Bị Dương Từ lạnh nhạt, Diệp Bộ Hàng buông cô ra, mấy tháng này cậu vẫn tập trung tìm cách giải quyết liều ma túy của Dương Từ, đáng tiếc là vẫn không chút tiến triển, chuyện trong tập đoàn lại cứ rối tinh rối mù, đã lâu không được hưởng thụ thế giới hai người với cô rồi.
"Lưu Bối Mông tới công ty chúng ta thực tập." Diệp Bộ Hàng nói, cậu đã nghĩ ra nhiều lý do để giải thích với Dương Từ, nhưng đều đã bác bỏ hết.
"Lưu Bối Mông có thành tích tốt sẵn, nếu không phải tôi dẫn con bé vào giới giải trí, thì hẳn nó đã là học sinh xuất sắc, tới tập đoàn nhà cậu cũng không vấn đề gì, con bé vào bộ phận nào?" Dương Từ hỏi.
"Phòng marketing, vị trí thực tập là chuyên viên tiêu thụ sản phẩm." Diệp Bộ Hàng cầm cái ly cạnh giường lên, uống một hơi cạn sạch cốc nước ấm.
"Giám đốc marketing." Dương Từ ngồi xuống, nói, chân cô không thể chịu được lâu, bây giờ chỉ đứng thôi đã là việc cố sức.
"Có ý gì?"
"Tôi muốn Lưu Bối Mông làm giám đốc marketing ở tập đoàn, tin tôi, con bé có bản lĩnh đó." Dương Từ gõ lên hai chân mình, lại dần không còn cảm giác được nữa rồi.
Diệp Bộ Hàng cũng nghiêm mặt: "Vị trí giám đốc marketing, một người mới sẽ không thể hold được."
Dương Từ: "Nghe cậu thư kí vừa nãy nói là lát nữa phải bay sang Mỹ à? Có hạng mục lớn gì sao?"
"Có một công ty về mảng sinh học cần thu mua, công ty này có rất nhiều hạng mục hợp tác với các công ty trong nước, lần này đi để trao đổi lại điều kiện mua lại những hợp đồng hợp tác đó." Diệp Bộ Hàng che giấu một phần mục đích, lý do muốn thu mua công ty sinh học này, là vì đây là nơi duy nhất đang có hạng mục nghiên cứu về GB trên toàn cầu.
"Không thì để cả Lưu Bối Mông đi theo đi?" Dương Từ lại nói tiếp.
Diệp Bộ Hàng nhìn cô đăm đăm, chán nản nói: "So với Lưu Bối Mông, anh còn mong em nói là em cùng đi hơn."
Dương Từ quay người, kéo một cái chăn phủ lên mình, nhắm mắt nói: "Lát nữa dậy khe khẽ một chút, ngày mai là ngày đầu chiếu phim, tôi còn phải tham gia lễ công chiếu đấy."
"Được rồi." Để tránh lây bệnh cảm cho Dương Từ, Diệp Bộ Hàng chỉ đành khoác lại áo vest, xuống giường, nhìn Dương Từ đang quay lưng về mình thì không khỏi lắc đầu, đã lâu vậy rồi, dù tim cô ấy làm bằng đá thì cũng nên tan ra rồi chứ.
--- --------
Lúc Dương Từ tỉnh dậy đã không thấy Diệp Bộ Hàng ở đâu, bước xuống giường, lại hoàn toàn không thấy cảm giác gì ở chân, bước một bước thôi cũng đau nhức vô cùng, hóa ra quãng thời gian tưởng đã khôi phục kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Cô tức giận đạp mạnh đèn bàn lên khung cửa sổ, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, thiếu chút nữa rạch qua cổ.
Còi báo động trong biệt thự cũng tự động mở chốt, vang lên không ngừng.
"Dương Từ, mau mở cửa ra đi." Tiếng Trâu Viên Viên vang lên phía ngoài.
Dương Từ cũng muốn ra mở cra, nhưng bây giờ, chân cô không thể cử động dù chỉ một chút, cô bực bội nhìn hai chân mình, đành chịu hết cách.
Trâu Viên Viên sai bảo vệ đá mạnh lên cánh cửa có những hoa văn tinh xảo, vội vàng chạy vào trong, nhìn mớ hỗn độn dưới dất và Dương Từ ngồi dưới đất không thể đứng dậy liền vội đỡ cô lên.
"Con bé này, sao lại thành thế này?" Trâu Viên Viên hỏi, mệnh đứa bé này cũng thật khó khăn.
Dương Từ dửng dưng trả lời: "Nhờ phúc con trai bà cả đấy."
"Tiểu Hàng đâu?" Trâu Viên Viên hỏi dì giúp việc đứng sau.
"Diệp phu nhân, Diệp thiếu đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, hình như mấy hôm tới phải qua Mỹ đàm phán một hạng mục."
Trâu Viên Viên: "Gọi nó về đi, chuyện tập đoàn quan trọng hay vợ mình quan trọng hơn vậy?"
"Diệp phu nhân, thôi khỏi đi, phiền bà tìm giúp một cái xe lăn tới là được." Dương Từ kiên cường nói, cảm thấy tính khí mình đã tốt hơn nhiều so với trước kia.
"Con muốn đi đâu? Mẹ chở con đến bệnh viện nhé." Trâu Viên Viên kiểm tra toàn thân Dương Từ, không phát hiện có vết thương nào, nhưng vẫn không yên tâm để cô ra ngoài một mình.
Dương Từ: "Hôm nay là ngày đầu phim của con bắt đầu chiếu, con đi tham gia lễ công chiếu."
"Qua bệnh viện kiểm tra trước đã, kiểm tra xong rồi mẹ đi với con." Trâu Viên Viên thấy không yên tâm, bản lãnh của Dương Từ bà đã được nghe nhắc tới trong đám phu nhân, những nghệ sĩ cô dẫn dắt hình như đều là kẻ đứng nhất nhì trong giới giải trí, bộ phim này do cô sản xuất chính hẳn sẽ không kém hơn được, chủ đề chính về tuổi thanh xuân, dù thế nào thì hẳn lượng view cũng sẽ không tệ.
Bây giờ Dương Từ hành động bất tiện, chỉ có thể nghe theo quyết định của Trâu Viên Viên, đi bệnh viện kiểm tra một lần, vẻ mặt bác sĩ rất nghiêm trọng, Dương Từ thức thời đẩy xe lăn ra cửa.
"Diệp phu nhân, người vừa rồi có phải vị Dương Từ có danh tiếng không tốt trên mạng không? Xin hỏi bà và cô ấy có quan hệ thế nào?"
"Con bé là con dâu tôi." Trâu Viên Viên trả lời rất tự nhiên.
"Hả?" Rõ ràng là bác sĩ rất kinh ngạc, nói: "Tình trạng sức khỏe của cô ấy không được tốt lắm, nhiều nhất còn nửa năm, ít nhất thì có thể chết bất cứ lúc nào."
"Sao có thể vậy được? Không phải trước giờ con bé đều hùng hổ dọa người không tha một ai, y như đứa gieo họa, không phải nói kẻ xấu sống ngàn năm sao?" Trâu Viên Viên nói lời này, người không biết còn tưởng là bà vô cùng chán ghét Dương Từ.
Bác sĩ nói: "Diệp phu nhân, xin Diệp gia chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng thỏa mãn mọi mong muốn của cô ấy thì hơn."