Dương Từ vừa nhìn thấy Hà Ý lần đầu tiên đã hiểu tại sao Dịch Vu lại nói cô gái này còn thích hợp hơn cả Lưu Bối Mông.
Tuổi tác không chênh với Lưu Bối Mông nhiều, nhưng diễn kĩ lại tốt hơn Lưu Bối Mông rất nhiều.
Đang được đào tạo mà đã có thành tựu thế này quả là hiếm thấy. Vốn là diễn kĩ của Diệp Bộ Hàng đã không thấy nhiều, bây giờ nhìn lại, Hà Ý này còn có khả năng hơn cả cậu ta.
"Người đi ra từ cô nhi viện đều giỏi diễn, Hà Ý, em không có chút ấn tượng nào sao?" Giọng nói của Diệp Bộ Hàng vang lên sau lưng.
Dương Từ nâng mắt nhìn cậu ta: "Tôi cũng là từ cô nhi viện đi ra."
"Hà Ý chính là con gái ruột của ông bố nuôi đã cưỡng gian Dương Tư Tư, sau khi em giết ông ta, con gái ông ta được đưa vào cô nhi viện, trời sinh cô ấy khép kín cô độc nên không ai chịu nhận nuôi, vẫn luôn ở trong cô nhi viện cho đến khi bị người săn tài năng phát hiện và đưa vào Hoa Nhi." Diệp Bộ Hàng đưa tài liệu trong tay mình cho Dương Từ.
Dương Từ chẳng thèm xem, lời nói lạnh nhạt thanh lãnh lại vang lên: "Trước mặt cậu tôi còn có ** ư?"
"Anh chỉ đang cố bảo vệ em, Dương Từ, thân phận Đồng Chỉ không đơn giản vậy đâu, anh không muốn em sẽ bị tổn thương thêm lần nữa." Diệp Bộ Hàng nắm chặt tay cô.
Dương Từ hừ lạnh: "Tôi cũng không muốn gây gổ với cậu."
"Vậy chúng ta đừng cãi nhau nữa."
"Thế cho tôi tự do trước đã." Thấy phần biểu diễn bên kia đã kết thúc, Dương Từ liền đi vào lớp.
"Hà Ý." Cô gọi.
Trong mắt Hà Ý thoáng lướt qua tia thù hận, rất nhanh, nhưng Dương Từ đã nhận ra, từ nhỏ đã phải nhìn sắc mặt cha mẹ nuôi mà làm việc, Dương Từ sớm luyện được bản lĩnh quan sát sắc mặt và lời nói của người khác, chỉ là đôi khi đến quan sát cũng không muốn thôi.
"Cô Dương." Hà Ý mỉm cười chào hỏi.
"Vừa nãy xem cô biểu diễn, tôi thấy cô làm rất tốt, có hứng thú đóng một bộ phim chiếu mạng không?" Dương Từ hỏi.
Hà Ý nhún vai trả lời: "Dưới lầu có một quán cà phê rất được, hay là chúng ta vừa uống cà phê vừa trao đổi nhé?"
Dương Từ gật gật đầu, thấy choáng váng nặng đầu ghê gớm, Tát Nghiên đã nói về loại ma túy đã chích cho cô kia, rằng ấy là lọa ma túy gây nghiện, có lẽ cô đã nghiện thật rồi.
Trong quán cà phê, tiếng dương cầm du dương truyền đến.
Nghe thì rất hay, nhưng lại thiếu cảm xúc.
Hà Ý cười nói: "Nên thay nghệ sĩ dương cầm này mới phải."
"Cô biết đàn dương cầm ư?"
Hà Ý gật đầu: "Có biết một chút, hồi trước khi ba tôi còn sống, mỗi tháng đều gửi cho tôi ít sinh hoạt phí, mặc dù ông không thừa nhận tôi là con gái, nhưng cũng chưa từng bạc đãi gì về mặt tiền bạc, cô nói thử xem, lúc nửa đêm tỉnh lại cô từng thấy sợ không?"
Dương Từ cười nhạt: "Khi ông ta sống tôi còn không sợ, nói gì khi đã chết rồi?"
Hà Ý nói: "Cô không sợ tôi sẽ tới báo thù ư?"
"Cô không phải người đầu tiên muốn tôi chết, phải là có lĩnh số xếp hàng cũng không tính tới lượt cô." Miệng lưỡi Dương Từ vẫn rất cay độc.
Tát Nghiên đi ra từ bên cây dương cầm, nhìn Ngô Thanh ngồi bên Dương Từ, nói đầy ý nhị: "Thật không hiểu nổi Diệp Bộ Hàng nghĩ cái gì. Vì cô mà tự chôn vùi tiền đồ tốt đẹp của mình."
"Chị Tát Nghiên." Hà Ý đứng dậy cho Tát Nghiên một cái ôm thật chặt.
Tát Nghiên nói: "Nghe nói cô muốn quay một bộ phim mạng? Còn cơ hội nào cho tôi không?"
"Cô Tát đây là trêu chọc tôi đấy à? Phim cô đóng có thể qua được kiểm duyệt ư?" Mỗi chữ mỗi từ đều đầy ý châm chọc.
Tát Nghiên đáp: "Bây giờ, chỉ có ở bên cạnh cô mới có thể khiến anh ấy nhìn tôi thêm một cái."
"Được thôi." Dương Từ trả lời, "Nhưng tôi có điều kiện, là cô phải đóng góp tiền vào đoàn phim và để Hà Ý diễn vai nữ chính."
"OK." Tát Nghiên cầm ly nước trước mặt Dương Từ, uống một hơi cạn sạch.
Dương Từ cảm thấy buồn nôn cùng cực, Tát Nghiên lại nói: "Tôi không ngại dùng chung một cái ly với cô đâu, chỉ cần sau cùng cái ly này thuộc về tôi."