"Thưa ông, vậy phía bên cô Tát thì phải nói thế nào? Cô ấy vẫn luôn đợi Diệp thiếu ra tù mà." Viên cảnh vệ bát quái hỏi nhỏ.
Ông cụ Diệp đã có tính toán riêng: "Tát Nghiên tất nhiên là người vợ duy nhất của Tiểu Hàng."
"Vậy không phải là lừa gạt Diệp thiếu sao?" Viên cảnh vệ không hiểu.
Ông Diệp nhìn Diệp Bộ Hàng đang đứng trên du thuyền phía xa, nói: "Đứa bé này, về sau nó sẽ hiểu cho khổ tâm của tôi, bây giờ cứ tạm để nó chơi một thời gia, trưởng thành rồi thì sẽ trở lại."
Diệp Bộ Hàng vừa trở lại công xưởng, đã đi thẳng đến phòng Dương Từ, tìm trái tìm phải mãi vẫn không thấy bóng cô đâu.
Cậu liền đi tới phòng Mễ Khả Nhi, gõ cửa, một lúc lâu sau cửa mới mở ra.
"Ai nha? Rạng sáng hai giờ, ngày mai còn phải quay chương trình, làm mắt tôi có quầng thâm thì phải làm sao?" Mễ Khả Nhi lim dim mắt buồn ngủ, xiêu vẹo ra mở cửa.
"Dương Từ đâu?"
"Diệp thiếu yêu quý của tôi, không nhìn giờ đang là mấy giờ sao?" Mễ Khả Nhi ngáp dài, "Giờ này thì chắc chắn là đang ngủ rồi."
"Tôi tìm hết rồi, không thấy bóng cô ấy đâu." Diệp Bộ Hàng lo lắng trong lòng, bên ngoài bây giờ vẫn đầy đám fan của Côn Tẫn và Dương Tư Tư không chịu bỏ qua, cô ấy có thể đi đâu được?
"Hình như đang mưa lớn mà, một mình cô ấy đi đứng bất tiện, sao mà ra ngoài được? Yên tâm đi."
Diệp Bộ Hàng càng lo hơn, "Nhưng không thấy cô ấy."
Mễ Khả Nhi xoa xoa mắt, nói: "Chờ tôi một lát, tôi có gắn máy nghe lén trên người cô ấy, để tôi kiểm tra giúp cậu xem cô ấy đang ở đâu."
"Là gắn ở trên răng sao?" Diệp Bộ Hàng.
"Ừ, cô ấy nói với cậu à, chứ bình thường cô ấy khôn khéo lắm, chẳng nói với ai đâu."
"Không tác dụng đâu, cái máy nghe lén đó đang gắn trên người tôi rồi." Diệp Bộ Hàng cũng đoán Dương Từ sẽ không có ý định nghe lén cậu. Nhưng đã trễ thế này, cô ấy có thể đi đâu?
--- ------ ----
Bệnh viện trung ương thành phố Tam Tinh, hành lang khu phòng vip, mùi nước khử trùng xộc vào mũi, khó ngửi cùng cực.
Nơi này cũng đầy là người, Dương Từ đổi một bộ đồ bệnh nhân, mái tóc dài thả xõa, mang khẩu trang, rất ra dáng một người bệnh nặng, cô đến để xem Dương Tư Tư đang thế nào?
Ở cửa, Vương Nhất đang ngồi buồn bực: "Chị Tư Tư vẫn còn trong phòng bệnh, tôi chẳng giúp được gì, cảm giác này thật mẹ nó nghẹn khuất."
"Đúng vậy, đúng vậy, tiện nhân Dương Từ kia còn có thể sống tốt như vậy, làm tôi hận không thể đến lột da cô ta."
"Phải nói Dương Từ đó cũng thật tốt số, tai nạn xe kia vốn vẫn chưa đủ nghiêm trọng, nên đụng chết cô ta đi mới phải, vậy thì thế giới sẽ bớt đi một kẻ gây họa."
Dương Từ nghe những lời này, nếu là vài ngày trước, cô đã sớm không nhịn được tiến lên xé miệng bọn họ.
Cô đẩy xe lăn về phía thang máy, nếu bên ngoài phòng bệnh của Dương Tư Tư có nhiều người như vậy, chắc hẳn là không có việc gì.
Cửa thang máy mở ra, trong lòng cô có suy nghĩ, nên không nhìn người trước mắt mà đi vào luôn.
Người nọ vừa khéo cũng đang xem hồ sơ bệnh án, bất ngờ không cẩn thận bị đụng, hơi đưa mắt nhìn Dương Từ.
Dương Từ vội vàng nói: "Xin lỗi."
"Em gái? Lâu quá không gặp em." Một giọng nam thanh thúy vangn lên.
Dương Từ ngẩng lên, đập vào mắt là một bác sĩ đẹp trai mặc áo khoác dài trắng, mặt mũi thanh tú, tự tin đúng mực, giống như anh trai lớn luôn chăm sóc cô mười năm trước.
"Anh nhận nhầm người rồi. Tôi không quen anh." Hôm nay Dương Từ đã võ trang toàn thân, cũng không tin anh ta có thể nhận ra mình thật.
Vân Nhược Yết nói: "Anh sẽ không nhận nhầm ánh mắt của em."
"Không biết bạn của bác sĩ đây là ai? Tôi tên Tô Vãn Vãn, trước giờ chưa từng có người bạn nào là bác sĩ." Dương Từ nhẹ giọng.