Dương Từ cẩn thận quan sát thay đổi của người trước mắt, nói: "Cậu biết Diệp Thúc?"
"Không phải, tin tức có nói Dương Tư Tư là Diệp Thúc, anh chỉ đang nghĩ sao cô ta có thể to gan làm chuyện giả mạo như vậy?" Diệp Bộ Hàng đáp.
"Không còn sớm rồi, mau đi ngủ đi." Dương Từ tắt đèn nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ, từ khi có Diệp Bộ Hàng bên cạnh cô không còn không dám ngủ quá sâu như xưa nữa.
Ở trong cô nhi viện, một khi anh ngủ sau, những đồ quan trọng giấu trong người sẽ không còn nữa.
Cô ôm chặt tay Diệp Bộ Hàng, không muốn buông ra.
Diệp Bộ Hàng cũng vòng tay qua eo cô, bàn tay đặt lên lưng cô, vỗ về cô an giấc, chờ khi cô ngủ rồi, cậu mới nhẹ tay nhẹ chân im lặng xuống giường tìm tới phòng Mễ Khả Nhi.
Mễ Khả Nhi bị đánh thức lần nữa thì tức giận đến phải mắng mẹ nó, mảy may không thấy vẻ điềm đạm trước mặt Mạnh Quý Tư khi xưa.
"Chị dâu, tôi có chuyện muốn nói với cô." Diệp Bộ Hàng nói.
"Một, tôi không phải chị dâu của cậu, hai, cậu có mỹ nhân trong ngực sự nghiệp thành công mai không cần dậy sớm, tôi đây số khổ mai còn phải đi quay chương trình gameshow cùng Lưu Bối Mông và Tề Đống đấy." Mễ Khả Nhi tức giận nói.
Diệp Bộ Hàng kéo cô vào trong phòng, làm một ký hiệu im lặng.
Mễ Khả Nhi ngáp một cái rồi nói: "Diệp thiếu không sợ Dương Từ sẽ ăn giấm sao? Nếu bị đám chó săn chụp được hình Diệp thiếu tới phòng tôi thì danh dự của cậu coi như mất sạch."
"Đưa tôi số tài khoản của người thần bí trả tiền mà cô vừa nói với Dương Từ lúc nãy." Diệp bộ Hàng nói thẳng mục đích.
"Diệp thiếu, mặc dù bây giờ tôi là nghệ sĩ của Mạnh Quý Tư, anh ta là ông chủ của tôi, thì cũng không phải ông chủ chân chính, giữa chúng tôi cũng chỉ là quan hệ hợp đồng, tôi không cần nghe anh ấy nói, tất nhiên càng không cần phải nghe lời cậu." Mễ Khả Nhi uy vũ bất khuất.
Diệp Bộ Hàng lấy điện thoại, xoay xoay trong tay: "Ong mật là côn trùng có ích, nhưng ong mật đốt người thì cũng không phải tốt lành gì, quân đội tòa án kiểm sát viên chính quyền đều đang nhìn chằm chằm cô đấy."
"Diệp thiếu, lần này cậu không biết suy nghĩ à, thật không sợ Dương Từ biết thân phận của cậu?" Mễ Khả Nhi cũng uy hiếp ngược lại.
"Vậy phải xem chị dâu nói ra trước hay là cảnh sát chạy tới trước." Diệp Bộ Hàng đã ấn xuống dãy số của cảnh sát nước C.
"Số tài khoản 7498877558577, chủ tài khoản tên là Diệp Thúc, một người nước C thường xuyên sinh sống ở nước ngoài, nhưng cũng khéo, em gái người cha nuôi trước của Dương Từ là mẹ nuôi của Diệp Thúc. Đúng rồi, theo như tin tức tôi tra được, Diệp Thúc cũng là con gái của bà cô nhà cậu, cô ruột của cậu." Mễ Khả Nhi nói.
Diệp Bộ Hàng mỉm cười tắt điện thoại: "Cám ơn chị dâu, trí nhớ của chị dâu thật tốt."
"Còn kêu chị dâu nữa tôi liền đánh chết cậu." Mễ Khả Nhi đẩy người ra khỏi phòng.
Vừa bước ra cửa, Diệp Bộ Hàng tình cờ gặp được Tề Đống và Lưu Bối Mông đi rót nước.
"Anh Tề Hải, sao trễ thế này anh lại ra khỏi phòng chị Mễ Khả Nhi?" Thấy trên cổ Diệp Bộ Hàng có dấu vết ***, trong mắt Lưu Bối Mông đầy đau lòng.
Tề Đống cũng đánh giá mặt mũi Tề Hải, cuối cùng khuyên giải an ủi: "Mễ Khả Nhi lớn hơn cậu, Tề Hải cậu thật may mắn hơn bọn tôi nhiều lắm, cậu đã có vô số fan có một bộ phim thành danh, đừng tự phá hủy tiền đồ của mình."
Diệp Bộ Hàng đây là có lý cũng không nói được, nên dứt khoát không giải thích, mỉm cười nói: "Nghe nói hai người cũng nhận quay một gameshow không tệ, ngày mai thu hình, chúc mừng."
"Anh không đi sao?" Lưu Bối Mông hỏi, "Trong kịch bản em nhận có tên anh đó."
"Chứ không phải tên một đội?" Diệp Bộ Hàng thắc mắc.
"Đúng vậy, một đội gồm một quản lý, có anh, chị Chu Nghệ Vi và chị cùng tham gia nữa, chị chưa nói với anh chị sao?" Lưu Bối Mông kinh ngạc.