Dương Từ nghe được tiếng Lưu Bối Mông, thoáng một tia tự trách, rồi lập tức dùng ánh mắt bình thản che đi, bước ra phía cửa: "Tôi ngủ rồi, có chuyện gì mai hãy nói."
"Vậy chị có nhìn thấy anh Tề Hải không ạ?" Lưu Bối Mông hỏi.
Dương Từ ngắm Tề Hải nằm dưới mình, nói: "Không thấy, bây giờ quản lý của em không phải là chị, mau đi đi, đừng để chị nhìn thấy em xấu xí như thế lại ảnh hưởng đến khẩu vị."
Diệp Bộ Hàng cau mày, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Anh không quan tâm lý do vì sao em nói những lời này, nhưng con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ."
"Cậu cũng bảo nó nhân còn sớm thì đi đi." Dương Từ tức giận, "Nó cũng trưởng thành rồi, đâu còn là bé bỏng gì? Tôi làm gì còn cần cậu tới dạy sao?"
Diệp Bộ Hàng thấy cô giận nên không nói gì nữa, hôn một cái lên môi cô coi như nhận sai, cô ấy không biết là cứ tiếp tục làm loạn như vậy thì sẽ không còn người bạn nào nữa sao.
"Dạ, vậy em đi trước." Bên ngoài, Lưu Bối Mông đã tủi thân chảy nước mắt, từ khi ngã ngựa chưa có ngày nào cô bé trông thấy Dương Từ, cô rất muốn Dương Từ đến an ủi mình.
Tề Đống bạo phát xông lên đập cửa: "Dương Từ, cô ra đây cho tôi, phim là cô bảo Lưu Bối Mông đi diễn, từ khi em ấy xảy ra chuyện cô lại không thèm để ý, bây giờ còn nói em ấy làm cô mất khẩu vị, cô có ý gì?"
Dương Từ tin tưởng chất lượng cánh cửa có thể ngăn được hành vi bạo lực của Tề Đống, liền nằm chết dí trên giường không thèm để ý tới nữa, anh ta kêu lớn hơn thì cô lại mở âm nhạc lên to hơn, chẳng nghe thấy gì.
Diệp Bộ Hàng liếc qua, rút một bên tai nghe của cô xuống, buồn bực: "Em còn nghe Côn Tẫn hát cơ đấy?"
"Trước kia tải xuống, vẫn chưa kịp xóa." Dương Từ yếu ớt trả lời.
Diệp Bộ Hàng cầm điện thoại của cô, nhập mật mã rồi thủ tiêu sạch sẽ tất cả những bài của Côn Tẫn có trong điện thoại cô, lại tải trên mạng về những bài của mình.
Tiếng đập cửa bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên.
Tiếng nức nở thút thút của Lưu Bối Mông cũng chưa dừng lại.
Dương Từ nghe bài hát đã mơ màng buồn ngủ, Diệp Bộ Hàng thăm dò: "Sao phải nói chuyện với Lưu Bối Mông như vậy? Rõ ràng em rất thích con bé."
"Dương Tư Tư có Diệp gia làm hậu thuẫn, người của tôi nổi tiếng nhất định cô ta không để yên, trừ khi tôi cam nguyện cả đời sống không tốt, phàm chỉ cần có một nghệ sĩ hơi được cô ta cũng không bỏ qua." Dương Từ đáp.
Diệp Bộ Hàng ôm cô: "Vậy nên em mới muốn bức mọi người đi? Em quá ngốc rồi."
"Cậu gài lời tôi!" Dương Từ bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn Diệp Bộ Hàng bằng gương mặt thất vọng.
"Dương Từ, anh hi vọng em nhớ anh là người thân cận nhất của em, có chuyện gì em cũng không cần một mình gánh chịu tất cả." Diệp Bộ Hàng đau lòng sờ mặt cô.
Dương Từ nhìn cậu: "Cậu thật có năng lực chống lại Diệp gia?"
"Vì em, anh sẽ dùng hết sức thử một lần." Diệp Bộ Hàng trả lời.
Dương Từ: "Trước ngủ một giấc đi, bộ phim này của cậu thành công như vậy, ngày mai công ty nhất định sẽ sắp xếp cho cậu ít tài nguyên."
Ngoài cửa, Lưu Bối Mông khóc đủ rồi, cô kéo tay áo Tề Đống, nói: "Anh Tề Đống, anh đừng ép chị, có lẽ là chị cũng có nỗi khổ riêng thôi."
"Có nỗi khổ cái gì? Em không nhìn việc cô ta bị phanh phui trên weibo sao? Đúng là người phụ nữ đê tiện người người phỉ nhổ." Tề Đống tức giận nói, thiệt cho anh ta trước còn nấu ăn cho cô ta, thật uổng phí tay nghề.
Mễ Khả Nhi ngáp ngủ đi tới: "Hai người đủ rồi đấy, không phải ngày mai còn phải quay một chương trình gameshow sao? Lưu Bối Mông, mặt em mới tốt lên, mau đi nghỉ ngơi đi."
Nếu không phải do Diệp Bộ Hàng phân phó, Mễ Khả thật không muốn đêm khuya còn phải đi quản mấy việc vớ vẩn kiểu này.
"Chị Mễ Khả Nhi, em biết rồi, vậy em đi ngủ ngay đây." Lưu Bối Mông lễ phép trả lời.
Mễ Khả nhìn bóng Lưu Bối Mông và Tề Đống đi xe rồi, mới gõ cửa phòng Dương Từ, nói: "Một trăm ngàn lần trước cô đồng ý với tôi?"
"Khi nào phát tiền lương sẽ trả cô." Dương Từ lớn tiếng đáp.
"Nói chuyện phải giữ lời, nếu không tôi liền cho mớ lịch sử đen tối của cô lên top 1 hot search." Mễ Khả Nhi buồn ngủ, mơ màng nói, "Đúng rồi, người gọi điện thoại tới thần bí mà cô giới thiệu cho tôi lúc trước, cô ta thần thần bí bí, lai lịch thế nào?"
"Đối với cô, chỉ cần là người có tiền là đủ rồi." Dương Từ đáp trả.
"Quả thật rất có tiền, tôi nói này, tiền cô thiếu tôi cô ta cũng sắp trả luôn đấy." Mễ Khả Nhi thấp giọng nói.
"Cô đấy, cô ấy đã đưa tiền rồi, mà cô vẫn còn muốn tới đòi tôi sao?" Nói đến tiền nong, dù Dương Từ có đang ngủ gật cũng tỉnh lại được.
Diệp Bộ Hàng khẽ cười: "Không phải vừa rồi còn rất mệt mỏi? Sao giờ lại như đánh máu gà rồi?"
Mễ Khả Nhi lại nói: "Ái dà, cô lại còn kim ốc tàng nam nhân đấy à?"
Nếu như Dương Từ đi đứng thuận tiện, thì nhất định phải ra cửa mắng Mễ Khả Nhi một trận thật hả dạ.
Diệp Bộ Hàng lên tiếng: "Là tôi?"
"Hử?!" Mễ Khả Nhi lập tức hiểu, nói mập mờ: "Vậy không quấy rầy hai người, tôi đi trước."
Dương Từ bực bội: "Trước kia thật sự đã nhìn nhầm Mễ Khả Nhi này, lại mê tiền đến như vậy."
"Người thần bí đã trả tiền giúp em mà cô ấy nói là ai? Có thể nói với anh không?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Diệp Thúc. Diệp Thúc chân chính." Dương Từ đáp ngay.
Diệp Bộ Hàng khó hiểu, năm đó Diệp Thúc chết cậu cũng ấn tượng, đúng là đã chết thật rồi, sao giờ lại có mấy Diệp Thúc liên tiếp xuất hiện, rồi sao lại dính líu tới Dương Từ?