• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Về đến nhà rồi, micio."

Diệp Mãn đáp một tiếng, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích: "Cái từ "micio" gì đó, nghĩa là gì vậy?"

Từ Hòe Đình chọc chọc má cậu: "Không nói cho em."

Diệp Mãn hừ một tiếng, tỏ vẻ mình đang giận rồi dựng tai lên nghe phản ứng của Từ Hòe Đình, ngón tay nắm chặt, không biết có nên hay không.

"Anh Thống, tối nay tôi có tính là thoát khỏi kiếp độc thân không?"

""Tổ tông sống" nói thích tôi, muốn làm bạn trai tôi!"

"Tôi... tôi còn chưa từng yêu đương, lại còn là với con trai, tôi cũng không rõ lắm như vậy có đúng hay không... Tôi có phải hơi vội vàng không? Nhưng mà anh ấy thật sự rất tốt..."

"Tôi thích anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy."

Cậu rất rõ ràng, thứ cậu muốn thì sẽ nắm chặt không buông tay, chưa bao giờ do dự hay chần chừ, luôn muốn suy xét thật kỹ rồi mới quyết định.

Cơ hội không đợi người, nhiều lúc chờ cậu suy nghĩ xong xuôi, mọi thứ đều đã muôn mất rồi. Đa phần thời gian, cậu toàn dựa vào bản năng và cảm xúc mà hành động.

Hiện tại, cậu chưa hoàn toàn hiểu rõ tình cảm của mình với Từ Hòe Đình, đầu óc vẫn còn rối loạn, nhưng chỉ cần có một khoảnh khắc rung động, cậu sẽ nghĩ cách để có được.

—— Trừ khi thử thách quá lớn, vượt ngoài khả năng của cậu.

Nhưng "tổ tông sống" này lại tự dâng tới cửa.

""Tổ tông sống" nhất định không biết anh ấy vừa chọc phải ai." Diệp Mãn lẩm bẩm trong lòng, vừa nói chuyện với anh Thống.

Hắn không biết, cậu thật ra rất hung dữ đó.

"......"

"Anh Thống?"

"......"

"Lần này thật sự treo máy sao?"

"......"

Xem ra đúng thật rồi.

Từ Hòe Đình làm sao không nhìn ra cậu đang thấp thỏm, cảm thấy cậu đáng yêu đến mức làm người ta muốn tan chảy: "Thật sự muốn biết à?"

"Anh đã dạy em cách cầu xin anh rồi."

Hắn khẽ chạm vào vành tai Diệp Mãn, nhìn cậu run rẩy, lùi lại một chút rồi lại không kìm được mà tự dâng đến trước mặt hắn. Quả thực rất thú vị.

Diệp Mãn nhíu mày, mong muốn biết câu trả lời đã chiến thắng sự xấu hổ, đành đỏ mặt, lúng túng nói: "Ricardo, làm ơn, nói cho em đi."

Sau đó, cậu nghe thấy người bên cạnh bật cười khe khẽ: "Ừ, còn gì nữa không?"

Người này sao lại thích trêu cậu đến thế!

Diệp Mãn ngượng ngùng và bực bội kéo tay Từ Hòe Đình đặt bên tai mình rồi lấy hết can đảm, há miệng cắn xuống.

Miệng cậu mở rất lớn, tư thế cũng rất chuẩn, nhưng khi cắn xuống lại khó mà dùng lực, chỉ có thể dùng những chiếc răng nhỏ gọn của mình cắn lấy tay Từ Hòe Đình, hung hăng nhai nhai, còn để lại một ít nước miếng.

"Micio." Từ Hòe Đình tựa lên tay lái, chống mặt, cố ý gọi cậu như vậy, càng làm trầm trọng thêm trò đùa dai: "Dùng thêm chút lực cắn cũng không sao."

Diệp Mãn chà sát răng trên tay hắn, phát hiện hắn hoàn toàn không sợ bị uy hiếp.

Nếu hắn không sợ, Diệp Mãn tiếp tục cắn cũng chẳng có tác dụng gì, cậu định buông ra.

Hàm dưới mới thả lỏng, Từ Hòe Đình lại không buông tha.

Hắn điều chỉnh góc độ, không lùi mà còn tiến thêm.

Diệp Mãn giữ lấy cổ tay hắn, định ngăn cản, trong miệng vẫn cố gắng lầm bầm: "Anh có nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn ở bên em sao... Không có đường rút lui đâu...

"Em thật sự... rất hung dữ đó...

"Anh biết rồi, cũng không sợ, cũng không sợ sẽ hối hận sao..."

Đầu lưỡi đã tê rần.

Khóe mắt Diệp Mãn ươn ướt.

Từ Hòe Đình rút ngón tay ra, để Diệp Mãn nằm ngửa ra một bên thở dốc, lấy khăn giấy lau tay, bình tĩnh nói: "Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không hối hận."

"Ngược lại, câu này phải là anh nói với em. Sau này em không được hối hận mới tốt."

Trên mặt Diệp Mãn tràn ngập dấu chấm hỏi.

Cậu hối hận cái gì chứ?

Từ Hòe Đình nhìn cậu thật sâu.

Hắn biết tối nay Diệp Mãn có thể chỉ là vì nhất thời nóng đầu, xúc động mà đồng ý lời theo đuổi của hắn.

Bé mèo của hắn có chút khờ khạo, lại dễ dàng bị những hành động nhỏ bé, những cử chỉ ân cần lấp lánh như những bông hoa nhỏ làm cho choáng váng, bị dụ dỗ đến mức chẳng còn phân biệt được gì nữa mà chấp nhận mọi thứ.

Trước đây, chỉ cần một viên Royal Blue là đã có thể khiến cậu vui vẻ mà chạy theo hắn như một cái đuôi nhỏ.

Cậu trước giờ đều như vậy, nhưng lần này không biết có phải là do cái tên trúc mã kia làm cho tức đến mức nghiêm túc với tình cảm này hay không.

Nhưng Từ Hòe Đình cũng không có ý định nhắc nhở micio của hắn, mà hào phóng cho cậu thời gian để tự suy nghĩ.

Diệp Mãn không hiểu vì sao hắn lại nói vậy, đành trước tiên thanh minh để miễn trách nhiệm: "Nếu một ngày nào đó, anh phát hiện ra mình nhìn nhầm, em không phải là kiểu người mà anh thích, vậy thì anh cũng không được trách em! Anh chỉ có thể tự trách mắt mình không tốt, không được tìm em gây phiền phức!"

Từ Hòe Đình cười nhẹ: "Yên tâm, mắt anh tốt đến mức muốn chết. Nhìn quen lũ hỗn trướng xấu xa nhất thế giới, nên rất dễ nhất kiến chung tình với một bé ngốc đơn thuần."

Diệp Mãn: "?"

Vừa rồi có phải hắn mắng mình ngốc không?

Với người khác thì không chắc, nhưng đối với chuyện này, cậu cực kỳ nhạy cảm.

Từ Hòe Đình: "Nhưng mà em đó, hy vọng sáng mai anh sẽ không nhận được cuộc gọi chia tay của em."

Diệp Mãn lớn tiếng nói: "Em mới không chia tay anh đâu!"

Từ Hòe Đình hơi nhướng mày: "Đây là chính em nói đó."

Diệp Mãn ngẩng đầu: "Em nói, anh đừng tưởng chỉ có mình anh là người coi trọng lời hứa, em cũng là người giữ lời!"

Từ Hòe Đình: "Vậy thì tốt quá, chúng ta đúng là trời sinh một đôi."

Diệp Mãn há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

...

Trước khi xuống xe, Diệp Mãn bảo hắn lấy điện thoại của mình chụp một tấm ảnh.

Chuyện này là đã bàn trước rồi.

Nhắc đến chụp ảnh, Từ Hòe Đình bỗng nhớ đến một chuyện.

"Em vừa rồi lấy được ảnh từ cái người họ Tưởng gì đó kia, có thể cho anh xem được không?"

Diệp Mãn đưa điện thoại của mình cho hắn, để hắn tự chụp một bức ảnh rõ nét rồi lưu vào máy.

Nghe hắn nhắc đến chuyện đó, cậu lấy từ trong túi ra bức ảnh kia rồi đưa cho hắn: "Em cũng không biết nó có tính là quan trọng không nữa, chỉ là một tấm hình lúc nhỏ của em thôi."

Từ Hòe Đình dùng điện thoại của hắn chụp lại bức ảnh, rồi trả điện thoại lại cho cậu.

Diệp Mãn vui vẻ cầm lấy điện thoại: "Như vậy, lần sau nếu em không tìm thấy anh, người khác hỏi anh trông như thế nào, em có thể lấy ảnh của anh cho bọn họ xem rồi."

Từ Hòe Đình thu tay về, nhưng lại vươn người qua lấy lại điện thoại của cậu: "Vậy thì chụp thêm mấy tấm nữa đi."

Sau khi chụp xong, hắn mới trả điện thoại lại cho Diệp Mãn, rồi lúc này mới có thời gian xem tấm ảnh mà Diệp Mãn đưa.

Khi nhìn thấy người trong ảnh, ánh mắt hắn dịu lại.

Tấm ảnh có vẻ đã cũ, nhưng vẫn còn khá rõ ràng.

Trong ảnh là một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi, đứng dưới vòng đu quay ở công viên. Nhìn vào thời tiết, có lẽ là mùa đông, trên người mặc một chiếc áo lông vũ dày, trên cổ quàng một chiếc khăn rất to.

Hầu hết màu sắc trên ảnh đều đã phai nhạt, chỉ còn lại chiếc khăn quàng cổ kia, đỏ rực đến chói mắt.

Diệp Mãn đang tìm một vị trí dễ thấy trên điện thoại để lưu ảnh của Từ Hòe Đình, tùy tiện nói: "Đây là em hồi nhỏ, lúc đó ba mẹ dẫn em đi công viên chơi rồi chụp lại. Trước kia thực ra có rất nhiều ảnh, nhưng khi chuyển nhà thì phần lớn đều bị vứt đi như rác, bây giờ chỉ còn lại duy nhất tấm này."

Từ Hòe Đình chạm nhẹ vào chiếc khăn quàng đỏ trên cổ mình, giọng ôn hòa nói với cậu: "Cho anh bức ảnh này được không?"

Diệp Mãn nghe giọng hắn nghiêm túc như vậy thì hơi ngại ngùng: "Nếu anh thích thì cứ lấy đi, chỉ là một tấm ảnh cũ mà thôi." Cậu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu không phải Tưởng Hạo phát điên, nhặt lại từ đống đồ bỏ đi của em rồi trả lại cho em, thì em cũng không nhớ là còn có bức ảnh này."

Từ Hòe Đình cẩn thận cất tấm ảnh vào trong túi áo, chợt nhận ra — cái tên họ Tưởng gì đó lại dám tùy tiện vứt đi một thứ quan trọng như vậy.

Hắn sa sầm mặt xuống, "Cái tên Tưởng gì đó, đưa địa chỉ nhà cậu ta cho anh."

Diệp Mãn ngơ ngác: "Anh muốn làm gì?"

Từ Hòe Đình trầm giọng nói: "Mua một vạn cái hộp bút. Cậu ta không phải thích vứt đồ sao? Anh sẽ để cậu ta một hơi ném cho đã."

Hắn lấy điện thoại ra, tìm số liên lạc của trợ lý Trần, thật sự định nói là làm, tính thực hiện ngay lập tức. Nghe thấy hắn có động thái, Diệp Mãn vội vàng giữ chặt hắn: "Thôi thôi! Chuyện này từ nhiều năm trước rồi mà!"

"Nhưng cậu ta bắt nạt em, không được, anh vẫn phải—"

Diệp Mãn đột nhiên nghiêng người tới gần, hôn lên mặt hắn.

Từ Hòe Đình lập tức đặt điện thoại xuống.

Được rồi, bỏ qua vậy.

...

Diệp Mãn về nhà hơi muộn, lén lút mò mẫm trở về phòng mà không bị ai phát hiện.

Hai phút sau, Trì Giác cũng về đến nhà, vừa nhìn thấy Trì Nhạn đang ngồi trên sô pha thì giật mình suýt đứng tim.

Trì Nhạn với đôi mắt thâm quầng, im lặng nhìn về phía anh.

Trì Giác theo bản năng giấu ba lô ra sau lưng: "Ha ha, anh cả, sao anh lại ngồi đây..."

"Lấy đồ trong ba lô ra."

Trì Giác che túi, giằng co một lúc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn lấy đồ ra, tiện thể kể sơ qua chuyện tối nay.

"Anh cả, anh có thể giả vờ không biết chuyện này được không?"

Trì Giác cũng biết điều đó rất khó. Với tính cách của Trì Nhạn, tám chín phần mười ngày mai sẽ gọi tiểu Mãn vào thư phòng để "tâm sự".

Mà nếu tiểu Mãn biết, chắc chắn sẽ nghĩ rằng anh cố ý theo dõi, chờ bắt thóp rồi mật báo với anh cả.

Trời đất chứng giám!

Phần đầu của chuyện thì đúng là thật, nhưng cái phần sau về việc mật báo thì anh hoàn toàn bị oan mà!

Trì Giác làm bộ suy ngẫm sâu sắc, tự trách bản thân: "Đều là lỗi của em, đã làm gương xấu cho tiểu Mãn. Nhất định là nó học theo em rồi. Anh cả, có gì anh cứ nói với em đi, em hứa sẽ sửa!"

Trì Nhạn xem ảnh chụp được chụp lại từ tấm đơn phản, day day mi tâm: "Từ Hòe Đình."

"Một bên là Mạnh gia muốn hủy bỏ hôn ước, một bên lại là Từ gia chạy đến trêu chọc đứa em khác của anh, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?"

Trước đó còn chưa chắc chắn, giờ thì hoàn toàn có chứng cứ rõ ràng.

"Anh cả..."

Trì Giác và Diệp Mãn không suy nghĩ sâu xa về chuyện này, nhưng Trì Nhạn thì luôn phải lo lắng nhiều hơn một chút. Anh nghĩ càng nhiều, không tránh khỏi nghi ngờ dụng ý của đối phương.

"Anh sẽ tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Từ Hòe Đình." Trì Nhạn nói: "Còn về phía tiểu Mãn... Tạm thời đừng nói cho em ấy biết là anh đã hay tin."

Trì Giác thở phào nhẹ nhõm, định lấy lại đồ nhưng Trì Nhạn vẫn chưa buông tay.

Trì Nhạn nói: "Gửi cho anh một bản ảnh chụp."

...

"Anh Thống, cậu còn chưa về sao?"

Trong phòng, Diệp Mãn đang chờ hệ thống trả lời.

"Anh Thống ơi, cậu đã treo máy rất lâu rồi, bây giờ là buổi tối, tôi đã nằm ngay ngắn trên giường, cậu tính khi nào trở lại vậy?"

"... Diệp... Cậu..."

Diệp Mãn bật dậy khỏi giường: "Anh Thống!"

Lắng nghe thật kỹ, cuối cùng giọng nói kia cũng rõ ràng hơn.

Hệ thống: "Chờ chút, tôi mở lại folder trước đã."

Diệp Mãn ngoan ngoãn nằm lại trên giường, hỏi: "Anh Thống, cậu đi đâu vậy? Trước nay cậu chưa bao giờ biến mất lâu như vậy."

Hệ thống: "Không phải đã nói là đi treo máy sao? Cậu yêu đương còn muốn tôi bồi sao? Phi lễ chớ nhìn hiểu không hả! Ai, cái người này thật là, tôi không kể chuyện thì cậu không ngủ được sao? Xem ra tôi phải bớt chút thời gian để cho cậu bị...., không đúng..."

"Sao cậu không kêu cái tên họ Từ kia kể cho cậu nghe đi?"

Diệp Mãn cười hì hì: "Đương nhiên là vì anh Thống tốt nhất, tôi thích anh Thống nhất!"

"Hừ, miệng lưỡi trơn tru."

Hệ thống theo thường lệ kể chuyện xưa để ru cậu ngủ.

Diệp Mãn nằm trên giường, nói: "Xin lỗi anh Thống, lần này cũng thất bại rồi."

Trong chăn vang lên tiếng sột soạt.

Diệp Mãn trùm kín chăn, nói: "Thật ra... tôi có chút không muốn tiếp tục làm chuyện xấu nữa."

Hệ thống ngừng kể chuyện.

"Vậy thì đừng làm."

"Vậy tôi có chết không? Cậu từng nói về quán tính của cốt truyện..."

Diệp Quốc Văn đã mai danh ẩn tích, chỉ cần ông ta không xuất hiện nữa, mọi chuyện sẽ qua đi.

Ba mẹ, anh cả, còn có dì Chu... còn cả "tổ tông sống" nữa, họ sẽ không ghét bỏ cậu nữa đúng không?

Diệp Mãn trong lòng vẫn còn lo lắng.

"Rốt cuộc quán tính của cốt truyện là gì?"

"Cậu sẽ không chết."

"... Sẽ không."

"Diệp Mãn." giọng hệ thống trở nên nhẹ nhàng: "Cứ sống thật tốt đi, những chuyện khác, cậu không cần bận tâm."

"Tết sắp đến rồi, ông bà nội, cha mẹ, cả bà ngoại của cậu cũng sẽ về nhà. Cậu còn có "tổ tông sống", lần họp mặt này sẽ rất náo nhiệt. Vui vẻ một chút, đừng nghĩ quá nhiều. Cậu còn có anh Thống đây bồi cậu mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK