Trời vừa sáng, Lưu Bối Mông mới coi được một nửa kịch bản, cô bé khóc không ra nước mắt: "Nhiều như vậy, chị cho có một đêm làm sao học kịp hết? Anh ơi, anh xem đến đâu rồi?"
Tề Hải khí định thần nhàn đặt điện thoại xuống: "Anh xem xong rồi, cũng đã phân tích xong."
"Sao nhanh vậy ạ?" Lưu Bối Mông kinh ngạc, cô bé đọc hiểu như bình thường thôi cũng không nhanh được như vậy.
"Phách phách phách." Dương Từ vỗ tay đi vào, "Tề Hải nhà cậu thật bản lãnh không tệ."
Lưu Bối Mông như nhìn thấy cứu tinh, đi tới dựa vào vai Dương Từ, nói: "Chị, em đã hai mươi bảy giờ đồng hồ không ngủ rồi, bây giờ lời thoại cũng không học xong, phải làm sao đây?"
"Cảnh này của em chỉ có mười lời thoại, rất đơn giản, đừng quên tình tiết là được." Dương Từ thấy bọn họ đã đọc kịch bản cả đêm, cuốn kịch bản của Lưu Bối Mông phủ kín chú thích, còn của Tề Hải lại trống rỗng.
"Tề Hải, cậu vậy mà nói xem hết kịch bản rồi?" Dương Từ cầm kịch bản trắng sạch, hỏi.
Tề Hải gật gật đầu: "Ừ."
"Hôm nay đến đây thôi, lát nữa quay phim xong thì nghỉ ngơi cho tôi, rồi chép hết lại nửa đầu kịch bản cho tôi." Dương Từ đẩy xe lăn đến cái tủ bên phải, lấy một cuốn kịch bản dày đưa cho Diệp Bộ Hàng.
Diệp Bộ Hàng nhận lấy, nhìn qua, bên trong viết chữ kín đặc, vô cùng cặn kẽ, chữ viết ngay ngắn, có vẻ đã bỏ rất nhiều công sức.
"Đây là cô viết?"
"Ừ, chỉ là lấy góc độ hiểu biết của một độc giả, nếu cần cứ chú thích luôn lên đó." Dương Từ trả lời.
Lúc này Diệp Bộ Hàng đã rõ câu mệt mỏi tối qua Dương Từ nói là có ý gì.
"Ngẩn người đứng đó làm gì? Lưu Bối Mông, em phải nắm chặt thời gian học thoại, bao giờ trang điểm chuẩn bị diễn, cả hai biểu diễn thử cho tôi một lần. Nghệ sĩ của tôi không thể để bọn họ cười nhạo được."
"Cô để ý việc đó vậy ư?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
Dương Từ chỉ điện thoại cậu ta, nói: "Chẳng lẽ cậu chưa xem tin wechat? Nam hai là Côn Tẫn."
"Côn Tẫn sao còn có thể nhận vai được?" Diệp Bộ Hàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lúc cậu mở máy, phát hiện chú gửi cho mình một tin nhắn: Để ảnh đế Côn Tẫn tới làm vai phụ cho cháu, người chú này đối với cháu không tệ nhỉ?
Diệp Bộ Hàng nhìn tin nhắn này, thấy rất khó chịu, vốn là Dương Từ có tình xưa khó quên với Côn Tẫn, bây giờ còn ở chung một đoàn làm phim, khó tránh tình cũ lại cháy?
"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Dương Từ hỏi.
Diệp Bộ Hàng hỏi lại: "Cô vẫn thích Côn Tẫn sao?"
"Chuyện tình cảm riêng tư của tôi không cần cậu quản!" Dương Từ đẩy xe lăn tới cạnh Lưu Bối Mông, giảng giải lời thoại cho cô bé dễ nhớ.
Khi tới chỗ quay phim, hóa trang xong xuôi, Diệp Bộ Hàng tựa hồ chính là quận vương gia quần là áo lượt thật, tiểu quận vương gia ỷ vào trong nhà có tiền có thế, liền bắt đầu làm xằng làm bậy, cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi một ngày một đêm trong thanh lâu mới bị tiểu nha hoàn tới gọi về.
Mà tiểu nha hoàn cũng là đã lâu không ngủ, mệt mỏi mang người đi tìm khắp kinh thành mới tìm được quận vương gia, để người về nhà, vì hôm nay là thọ yến của lão phu nhân.
Diệp Bộ Hàng diễn tiểu quận vương rất có thần, đạo diễn Diêu Ba hài lòng ghê gớm, rất nhiều cảnh đều một lần là qua.
Mà Lưu Bối Mông dù có bị NG một lần, tổng thể cũng không giống như một người mới, vẻ mệt mỏi cũng không phải diễn chút nào, mà là do Dương Từ bắt bọn họ trắng đêm không được ngủ mà thành.
Lúc quay xong, Diêu Ba tìm tới Dương Từ, hết lòng khen ngợi: "Ngày quay đầu tiên vốn tưởng sẽ hơi quá sức, không nghĩ bọn họ lại dễ dàng qua cảnh như vậy, cô đúng thật là tinh mắt."
"Đạo diễn Diêu cũng rất có mắt nhìn, những hướng dẫn của ông vừa rồi hẳn sẽ có trợ giúp rất lớn với con đường diễn xuất sau này của bọn họ." Dương Từ khách sao nói, nếu là trước đây cô sẽ không nói như thế, nhưng bây giờ cô gần như bắt đầu từ số không, cũng dần học được mấy từ khách khí này.
"Dương Từ, cô rất không giống lời đồn bên ngoài, có người nói cô là tai nạn của giới giải trí, bây giờ nhìn lại, hóa ra cô mới là kẻ tinh tường nhất trong cái vòng này." Diêu Ba tán thưởng.
"Đạo diễn Diêu nói vậy thật sự làm tôi đỏ mặt." Dương Từ đùa.
"Cô vẫn chưa có bạn trai nhỉ? Con trai tôi năm nay hai mươi sáu tuổi, là một biên tập viên, tướng mạo xinh đẹp như mẹ nó, có hứng thú không?" Diêu Ba cũng nói theo.
Quản Dịch đang xem nội dung quay, đúng lúc đi tới, nghe lời Diêu Ba thì vội ngăn lại: "Ông cũng đừng có gặp cô gái nào cũng muốn dẫn về nhà, Dương Từ có bản lãnh như vậy, con trai nhà ông không với cao được đâu."
"Đạo diễn Quản, lời này của ông sao mà châm chọc ghê thế?" Dương Từ hỏi, thái độ của vị đạo diễn Quản này kém hơn buổi casting hôm đó rất nhiều.
"Cô giáo Dương leo lên được cây đại thụ là Diệp gia, có thể tùy tùy tiện tiện sửa lại vai nam hai, bản lãnh sao có thể không lớn?" Quản Dịch ghét nhất chính là đi cửa sau và quy tắc ngầm, những đoàn phim ông ta tham gia đều không có việc này, nếu gặp một nhà đầu tư bức ép muốn thay đổi diễn viên, thì ông thà không quay chứ nhất quyết không thỏa hiệp.
"Đạo diễn Quản hẳn không xem tin tức giải trí? Tôi và Côn Tẫn mâu thuẫn lớn như vậy, làm sao có thể sắp xếp anh ta vào đoàn phim?" Dương Từ hỏi lại.
"Chính miệng Diệp tổng nói là do cô sắp xếp." Quản Dịch khó chịu nói, "Nếu không phải nhà đầu tư bộ phim này là ân nhân của tôi, thì phim này tôi chắc chắn đã bỏ gánh không làm."
Dương Từ một mặt buồn bực, Diệp gia này đến giờ vẫn chưa chịu bỏ qua cho cô? Hay là Diệp Bộ Hàng đã ra tù đến tìm cô báo thù?