"Em nói người em yêu vẫn chưa từng xuất hiện, vậy anh trong lòng em thì là cái gì?" Diệp Bộ Hàng nói rất nhanh, vội vàng muốn biết câu trả lời.
Dương Từ không đáp, cô đặt tay lên ngực tự hỏi tình cảm của mình với Tề Hải, hẳn là có tình cảm, nhưng chưa đến mức yêu, nếu như không thích chút nào tuyệt sẽ không làm chuyện thân mật thế với cậu ta, còn yêu, cô lại thấy mình chưa từng yêu cậu.
"Dương Từ." Diệp Bộ Hàng gọi cô, đến tận bây giờ, họ đã bên nhau lâu đến thế nhưng cô vẫn không thừa nhận là yêu cậu.
"Cậu rất tốt với tôi, băn khoăn có phải yêu hay không làm gì? Chúng ta cứ bên nhau như vậy không tốt sao?" Dương Từ hỏi lại.
"Em có thể nói yêu Côn Tẫn, chẳng lẽ lại không thể nói ra lời ấy với anh?" Khuông mặt đẹp trai của Diệp Bộ Hàng đầy vẻ chán nản, cậu không dám tin sự chăm sóc cẩn thận cả năm nay của mình lại không bằng một tên cặn bã trong mắt cô.
Dương Từ nhìn vẻ đau lòng của cậu ta, có chút không đành: "Tôi không muốn lừa cậu, quả là tôi có chút thiện cảm với cậu nhưng vẫn chưa phải là yêu. Tôi xin lỗi."
Diệp Bộ Hàng ngồi yên không nói tiếng nào, chỉ nhìn Dương Từ, tự hỏi mình sao lại yêu phải cô?
Theo như cái tính tình thô lỗ nóng nảy của cô, theo cái tính ích kỉ không bao giờ cân nhắc đến cảm nhận người khác của cô, xét ngoại hình chỉ trên trung bình, coi gia giáo lại càng hoàn toàn không có.
Nhưng cô xông xáo trong giới giải trí này bảy năm vẫn có thể giữ được tấm lòng như trẻ sơ sinh, ở trong đám sài lang hổ báo Tô gia vẫn có thể tự bảo vệ mình dù rằng tàn tật, bản tính cô vốn không xấu, mới có thể thoải mái tin tưởng tên ăn mặt nhặt đại ngoài đường như cậu.
Sinh ở Diệp gia, dù được ngàn vạn người yêu thương để ý, nhưng cũng mất đi sự tin tưởng đơn thuần nhất, trừ cha mẹ cậu sẽ không mặc lòng mình tin tưởng một người xa lạ, nhưng Dương Từ có thể.
Tai nạn xe kia cũng sắp qua tám năm, nếu không do cậu, có lẽ Dương Từ cũng không phải rơi vào cảnh ngồi xe lăn suốt đời.
Diệp Bộ Hàng biết rõ tình cảm của mình với Dương Từ dựa trên sự áy náy, đau lòng, đồng cảm, rồi từ lúc nào không biết đã biến thành một thứ tình yêu không thể buông bỏ.
Cậu khẽ buông tiếng thở dài, ở bên Dương Từ, đặt đầu cô gối lên đùi mình, nghịch mấy sợi tóc cô: "Cuộc đời này dài như vậy, sẽ có lúc em yêu anh, dáng dấp bổn thiếu gia đây cũng đâu có tệ lắm, đúng không?"
Dương Từ ngẩng đầu nhìn cậu: "Trong đám fan của cậu có không ít người xuất sắc, nhiều nữ minh tinh từng ám chỉ như vậy, còn muốn tạo scandal quy tắc ngầm với cậu, sao lại ngày ngày chọn một kẻ quá quắt như tôi?"
"Chắc anh mù mắt rồi." Diệp Bộ Hàng nắm tay cô, nói.
Bàn tay này, nếu có thể nắm cả đời thì tốt biết bao.
Điện thoại Diệp Bộ Hàng bỗng vang lên, làm cậu khẽ cau mày.
"Sao không nhận?" Dương Từ hỏi, cô nhìn lướt qua dãy số hiện trên màn hình điện thoại, là số lạ.
"Ông nội." Diệp Bộ Hàng gọi.
"Còn coi tôi là ông nội đấy à! Từ khi ra tù đến giờ đã nhiều ngày vậy rồi có từng tới gặp ông nội này không? Hôm nay Dương Tư Tư xảy ra chuyện con cũng ở đó, Diệp gia không bỏ được người này đâu, mặc kệ ông già trong nhà nghĩ thế nào, mấy ngày tới con có thể về nhà rồi, bên cạnh ông già có thêm một người phụ nữ, cưng chiều cô ta hết mức, tuổi tác ông lão lại lớn, bây giờ chính là thời điểm nhạy cảm có thể thay đổi bất cứ lúc nào, con là người thừa kế ông lão đã nhận định, mau về đi!"
Ông nội Diệp gia nói rất nhiều điều, hoàn toàn không cho Diệp Bộ Hàng cơ hội chen vào.
Diệp Bộ Hàng nhìn Dương Từ, nếu thân phận của mình bị lộ, thì Dương Từ phải làm sao?
"Ông nội, cho con thêm chút thời gian."
"Chuyện gì? Điện thoại trong nhà cậu? Còn là lần đầu tiên thấy người nhà gọi điện cho cậu đấy." Dương Từ vừa nghịch di động của mình, vừa nói.
"Có lẽ anh không thể hoạt động trong giới giải trí được bao lâu nữa."
"Vậy ít ra cũng phải tham gia buổi lễ kỉ niệm thành lập của Cát Tư chứ, lần này là tiệc kỉ niệm mười năm thành lập, có Diệp gia sau lưng Dương Tư Tư đầu tư, có đài truyền hình tổ chức bầu chọn nam nữ diễn viên chính cùng với một loạt giải thưởng khác, giải thưởng này có giá trị rất cao, truyền thông cũng rất chú ý. Dù Mạnh Quý Tư có nói muốn tuyết tàng tôi, nhưng dẫu sao chúng ta cũng là thành viên của Cát Tư, không có đạo lý không được tham gia buổi lễ kiếm cái giải thưởng, bằng vào diễn xuất xuất sắc của cậu trong vai tiểu quận vương, lấy một giải nam chính xuất sắc nhất không khó." Dương Từ nhìn tin tức, nói.
Có điều, buổi lễ kỉ niệm mười năm đã sắp diễn ra, nhưng đến một tấm thư mời cô cũng không nhận được?
"Ngày mai tới công ty với tôi một chuyến!" Dương Từ nói.
"Không cần tham gia quay chương trình nữa sao?"
Dương Từ lắc đầu: "Chương trình này vốn không nên tồn tại, xây dựng tình cảm giữa quản lý và nghệ sĩ là việc không thể nào, tiền hoa hồng của quản lý trong Cát Tư cao, càng cao lại càng không quan tâm cuộc sống của nghệ sĩ, chỉ để ý tiền tài của mình."
"Em nhìn mọi chuyện thật thông suốt." Diệp Bộ Hàng nói, "Vậy với bọn anh thì sao? Em cũng là quản lý của bọn anh."
"So với bọn họ tôi càng coi trọng tiền hơn, cho nên tôi muốn các người có một số vốn trước rồi mới kiếm tiền, chứ không phải dựa vào việc giả ngây giả ngốc trên những gameshow để thu hút đám fan nát, thế thì thật là không có bản lãnh, toi muốn các người phải rèn luyện năng lực của mình, trở thành ngôi sao lớn rồi mới bắt đầu nghĩ đến kiếm tiền." Dương Từ nói.
"Không hổ là cháu gái Tô Cẩn." Diệp Bộ Hàng nhìn Dương Từ, nghĩ thầm trong lòng, con dâu nhà cậu quả thật thông minh, nếu đến Diệp gia cũng tuyệt đối không bị đám người kia bắt nạt.