• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ đường của Từ gia.

Từ Hòe Đình tám tuổi mặc quần áo đơn bạc, gương mặt không chút biểu cảm mà quỳ trước bài vị tổ tiên Từ gia. Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy châm chọc.

Hắn bị vu oan là ăn trộm đồ. Khi bị hàng trăm lời buộc tội nhắm vào mà không thể thanh minh, Từ Khải Đình đứng giữa đám người, nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt và trào phúng.

Chỉ cần gã thấy ai không vừa mắt, chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể khiến người đó mất hết tôn nghiêm. Một đám người xông vào phòng hắn, lục tung mọi thứ như đang điều tra một tên tội phạm.

Dù hắn đã ra sức giải thích thế nào, tất cả người lớn ở đó vẫn chỉ nhíu mày, nhìn hắn với ánh mắt không đồng tình, như thể hắn đã làm điều gì sai trái mà còn cố chấp cãi bướng. Trong khoảnh khắc ấy, Từ Hòe Đình chợt nghi ngờ liệu mình có học sai tiếng Trung hay không, nếu không thì tại sao những người này lại không hiểu nổi lời hắn nói?

Từ Khải Đình còn đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Nghe nói nó từ năm sáu tuổi đã biết ăn trộm rồi."

Vậy là Từ Hòe Đình bị lôi đến đây, quỳ phạt.

Nhớ lại ánh mắt bất đắc dĩ lắc đầu của những người đó trước khi bỏ đi, nụ cười trên môi hắn càng trở nên châm biếm hơn.

Hắn quỳ ở đó, lơ đãng nghĩ rằng có khi những người này còn cảm thấy họ đã "khoan dung" với hắn lắm rồi, để hắn còn được hưởng lợi nữa kìa?

Nhưng hắn nhanh chóng thu lại vẻ mặt đầy thách thức ấy.

Chuyện của mình còn chưa tính, nhưng mẹ hắn cũng luôn bị gây khó dễ, chắc chắn bà cũng chẳng khá hơn là bao. Mẹ hắn học tiếng Trung chậm, đến giờ chỉ nói được những câu giao tiếp cơ bản, chứ đừng nói đến việc cãi nhau với người khác. Một khi bị họ nhắm vào, hậu quả sẽ rất tệ.

Từ Hòe Đình nhíu mày, gương mặt dần hiện lên vẻ sốt ruột.

"Ra đây." Hắn lạnh lùng lên tiếng.

Hắn quay mặt về phía bài vị tổ tiên, lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với không khí.

Ban đầu, hắn định phớt lờ âm thanh phía sau lưng, nhưng đối phương cứ liên tục gây ra tiếng động khiến hắn không thể không chú ý.

Sau lưng bỗng trở nên im lặng.

"Nhắc lại lần nữa, ra đây." Hắn nhấn mạnh hơn.

Nhưng vẫn không có ai trả lời.

Bất đắc dĩ, Từ Hòe Đình đứng dậy, bước nhanh về phía cửa sổ.

Hắn còn chưa kịp tới nơi thì đã thấy trên bệ cửa sổ nhô ra một cái tai thỏ cực lớn.

Bước chân hắn khựng lại.

Chẳng bao lâu sau, một cái tai thỏ khác cũng xuất hiện.

Từ Hòe Đình: "......"

Có lẽ biết mình không thể trốn nữa, một con thỏ bông khổng lồ lén lút thò đầu ra từ cạnh bệ cửa sổ.

Là một người mặc bộ đồ thú bông hình thỏ.

Biểu cảm của Từ Hòe Đình dần trở nên kỳ lạ.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con thỏ bông mà trên mặt lại mang vẻ đáng thương vô cùng như vậy.

Thứ này không phải nên xuất hiện trong công viên giải trí sao? Tại sao lại chạy đến đây để lén lút theo dõi hắn chứ?

Từ Hòe Đình lạnh giọng hỏi: "Cậu là ai? Trốn ở đây làm gì?"

Thỏ nhỏ lắc đầu.

Từ Hòe Đình không kiên nhẫn nói: "Nói chuyện đi, tôi biết bên dưới là người, đừng có giả vờ câm."

Thỏ nhỏ tiếp tục lắc đầu.

Từ Hòe Đình mất kiên nhẫn, định đưa tay lên kéo khăn trùm đầu của đối phương xuống. Thỏ nhỏ hoảng loạn ôm chặt lấy đầu mình, điên cuồng lắc đầu phản đối.

Do lắc quá mạnh, cái đầu to đùng không cẩn thận quay tròn một trăm tám mươi độ, tình huống bất ngờ này khiến cậu mất thăng bằng, ngã phịch xuống đất.

Không khí lập tức trở nên im lặng.

Thỏ nhỏ ấm ức chỉnh lại cái đầu của mình về đúng hướng, ngồi bệt dưới đất, nắm tay giận dỗi mà đập mạnh xuống nền.

Từ Hòe Đình nhìn một con thỏ bông lại có thể lộ ra vẻ mặt ủy khuất và tức giận, cảm thấy có chút khó tin.

Cậu thiếu niên đứng bên cửa sổ nhìn cảnh tượng này, khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên.

Thỏ nhỏ trở mình, chống tay chống chân lồm cồm bò dậy, chạy đến góc tường nhặt lên một cái túi nilon, sau đó đưa đến trước mặt Từ Hòe Đình.

Trong mắt Từ Hòe Đình thoáng hiện lên sự kinh ngạc, hắn nhìn cái túi nặng trịch trước mặt với cảm xúc khó tả.

Bên trong chỉ là vài món đồ ăn thức uống thường thấy, trên cùng là một chiếc áo khoác.

Nhìn thấy chiếc áo khoác đó, ánh mắt Từ Hòe Đình dừng lại thật lâu.

Nếu hắn nhớ không lầm, cái áo khoác này chính là thứ đã bị người trong nhà tùy tiện vứt ra ngoài khi lục soát phòng hắn không lâu trước đây.

Mẹ hắn lại bị bệnh, chị hắn không có ở nhà, những thứ đồ này thường chẳng ai thèm nhặt lại, kết cục không ngoài việc bị quét đi như rác rưởi.

Dù sao thì Từ gia cũng không thiếu chút tiền lẻ ấy, nếu hắn tìm người nói chuyện, phần lớn những người lớn tuổi sẽ chỉ đưa tiền cho hắn bảo tự mua lại cái khác. Họ đã đưa tiền rồi mà hắn còn không chịu thôi, chẳng khác nào làm khó họ.

Trong mắt họ, trên đời này, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì đều là những vấn đề đơn giản nhất, suy nghĩ thêm một giây cũng là lãng phí thời gian.

Từ Hòe Đình nhìn thỏ nhỏ thần thần bí bí xuất hiện trong nhà mình, hỏi: "Cậu đi nhặt lại mấy thứ này sao?"

Thỏ nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực, cái đầu to gật mạnh một cái, còn vỗ vỗ vào ngực mình, dựng ngón tay cái tỏ vẻ tự hào.

Từ Hòe Đình bước đến bên cửa sổ, nhận lấy cái túi từ con thỏ, cúi đầu đứng yên không nói gì.

Nhìn dáng người, dưới lớp da thỏ kia hẳn là một người trưởng thành.

Thỏ nhỏ thấy Từ Hòe Đình cứ đứng im bất động, nghi hoặc cúi xuống, hai tay nâng chiếc khăn trùm đầu của mình lên, ngẩng đầu quan sát biểu tình của cậu.

Từ Hòe Đình nhìn bộ dạng của thỏ nhỏ, không nhịn được mà bật cười.

Hắn dựa vào bên cửa sổ, lấy quần áo mặc vào. Cơ thể lạnh cóng dần dần ấm lại. Hắn lại lấy từ trong túi ra một chiếc bánh mì, xé mở bao bì rồi cứ thế dựa vào cửa sổ, lấp đầy cái dạ dày đang run lên vì đói.

Thỏ nhỏ ngồi xuống bên cửa sổ. Từ Hòe Đình nghiêng đầu sang một bên, có thể nhìn thấy đôi tai dài của thỏ nhỏ dựng lên.

Bắt đầu từ hôm nay, thỏ nhỏ thần bí ấy cứ luôn xuất hiện quanh Từ Hòe Đình.

Mỗi khi Từ Khải Đình định bắt nạt hắn, thỏ nhỏ sẽ tìm cách gây ra tiếng động để dẫn người khác tới rồi thông minh vòng lại, quay về bên hắn, vui vẻ lắc lư cái đầu to, chờ đợi được khen ngợi.

Khi Từ Hòe Đình bị thương trong lúc đánh nhau trở về phòng, hắn luôn thấy thỏ nhỏ mang theo thuốc trị thương đến.

Hắn có lúc sẽ ra hiệu nhờ cậu giúp bôi thuốc.

Thỏ nhỏ không biết từ chối, bàn tay vụng về trong bộ đồ thú bông cẩn thận cầm bông mềm để bôi thuốc cho hắn, nhưng thường xuyên làm rối tung cả lên.

Lúc này, Từ Hòe Đình sẽ giả vờ lơ đãng hỏi liệu thỏ nhỏ có muốn cởi bộ đồ thú bông ra không, dù sao trong phòng cũng chẳng có ai khác.

Câu nói ấy khiến thỏ nhỏ sợ đến mức suýt nữa bỏ chạy ngay tại chỗ.

Thấy cậu thực sự không muốn lộ diện, Từ Hòe Đình cũng không ép buộc thêm.

Những ngày sau đó, khi Từ Hòe Đình đi học, thỏ nhỏ cứ lén lút theo sau, giữ khoảng cách không xa.

Lúc thì trốn sau gốc cây, lúc lại ẩn mình trong bụi rậm.

Có đôi khi, Từ Hòe Đình cảm thấy thật bất lực.

Hắn phát hiện ra con thỏ này có chút ngốc nghếch. Cậu cao lớn như vậy, làm sao có thể trốn kỹ được chứ?

Hơn nữa, một con thỏ mặc đồ thú bông đi trên đường, rất nhanh đã bị đám trẻ con vây quanh.

Thỏ nhỏ vẫn cứ cố gắng theo dõi Từ Hòe Đình, thấy hắn càng đi càng xa, suýt chút nữa đã khóc lên.

Từ Hòe Đình đi xa một đoạn, thở dài rồi quay lại để giải vây cho thỏ nhỏ đang mắc kẹt trong đám trẻ con.

"Ở Từ gia, cậu rốt cuộc làm thế nào để giấu được mọi người?" Hắn túm lấy tay con thỏ, kéo đi.

Thỏ nhỏ ấp úng không trả lời.

Trong lúc cuộc tranh đấu giữa các hậu bối Từ gia ngày càng căng thẳng, con thỏ thần bí cứ bất ngờ xuất hiện, lặng lẽ giúp đỡ Từ Hòe Đình. Nhờ thế, Từ Khải Đình ngày càng khó tìm được cơ hội làm khó hắn.

Lần duy nhất suýt nữa xảy ra chuyện là khi mẹ của Từ Hòe Đình lâm bệnh nặng, nhưng lại bị Từ Khải Đình cấu kết với Tôn gia tìm cớ nhốt lại.

Tôn gia tuyên bố với bên ngoài rằng họ đang tìm người chữa trị và mời bác sĩ Đại Ngưu làm chủ trị. Nhưng thực tế, họ chẳng làm gì cả, chỉ mặc kệ bà chờ chết.

Những người xung quanh đều bị mua chuộc, bịt miệng, ngay cả Từ Hòe Đình cũng bị giam lỏng trong nhà, không thể ra ngoài.

Đêm đông giá rét, tuyết rơi dày đặc.

Từ Hòe Đình cúi đầu đối diện với Từ Khải Đình.

Ngay trước mặt hắn, Từ Khải Đình ném mạnh một chiếc tai nghe ra ngoài cửa sổ, bảo hắn đi tìm.

"Chỉ cần mày tìm được nó, tao sẽ buông tha cho bọn mày, đơn giản vậy thôi."

"Được."

Từ Hòe Đình đi.

Hắn không còn cách nào khác. Cha hắn lúc này đang mặn nồng bên tình nhân mới, căn bản không thèm quan tâm chuyện bên này. Từ Tư Nghi đã gả vào Mạnh gia, tạm thời chưa thể nhúng tay vào việc của Từ gia.

Còn những người khác trong Từ gia thì lại càng không muốn dính líu, thậm chí còn tranh nhau lấy lòng Từ Khải Đình và Tôn gia.

Tuyết dày đến tận đầu gối, hắn tìm kiếm suốt một thời gian rất lâu trong khuôn viên rộng lớn.

Nhưng hắn không hề hay biết rằng, Từ Khải Đình đã cố tình kể lại chuyện này như một trò cười cho người phụ nữ đang bệnh nặng nghe.

Bà nghe được tin tức ấy thì cố gắng gượng dậy, ra khỏi phòng và gặp Từ Khải Đình ngay ở đầu cầu thang.

Khi Từ Hòe Đình lê bước trở về trong mệt mỏi và giá lạnh, hắn nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình ngã xuống từ cầu thang.

Một con thỏ vụng về không biết lấy đâu ra đã lao tới, cố gắng đỡ lấy người đang rơi xuống.

Nhưng cú va chạm quá mạnh, cả người và thỏ cùng ngã xuống sàn.

Con thỏ thành cái đệm thịt, cả hai người đều bị thương không nhẹ.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong vài giây.

Từ Hòe Đình chết sững nhìn hai người nằm trên mặt đất, r.ên rỉ đau đớn. Đồng tử hắn co rút lại, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra cách thở.

Hắn siết chặt nắm tay đến mức gần như bóp nát chiếc tai nghe mà mình đã cực khổ tìm được.

Vội vàng chạy tới, hắn lo lắng kiểm tra tình trạng của hai người.

Con thỏ lắc đầu, ôm eo mình, khẽ r.ên rỉ. Người phụ nữ yếu ớt thốt lên một câu: "Không sao."

Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chắc chắn cả hai đều đã bị thương.

Từ Hòe Đình siết chặt tay, sắc mặt trắng bệch.

Hắn ngẩng đầu lên, hung dữ nhìn chằm chằm Từ Khải Đình đang đứng trên cầu thang, vẻ mặt lộ rõ sự hoảng loạn.

Từ Khải Đình bị ánh mắt đỏ ngầu đầy hung ác của hắn dọa sợ, ngoài cứng trong mềm hét lên: "Bà ta tự ngã xuống! Liên quan gì đến tao! Nhìn cái gì mà nhìn! Tự bà ta không cẩn thận thôi!"

Từ Hòe Đình nghiến chặt răng, gằn từng chữ một: "Mày chờ đó."

Sau lần đó, Từ Hòe Đình càng dốc lòng xây dựng thế lực của mình, dần dần học cách che giấu bản thân và giao tiếp với giới thượng lưu.

Khi Từ Hòe Đình ngày càng trưởng thành, phong cách hành xử cũng trở nên chín chắn hơn, năng lực của hắn càng lúc càng mạnh mẽ đến mức không thể che giấu. Trong khi đó, Từ Khải Đình hoàn toàn không còn cơ hội lật ngược tình thế.

Hắn bảo vệ thỏ nhỏ và mẹ mình một cách nghiêm ngặt.

Nhiều năm qua, dù hắn đi đến đâu, thỏ nhỏ cũng luôn theo sát bên hắn.

Thời gian trôi qua, chiều cao của Từ Hòe Đình dần vượt qua thỏ nhỏ đang khoác lên mình bộ da người.

Càng lớn, Từ Hòe Đình càng tò mò về thân phận thật sự và diện mạo của thỏ nhỏ.

Đối phương thường xuyên xuất hiện rồi biến mất một cách bí ẩn, đôi khi còn đột nhiên mất tích một thời gian dài.

"Rốt cuộc em là ai? Vì sao luôn đi theo anh?" Ánh mắt Từ Hòe Đình nhìn thỏ nhỏ ngày càng phức tạp và khó hiểu.

Cảm xúc xao động trong lòng hắn dần trở nên khó kiểm soát.

Hắn không biết bản thân muốn nghe câu trả lời gì, nhưng sâu trong lòng, một ý niệm mơ hồ đang dần hình thành.

Vì thế, hắn hạ giọng, chậm rãi hỏi thỏ nhỏ: "Có phải em thích anh nên mới luôn đi theo anh không?"

Thỏ nhỏ căng thẳng lùi lại vài bước, lắc mạnh đầu nhưng rồi lại nhẹ nhàng gật một cái.

Từ Hòe Đình tiến lên một bước: "Em không thích anh? Hay còn có lý do gì khó nói? Nói chuyện đi."

Thỏ nhỏ bị hắn ép đến góc tường, hoảng loạn lắc đầu.

Từ Hòe Đình nghĩ đến tình cảnh này mà cảm thấy buồn cười, không ngờ có một ngày hắn lại có thể dồn một con thú bông thỏ của công viên giải trí vào đường cùng.

"Lắc đầu tức là thích anh." Hắn chậm rãi nói, dịu dàng dỗ dành: "Nói chuyện đi... Bao nhiêu năm qua em chưa từng nói với anh lời nào, anh muốn nghe giọng của em. Em bao nhiêu tuổi rồi? Em là con người hay là... một sinh vật khác?"

Khi bước vào tuổi dậy thì, hắn đã tìm hiểu tất cả các học thuyết huyền bí từ Đông sang Tây. Bất kể là khoa học hay phi khoa học, thậm chí còn thử gọi hồn theo bảng xếp hạng những phương pháp hiệu quả nhất.

... Nhưng cuối cùng, có đủ mọi loại giả thuyết, không ai có thể làm rõ ràng tình huống hắn đang gặp phải.

Từ Hòe Đình có thể chắc chắn một điều: bé thỏ này không phải người bình thường.

"Em là gì cũng không quan trọng, trông thế nào cũng được." Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu con thỏ, giọng nói mềm mại: "Để anh nhìn em một chút đi."

Thỏ nhỏ rõ ràng do dự, cuối cùng vẫn lo lắng che kín đầu mình, trông như muốn bỏ chạy.

Dưới chiếc khăn trùm đầu, còn vang lên một tiếng nức nở khe khẽ.

Cậu muốn khóc.

Từ Hòe Đình đành phải tạm thời buông tha cho cậu.

Năm hắn hai mươi tuổi, để kỷ niệm mười hai năm hắn và bé thỏ bên nhau, Từ Hòe Đình đã dày công chuẩn bị một bữa tối lãng mạn và một màn pháo hoa hoành tráng.

Khi nhìn thấy pháo hoa, bé thỏ vui sướng nhảy nhào vào lòng hắn.

Từ Hòe Đình đón lấy thân hình mũm mĩm của bé thỏ, bị sự hạnh phúc của cậu lan truyền, cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Lần này, khi hắn lại hỏi thỏ nhỏ có thể cho hắn xem gương mặt thật hay không, bé thỏ do dự hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu một cái, nhỏ đến mức gần như không thể nhận ra.

Tâm nguyện nhiều năm, cuối cùng cũng có thể thực hiện, tim Từ Hòe Đình đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

Hắn cẩn thận tháo chiếc khăn trùm đầu của bé thỏ xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như lặng đi.

Quả nhiên, sinh vật bên trong lớp thú bông là một con người.

Đó là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.

Có lẽ vì không chịu nổi ánh mắt quá mức nóng rực của hắn, thiếu niên hơi nghiêng đầu, gương mặt ửng đỏ.

"Ricardo..." Cậu khẽ gọi tên hắn.

Từ Hòe Đình hạ giọng, như thể sợ làm cậu hoảng sợ: "Có thể nói cho anh biết tên của em không?"

"... Tiểu Mãn."

Nhưng ngay giây tiếp theo, Từ Hòe Đình hoảng hốt nhận ra làn da của thiếu niên đang dần trở nên trong suốt.

Giống như những câu chuyện thần thoại, khi thân phận thật sự bị phát hiện, sinh vật thần bí lập tức biến mất.

Mười mấy năm đã trôi qua, người năm đó trông như một người trưởng thành, nhưng giờ đây, dáng vẻ dưới lớp khăn trùm đầu vẫn rất trẻ. Thời gian dường như đã ngừng lại trên cơ thể cậu, thế nào cũng không thể là người bình thường được.

Trong khoảnh khắc ấy, Từ Hòe Đình hối hận vì đã cố chấp muốn nhìn thấy gương mặt thật của cậu, hối hận đến mức muốn chết đi được.

Nhận ra tình trạng của bản thân, thiếu niên bất đắc dĩ nói với hắn: "Em phải đi rồi."

Nghĩ đến việc hắn luôn hỏi cậu tại sao lại chọn hắn, tại sao lại đi theo hắn.

Diệp Mãn ngượng ngùng nói: "Có người đã nói với em rằng, tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau."

Sau khi cậu chết, một giọng nói đã nói với cậu rằng, lẽ ra họ vốn nên như vậy.

Nhưng kết quả là cậu còn chưa kịp gặp hắn thì đã chết rồi.

Giọng nói đó nghe vô cùng đau khổ, gần như vỡ vụn, sắp tan biến.

Có lẽ vì thấy cậu chết quá đáng thương, cuối cùng giọng nói ấy hỏi cậu có tâm nguyện gì không, nếu yêu cầu không quá cao thì sẽ cố gắng giúp cậu hoàn thành, xem như tích đức làm việc thiện.

"Em tò mò không biết người đó đã nói về tình huống gì nên đã cầu xin họ đưa em quay trở lại để tận mắt chứng kiến."

Xem như điều duy nhất muốn làm sau khi chết.

Ban đầu, khi đưa ra tâm nguyện này, cậu không suy nghĩ quá nhiều, nhưng sau đó, mọi thứ dần dần trở nên khác đi.

"Thời gian sắp hết rồi, em phải đi đây." Cậu cúi đầu.

"Vậy em là người yêu tương lai của anh, bây giờ em phải quay về." Từ Hòe Đình ôm chặt lấy cậu, hoảng loạn hỏi: "Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai, anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi rồi sẽ có một ngày được gặp lại em, đúng không?"

Diệp Mãn há miệng, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên.

Xin lỗi.

Cậu chưa kịp nói thành lời, thân thể trong vòng tay Từ Hòe Đình bỗng nhiên biến mất.

Chiếc khăn trùm đầu hình thỏ rơi xuống mặt đất.

Ngoài cửa sổ, pháo hoa bừng sáng, chớp tắt chiếu lên khuôn mặt trống rỗng của Từ Hòe Đình.

Hắn ôm chặt con thú bông trống rỗng vào lòng.

Miệng lẩm bẩm: "Anh sẽ tìm được em, anh sẽ chờ em."

Nhưng tất cả cuối cùng vẫn chỉ là một đoạn nhạc đệm không nên tồn tại của số phận vô thường.

Một kỳ tích hiếm hoi.

Diệp Mãn đã biến mất.

......

Sáng sớm.

Diệp Mãn tỉnh lại trong vòng tay siết chặt đến mức nghẹt thở.

"Buông... tay... em không thở nổi!"

Từ Hòe Đình chậm rãi mở mắt ra, cơn đau nhói từ giấc mơ vẫn chưa tan biến.

Chỉ đến khi nhìn rõ gương mặt trước mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi càng siết chặt vòng tay hơn.

Diệp Mãn ngơ ngác: "Sao vậy?"

Từ Hòe Đình đáp: "Anh vừa gặp ác mộng, mơ thấy em không còn nữa."

Diệp Mãn ôm lấy hắn: "Giấc mơ đều là giả, anh lớn như vậy rồi, còn bị ác mộng dọa sợ sao? Em còn chưa từng có ác mộng đâu."

Từ Hòe Đình chôn đầu vào cổ Diệp Mãn, từng chút từng chút lưu luyến hôn lên làn da cậu: "Anh biết tất cả đều là giả."

"Bé cưng tiểu Mãn, em có biết không?"

"Hửm?"

"Anh phát hiện ra rằng anh căn bản không thể sống trong một thế giới không có em."

Trong giấc mơ, Diệp Mãn vẫn là một chàng trai hai mươi tuổi, còn Từ Hòe Đình đã hai mươi tám tuổi.

Diệp Mãn nghiêm túc suy nghĩ: "Anh nói vậy, vậy em sẽ cố gắng sống thật lâu một chút nhé?"

Từ Hòe Đình hôn lên môi cậu.

"Một lời đã định."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK