Sáng sớm, bởi vì cây cối xung quanh nhà máy ngày càng tươi tốt, trời trở lạnh, đàn chim sẻ cất tiếng kêu.
Ồn ào khiến người ta khó mà ngủ được.
Thời điểm Dương Từ rời giường cũng không thấy Tề Hải, cô cau mày, nhiệt độ bên giường đã lạnh, nói rõ cậu ta hẳn đi lúc nửa đêm.
Đang muốn gọi cho Tề Hải hỏi cậu ta ở đâu, điện thoại cô đã vang lên.
"Nghệ Vi? Chuyện gì vậy?"
"Sắp quay rồi, cô ở đâu vậy?" Tiếng Chu Nghệ Vi nghe rất gấp, không chút kiên nhẫn.
Dương Từ cau mày hỏi: "Bắt đầu quay cái gì, những ngày này không phải cô đang trong đoàn phim sao?"
"Không phải cô đã nhận cho chúng tôi một chương trình gameshow? Có tổng cộng năm đội, chúng ta là một đôi trong đó, cô nghĩ sao lại để tôi và Tề Hải ở cùng một đội vậy, không phải là càng khiến fan Tề Hải ghét tôi hơn sao?" Chu Nghệ Vi mang cáu ngủ, khinh bỉ.
Dương Từ thở một hơi nhẹ, mắng: "Mới sáng sớm nổi điên cái gì?"
"Có cô mới nổi điên ấy!"
"Tôi không ngốc đến độ để con dâu tương lai của Tô gia thành nghệ sĩ chuyên gameshow đâu, cô tham gia một gameshow là được rồi, còn lại dù tôi có muốn thì Tô Dật Thần cũng sẽ không đồng ý chứ?" Dương Từ buồn bực nói.
"Nhưng tại sao tôi lại nhận được kịch bản rồi này? Trong đó còn có cả cô nữa, trợ lý Tiểu Ngô cô sắp xếp cho tôi cũng nhận được tin yêu cầu bọn tôi tham gia mà! Đúng rồi, không phải cô đã sớm không xem email nội bộ của công ty rồi chứ?" Chu Nghệ Vi hỏi.
Dương Từ đáp phải, vốn là Mạnh Quý Tư từng nói muốn tuyết tàng cô, công ty đâu còn cho cô tài nguyên gì, có xem email không chẳng phải đều như nhau?
Cô tắt điện thoại rồi kiểm tra mail, sự thật đúng là có một kịch bản gameshow giải trí.
Nhìn lại khách quý tham dự, cô cười nhạt, xem ra Dương Tư Tư đúng là không thấy cô chết thì không bỏ qua.
"Dương Tư Tư, cô có ý gì? Ép tôi đến đường cùng như vậy, tôi đã thôi ý nghĩ báo thù cô rồi, bây giờ cô còn khiến tôi tham gia chương trình này làm gì? Tôi thấy game này chủ yếu chỉ là trò chơi thực tế mạo hiểm, cô cảm thấy thân thể tôi chịu được sao?" Lời nói tức giận bật ra liên tiếp, không cho Dương Tư Tư chút cơ hội nào để trả lời.
Dương Tư Tư nói: "Đây là tôi phải xin mẹ tôi dùng số tiền lớn để đầu tư đấy, đặc biệt sản xuất cho cô."
"Tôi sẽ không đi." Dương Từ nói.
"Vậy thì thật tội nghiệp cho Lưu Bối Mông, vết thương trên mặt mới khỏi, còn có tên nhóc Tề Đống kia, hát rất hay, còn phải có thiên phú hơn Côn Tẫn đôi chút..." Dương Tư Tư uy hiếp.
"Cô có tội nghiệp chúng hơn đi, không liên quan tới tôi." Dương Từ nói xong liền cúp máy.
Dương Tư Tư nhìn màn hình bỗng tắt, cô đúng là quên rồi, trong ba người họ nào có ai tuyệt tình bằng Dương Từ được?
Côn Tẫn hỏi lại cô ta: "Nói thế nào? Cô ta không chịu tới?"
"Ừ." Dương Tư Tư đáp.
Côn Tẫn bảo: "Không thử tìm Mạnh Quý Tư? Dù sao anh ta cũng là cấp trên của Dương Từ."
"Dương Từ mà sợ Mạnh Quý Tư thật, hay coi mình là người của Cát Tư giải trí thì bây giờ đã xuất hiện ở đây rồi." Dương Tư Tư nói, cô ta mặc bộ đồ kiểu phục cổ bằng sợi đay, gió thổi qua thổi lất phất, dung mạo xinh đẹp càng đẹp hơn.
Lưu Bối Mông đứng bên không kiềm được hâm mộ, Dương Tư Tư có gia thế tốt, còn là ảnh hậu trong giới giải trí, còn có người bạn trai đẹp trai như Côn Tẫn, mục tiêu của cô chính là trở thành siêu sao lớn như Dương Tư Tư vậy.
Gương mặt Chu Nghệ Vi nhìn Dương Tư Tư đầy không vui, cả đoàn phim đều đang chờ Dương Từ và Tề Hải, cô gọi cho Dương Từ bao nhiêu lần đều không có lần nào là ngoại lệ, đã tắt máy.
Bên kia có một đội là hai nữ thần tượng đang ăn khách liền không nhịn được lên tiếng, "Tề Hải này cũng coi như người mới trong giới giải trí, tự coi mình cao lắm chắc? Dương Tư Tư và Côn Tẫn chẳng phải còn có danh tiếng hơn? Sao có thể tới trễ được?"
"Đúng vậy đúng vậy. Đạo diễn, thời gian của chúng tôi đều rất quý báu, khó lắm mới dành được thời gian tới tham gia cái chương trình này, nếu cứ phải lãng phí thời gian ở đây như vậy thì chúng tôi đành đi trước thôi!" Cô gái kia giở giọng ngôi sao lớn.
Đạo diễn là ông chú đã hơn năm mươi, bộ đồ kiểu Hàn Quốc trông có vẻ phóng khoáng, nhưng đôi mắt ti hí thì dung tục tận cùng, ông ta vòng qua eo cô gái kia, nói: "Cơ hội này nếu bình thường anh còn không cho ai đâu, em cứ đợi thêm đi."
--- ------
Dương Từ cúp máy rồi lại chìm trong mê man, Lưu Bối Mông là do cô kéo vào cái vòng này, giọng hát có thể trấn an lòng người trong thế giới tiền tài này là đáng quý biết bao.
Lưu Bối Mông xuất thân nhà nghèo nhưng năng lực không thể chê, còn nhỏ tuổi nhưng không ngại khổ, có chút danh tiếng rồi còn có thể giữ vững việc học, bỏ qua cơ hội vào trường nghệ thuật khi là nhân viên Cát Tư, quyết định thi vào đại học quốc gia nước C ngành âm nhạc.
Lưu Bối Mông rất rõ ràng điều mình cần là gì, nhưng một thiếu nữ thanh xuân rạng rỡ như thế lại vì cô mà bước vào giới giải trí, Lưu Bối Mông hẳn vẫn chưa biết cái giới này đen tối thế nào.
Nếu Dương Tư Tư đã có tâm tư nhất định phải tự tử, vậy thì cứ nhảy đi, cô cũng muốn nhìn thử xem Dương Tư vốn bị cô bỏ xa sau lưng sau lưng sau khi thêm một chữ vào tên có thể tiến được bao xa?
Đẩy xe lăn ra cửa, cô thấy Tề Hải mặc bộ thường phục trong bộ sưu tập mùa xuân mới ra của Dior, dựa người vào cửa.
"Cậu đây là đang chờ tôi sao?" Trên bộ đồ kia ngoài chữ Dior còn logo của đoàn phim.
"Anh biết em sẽ tham gia." Diệp Bộ Hàng nhận lấy xe lăn của cô, đẩy xe đi.
Dương Từ quay đầu nâng mắt nhìn cậu, nhìn gò má cậu đẹp trai đến vô cùng.