa. Nếu như Diệp Mãn sống không tốt, cậu ta còn có thể đưa chút tiền giúp đỡ, xem như bù đắp phần nào. Nhưng bây giờ, Diệp Mãn chẳng thiếu gì cả.

"Hôm đó tôi thực sự không muốn đuổi anh đi, tôi chỉ nghĩ..."

"Nghĩ rằng dù sao tôi cũng chẳng có nơi nào để đi, cứ để tôi lang thang ngoài đường rồi ngày hôm sau lại tự động quay về trong tình cảnh xấu hổ, có đúng không?" Diệp Mãn bình tĩnh nói tiếp.

Cặp mắt của cậu rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng Tưởng Hạo lại không dám đối diện với chúng.

Diệp Mãn đứng lên, bước đi chậm rãi nhưng rất chắc chắn.

Cậu đi đến trước mặt Tưởng Hạo, hơi cúi đầu xuống, bỗng nhiên nhếch khóe miệng lên.

Nụ cười của cậu lúc nào cũng ngọt ngào và vô hại, nhưng lần này lại đầy ác ý.

"Cậu ghét tôi, tôi biết mà." Cậu nói nhỏ.

Tưởng Hạo mở to mắt, hoảng hốt phản bác: "Tôi không có!"

"Cậu có biết vì sao tôi biết không?" Diệp Mãn không để ý đến cậu ta, cứ thế tiếp tục: "Bởi vì tôi cố ý đấy. Cậu không nhận ra sao? Từ sau khi tôi đến nhà cậu, số lần cậu bị mắng tăng lên rất nhiều đúng không?"

Tưởng Hạo lúc nào cũng muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của Diệp Mãn, muốn nói với ba mẹ rằng người này là kẻ lừa đảo, những lời cậu nói không thể tin được. Nhưng ba mẹ chỉ phẩy tay, vỗ vỗ vào đầu rồi bảo cậu ta rảnh rỗi không có việc gì làm thì lo mà học hành, chẳng bao giờ chịu tin cậu ta hay đuổi Diệp Mãn đi.

Diệp Mãn tiếp tục: "Tôi đều nhìn thấy cả, mỗi lần dì Vương ôm tôi khóc, khích lệ tôi, cậu đều tức giận trừng mắt nhìn tôi, nhưng cậu chẳng làm gì được. Tôi chỉ đơn giản là ngoan hơn cậu, hiểu chuyện hơn cậu, tôi chẳng mắc lỗi gì cả, ba mẹ cậu đương nhiên thích tôi hơn."

Tưởng Hạo há miệng, ngẩn người.

Mỗi lần cậu ta và Diệp Mãn xảy ra xung đột, ba mẹ luôn bênh vực Diệp Mãn và mắng cậu ta. Điều đó khiến cậu ta càng ghét Diệp Mãn hơn.

Lần xung đột cuối cùng là khi ba mẹ cậu ta bàn bạc, quyết định dùng số tiền đáng lẽ dành cho câu lạc bộ bóng rổ của cậu ta để cho Diệp Mãn đi học.

Dì Vương thậm chí còn tặng Diệp Mãn một hộp bút mới, động viên cậu học hành chăm chỉ.

Tưởng Hạo biết chuyện này sau đó thì chạy đi tìm Diệp Mãn, giật lấy hộp bút mới kia rồi ném vào thùng rác, còn nói mấy lời rất khó nghe.

Lúc đó cậu ta chỉ là quá tức giận, nghĩ rằng dù sao Diệp Mãn cũng chẳng có nơi nào để đi...

Nhưng chính hôm đó, Diệp Mãn đã bỏ đi.

Thực ra cậu cũng không định đi học, cậu không có thời gian, cậu còn có nợ phải trả. Nhưng Tưởng Hạo không biết điều đó.

Diệp Mãn từng nghĩ rằng nếu mình nói ra sự thật này, Tưởng Hạo sẽ nổi giận lắm, nhưng không ngờ đối phương lại chỉ nói một câu xin lỗi.

Hệ thống nghe cậu kể lại đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến mức như muốn nổ tung trong đầu cậu, nhưng Diệp Mãn lại không hiểu nó tức cái gì.

"Tưởng Hạo là một tên ngốc, luôn bị tôi âm thầm xúi giục làm sai, cậu ta mới là người thường xuyên bị đánh đòn trong nhà."

Hệ thống hỏi: "Nếu vậy, thế tại sao lúc đó cậu lại bỏ đi?"

Nếu cậu là kẻ giỏi giả vờ như vậy, thì đáng lẽ cậu có thể chạy về nhà khóc lóc kể lể rằng Tưởng Hạo bắt nạt cậu, rằng cậu ta đã ném mất hộp bút của cậu. Khi đó, ba mẹ Tưởng Hạo chắc chắn sẽ lại mắng cậu ta một trận, có khi còn trừ tiền tiêu vặt một tuần, cấm xem hoạt hình một tháng.

Nghe hệ thống hỏi vậy, ý chí chiến đấu của Diệp Mãn bỗng chốc xẹp xuống.

"Bởi vì lúc đó tôi chợt nhận ra một điều."

"Hả? Điều gì?" Hệ thống tò mò hỏi.

"Tưởng Hạo đã phạm lỗi nhiều lần như vậy, mỗi lần như vậy thì chú và dì Vương tức giận đến mức lấy chổi đánh vào mông cậu ta..."

Diệp Mãn bẻ bẻ ngón tay.

"Nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ cậu ta."

"Về sau chắc cũng sẽ không."

Dù cho cậu có cố gắng thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan hoàn hảo đến mức nào, thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Sự thật là, không ai thực sự quan tâm liệu cậu có làm tốt hay không.

Gió lạnh thổi qua, khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Khoảnh khắc suy nghĩ thông suốt đó, tâm trạng của cậu đột nhiên trở nên bình thản, có chút nhạt nhẽo, cũng có chút thất bại.

Thế nên Diệp Mãn đã rời đi.

Không phải hoàn toàn vì Tưởng Hạo.

Cậu chưa bao giờ chấp nhặt với một kẻ ngốc, chỉ là mấy trò con nít mà thôi. Những chiêu trò của Tưởng Hạo, năm tuổi cậu đã không thèm dùng nữa rồi.

...

Khi trở về, dì Vương vẫn còn đang nắm tay tiểu Ngô khóc lóc, kể về việc Diệp Mãn là một đứa trẻ đáng thương thế nào.

Câu chuyện mà bà kể khiến tiểu Ngô nghe mà choáng váng.

Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, những gì mình nghe nói về thiếu gia nhỏ này hình như không phải cái phiên bản này?

Bỏ vợ bỏ con, người cha tồi tệ, bà nội bệnh nặng, em gái si ngốc... Mấy thứ này là cái gì vậy trời?

Diệp Mãn vừa nghe dì Vương kể với tiểu Ngô những điều này, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng đi tới ngượng ngùng gọi một tiếng "dì Vương", cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Khó khăn lắm dì Vương mới ngừng khóc, nhưng trong đầu Diệp Mãn lại vang lên tiếng còi "hu hu hu hu" không ngừng.

Diệp Mãn: "..."

Hệ thống nghẹn ngào: "Cậu đừng động tôi, tôi sẽ nói nhỏ lại, không quấy rầy cậu, hu hu hu hức oaaaaaaa ——"

Thôi được rồi.

...

Trên bàn ăn, đã lâu rồi Tưởng gia mới cùng Diệp Mãn ngồi chung một bữa cơm, vừa ăn vừa trò chuyện.

Trong lúc dùng bữa, dì Vương lại nhắc đến câu chuyện cũ của Diệp Mãn. Cuối cùng, cậu không nhịn được mà nhỏ giọng nói với dì: "Dì Vương, thật ra chuyện đó... đều là giả, là con lừa mọi người..."

"Ai chà, ha ha, dì cũng đoán vậy rồi... Mà thôi, đừng lo ăn không, ba nó, gắp cho thằng bé thêm miếng thịt đi!"

Diệp Mãn ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Dì Vương vừa gắp thức ăn cho cậu vừa bảo cậu đừng ngẩn người mà ăn nhanh lên.

"Lần con đến chỗ dì ở, trước có một thời gian dì mới vừa xem xong một bộ phim, nửa câu chuyện trước đó của con giống y hệt nó, còn nửa kia thì một tháng sau dì lại xem được y hệt như thế."

Diệp Mãn tròn mắt kinh ngạc.

Cậu vẫn luôn nghĩ rằng mình diễn rất đạt cơ mà.

Dì Vương chọc chọc vào đầu cậu, trợn mắt nói: "Con nghĩ dì là kẻ ngốc sao?"

Trời lạnh như vậy, đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện trước cửa nhà, nói muốn làm công để kiếm sống. Ai mà tin được chứ?

Đây không phải là một đứa trẻ bị lừa vào bẫy, mà là chính nó đang bày ra một cái bẫy để lừa người ta.

"Dì lớn như vậy rồi, nếu có thể bị một đứa nhỏ như con lừa được, thì còn ra gì nữa chứ?" Vương Linh tự hào ưỡn ngực.

Chú Tưởng nói: "Nếu không phải nhà chúng ta chỉ có một tiệm nhỏ, lại còn đi thuê nhà, thật sự không có dư sức, bằng không... Haizz, không nói nhiều nữa, gặp nhau chính là duyên!"

Nào đến nỗi mà Diệp Mãn nghĩ lừa được người ta xoay mòng mòng, chỉ là do gặp được người tốt bụng mà thôi.

Gánh nặng trong lòng như bị cơn gió thổi bay đi.

Diệp Mãn mím môi, bỗng dưng có chút muốn khóc.

Nhưng cậu cố nhịn xuống.

Hiếm hoi có lúc muốn nói những lời cảm kích, nhưng lại không thốt nên lời, chỉ cúi đầu lặng lẽ cầm chén lên ăn cơm.

Chỉ trong chớp mắt, nước mắt đã rơi vào trong bát cơm.

"Anh Thống..." Cậu nức nở, không biết làm sao mà gọi một tiếng.

"Hu hu hu oa oaaaa ——"

Diệp Mãn lập tức nín khóc.

Sao vẫn chưa ngừng kêu cảnh báo nữa vậy?

Tiểu Ngô: "Hu hu hu hu ——"

Diệp Mãn: "Tiểu Ngô, anh...?"

Sao cậu ta cũng có phản ứng y hệt thế này?

Diệp Mãn vốn không phải người thích nói chuyện, vợ chồng Tưởng gia cũng không lấy làm lạ mà truy hỏi, cứ vui vẻ cười nói, thỉnh thoảng trò chuyện cùng cậu vài câu, Diệp Mãn không chủ động lắm, chỉ ậm ừ đáp lời, cũng chẳng ai trách móc gì.

"Lần này thấy có tin tức của con, dì Vương cũng coi như yên tâm, bằng không con không nói một tiếng mà đi mất, haizz, dì đây sẽ lo lắng. Nghĩ con sau này có thể sống ra sao, ở tiệm của dì thì nói sao cũng không để con bị đói bị rét, nhưng nếu con đi nơi khác, lỡ gặp phải chuyện không tốt thì phải làm sao đây. Con nói đi cũng được, nhưng ít nhất cũng nên nói một tiếng chứ, nếu không có gì, dì cũng sẽ cho con mang theo ít tiền, mấy ngàn thôi, để con còn có cái mà xoay sở chứ!"

Tưởng Hạo cúi đầu ngày càng thấp.

Thời gian dần trôi đến 5 giờ chiều.

Tưởng gia có chuyến tàu lúc 10 giờ, họ mang theo rất nhiều hành lý, hơn nữa từ đây đến ga tàu phải đi qua hơn nửa thành phố. Đúng vào giờ cao điểm buổi chiều, lại còn gặp lễ Giáng Sinh, trung tâm thương mại đang tổ chức nhiều hoạt động, đường phố kẹt cứng nên bọn họ quyết định xuất phát sớm một chút.

Diệp Mãn cũng phải đi, cậu còn có một cuộc hẹn.

Bất chợt, cậu cảm thấy vô cùng mong muốn được gặp vị kia, hơn bất cứ lúc nào trước đây mà không rõ lý do tại sao.

Chú Tưởng lấy điện thoại ra, đột nhiên kêu lên: "Tôi bị hủy đơn rồi, tài xế nói không đến được!"

Trước đó họ đã đặt một chiếc xe van nhỏ để chở đồ đạc.

Tưởng Hạo vội vàng lấy điện thoại ra gọi xe lại lần nữa, nhưng thế nào cũng không gọi được.

Tiểu Ngô nói: "Hôm nay là Giáng Sinh, xe có lẽ đều tập trung về trung tâm thương mại rồi, bên kia người đông. Cũng có thể là vì chặng đường mọi người muốn đi quá đặc biệt, tài xế sợ kẹt xe mấy tiếng không thoát ra được nên không muốn nhận đơn."

Xe trong khu vực xung quanh rất ít, chỉ có vài chiếc nhưng không ai chịu nhận chở họ.

Chú Tưởng bắt đầu lo lắng: "Giờ phải làm sao đây? Sẽ không kịp chuyến tàu mất rồi!"

Tiểu Ngô nói: "Bên tôi có thể điều xe lại đây giúp mọi người, nếu thật sự không kịp thì có thể đổi vé hoặc mua lại vé khác... Tiểu Mãn thiếu gia, cậu thấy sao?"

Diệp Mãn gật đầu, trấn an họ đừng vội.

Mấy chiếc vé đó cậu hiện tại đều có thể mua được, nhưng vợ chồng Tưởng gia kiên quyết không để cậu bỏ tiền.

Vương Linh nói: "Con chỉ là một đứa trẻ, có tiền cũng không được tiêu bậy bạ, để dành mà mua đồ ăn ngon đi, con xem con gầy thế này rồi!"

Diệp Mãn so với trước đây đã đầy đặn hơn rất nhiều, nhưng trong mắt Vương Linh vẫn gầy đến đáng thương. Bà biết cậu có tiền, nhưng rất khó để hình dung mức độ giàu có ấy.

"Không có gầy, con béo lên nhiều rồi." Diệp Mãn bật cười nói.

Có cách giải quyết rồi, nếu thật sự không đổi vé được thì cũng chẳng sao cả, cùng lắm là không đi được hôm nay, ngày mai đi vẫn được, mất thêm chút tiền vé cũng không vấn đề gì, Diệp Mãn sẵn sàng bỏ số tiền đó.

Nhưng vợ chồng Tưởng gia vẫn vô cùng sốt ruột, cứ như thể nếu không kịp chuyến tàu này thì trời sẽ sập vậy.

Hệ thống không hiểu lắm, cảm thấy chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng, dù họ có gấp cũng chẳng giải quyết được gì. Nhưng Diệp Mãn thì hiểu rất rõ cái cảm giác chỉ vì một chuyện nhỏ mà như thể cả thế giới sắp sụp đổ, chẳng còn thiết sống nữa.

Tiểu Ngô gọi vài cuộc điện thoại để điều xe đến, nhưng đường vẫn kẹt cứng, chẳng có chiếc xe nào có thể bay qua mà tới ngay lập tức được.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

"Hiện tại là: 18 giờ 32 phút."

Khoảng cách giữa thời gian hẹn gặp của Diệp Mãn và "tổ tông sống" đã trễ mất nửa tiếng.

Từ đây đến núi Hồng Phong, đại khái còn mất một giờ.

Diệp Mãn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho "tổ tông sống", kéo khăn quàng cổ màu đỏ lên bọc lấy mình, rồi nói với tiểu Ngô: "Anh đưa chú Tưởng và mọi người đến nhà ga đi, tôi ở đây chờ xe khác đến."

Tiểu Ngô lo lắng hỏi: "Tiểu Mãn thiếu gia, một mình cậu ở đây có ổn không?"

Diệp Mãn đáp: "Tôi chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi ngay cửa thôi, không có vấn đề gì. Hơn nữa, lúc trước khi về Trì gia, tôi còn bị mù mà vẫn tự mình đi bệnh viện, làm giấy chứng nhận khuyết tật rồi xử lý bao nhiêu chuyện khác. Thật sự không sao đâu."

Cậu đã nói đến mức này, tiểu Ngô đành phải nghe theo thiếu gia nhỏ của mình.

Tưởng gia còn cố gắng thuyết phục, nhưng cuối cùng vẫn không thể lay chuyển ý của Diệp Mãn. Cậu luôn có cách khiến người khác cảm động mà đồng ý với mình.

Tiểu Ngô gọi điện thoại báo tình hình cho tài xế của Trì gia. May mắn là xe của Diệp Mãn khá rộng, ba người Tưởng gia chen chúc một chút, hành lý lớn nhỏ nhét chặt lại, còn một số thứ thật sự không thể mang theo, Diệp Mãn nói sẽ gửi qua cho họ sau.

Vương Linh ôm cậu một cái: "Sau này có dịp đến Từ Thành chơi, dì Vương mời con ăn cơm. Đừng ngại nhé, lúc nào đến cũng như về nhà mình vậy."

Chú Tưởng cũng đến ôm cậu, nhưng không nói gì.

Diệp Mãn đứng bên cạnh, chờ mọi người sắp xếp hành lý xong.

Điện thoại đột nhiên reo lên, hệ thống đọc ra dãy số, là một con số vô cùng quen thuộc.

Cậu không dám nhận ngay, do dự một hồi lâu rồi vẫn bấm nghe máy.

Giọng đàn ông bên kia có chút lạnh lùng: "Em không đến là có ý gì?"

Diệp Mãn dùng mũi chân cọ cọ xuống đất: "Bên này có chút chuyện xảy ra, tôi không kịp đến. Tôi có hỏi anh trai tôi thời gian xuất phát, nhưng khi tôi đến núi Hồng Phong, chắc họ cũng đi hết rồi. Đến lúc đó cũng không cần qua nữa."

Giờ đã hơn 7 giờ rưỡi, nhanh nhất cũng phải đến 8 giờ mới có thể đến núi Hồng Phong, chưa kể đường lên núi... Không kịp nữa rồi.

Cậu đứng ở bên cạnh nghe điện thoại, bên kia Tưởng Hạo đã dọn hành lý xong, quay đầu nhìn cậu.

Cậu ta bước đến, lấy ra một chiếc hộp bút từ trong túi: "Diệp Mãn, lúc trước... thật sự xin lỗi. Đây là hộp bút của anh, sau này tôi đã nhặt về."

"Tưởng Hạo! Mau lên! Xe đang chờ đấy!"

"Đến ngay! Chỉ nói nốt câu cuối cùng!" Tưởng Hạo trả lời rồi quay lại nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng như có gì đó rung động.

Nhịp tim hỗn loạn khiến cậu ta bước lên một bước, định kéo tay cậu: "Diệp Mãn, thật ra tôi suy nghĩ rất lâu mới hiểu ra, thực ra tôi không phải ghét anh, mà là lúc trước tôi đối với anh có—"

Bất ngờ có một bàn tay đưa ra giữ chặt cậu ta lại.

Người đó dùng sức rất mạnh, làm Tưởng Hạo đau đến mức mặt mày méo xệch, cánh tay gần như bị bẻ gãy, đến mức không thể nói tiếp được nữa.

Cậu ta tức giận nhìn về phía sau Diệp Mãn: "Ai?"

Diệp Mãn đứng ngay đó, khoảng cách giữa cậu và Tưởng Hạo chỉ còn một chút, nhưng dù cậu ta có giãy giụa thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.

Một giọng nói quen thuộc vang lên, đồng thời phát ra từ cả điện thoại và ngay sau lưng cậu: "Không liên quan đến cậu."

Người đó buông tay Tưởng Hạo ra, dùng chút kỹ xảo khiến cậu ta lùi mấy bước.

Ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sự quan sát khi nhìn Tưởng Hạo.

Người kia giơ điện thoại lên, giọng nói áp sát bên tai Diệp Mãn.

"Không liên quan đến anh trai em hay Mạnh Diệu." Anh ta bình tĩnh điều hòa hơi thở. "Em đã hẹn với anh rồi, vậy mà cũng không đến sao?"

Diệp Mãn ngẩn ra, chậm rãi quay đầu lại. Tim đập thình thịch. 

"Tổ tông sống?"

"Ricardo."

"Ricardo..."

"Muốn hẹn hò cùng anh không?"

Khoảng cách giữa hai người quá mức thân mật.

Tưởng Hạo kéo cao giọng gọi tên Diệp Mãn.

Cậu quay đầu sang hướng khác.

Vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng cơ thể lại tự nhiên dựa vào, lưng dán vào lồng ng.ực người kia. Một tay rủ xuống, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo đối phương. Càng nắm càng chặt. Trong lòng có chút rối loạn, không kịp suy nghĩ thêm.

Nhưng cậu nhớ rõ, mình đã đồng ý, vậy thì không thể nói dối.

"Muốn." Cậu khẽ đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK