"Tay anh không quy củ." Ngô Thanh nghiêm túc nói.
"Dừng, cô Dương đây còn hơn tuổi nhiều tuổi như vậy, dù tôi có muốn làm trâu non gặm cỏ già cũng phải tìm chị dâu Diệp Thúc xinh đẹp mới đúng chứ, cô Dương thấy có đúng không?" Dịch Vu học chuyên văn, còn Ngô Thanh là kẻ được đào tạo trong tổ chức từ nhỏ.
Về mặt sức mạnh giữa hai người, không so cũng rõ.
Dù Dịch Vu có cố giãy thế nào cũng không rút tay ra được.
Lại nói, là phụ nữ thì đâu ai thích bị người ta nói già, Dương Từ cũng không phải ngoại lệ, Dịch Vu này chỉ nhỏ hơn cô chừng sáu bảy tuổi, lại nói cô hơn nhiều như vậy, bị nắm là đáng đời.
"Cô Dương, anh ta lôi kéo như vậy tôi không ghi chép được." Dịch Vu chỉ thích tay trắng ngọc ngà của người đẹp, nào phải đôi tay đầy vết chai tối màu thế này.
Dương Từ cầm điện thoại giơ lên, nói: "Cậu muốn ghi lại gì cứ nói vào điện thoại của tôi, về rồi tôi sẽ gửi ghi âm lại cho cậu qua wechat."
"Ách..." Dịch Vu từ bỏ việc giãy giụa.
Cô nhi viện đã thay đổi nhiều, hiện đang là giờ xem ti vi chiều, tất cả trẻ em trong cô nhi viện đều đang ngồi trong phòng lớn xem một chương trình giáo dục cho trẻ em.
Trước kia cô ghét mấy cái chương trình kiểu này nhất, một đám toàn trẻ con năm sáu tuổi ngồi xem chương trình cho độ tuổi chúng nó, bọn cô mười lăm mười sáu tuổi cũng phải xem cùng, không xem không được, bây giờ lại đúng lúc bắt đầu khoảng thời gian phí phạm trong ngày, trong lòng cô đã sẵn không thích.
"Dương Từ, cô còn mặt mũi bước vào cô nhi viện này sao?" Một cô gái mặc áo khoác dài bằng lông chồn, trên tay xách cái túi nhái theo hiệu MK nào đó, chân đi đôi cao gót giả da đã cắt nhãn, mùi nước hoa giá rẻ xộc vào làm cay mũi.
"Hử?" Dương Từ chỉ cảm thấy cô ta trông quen mắt, nhưng không nhớ tên.
"Chu Hồng Phỉ, đã lâu không gặp." Viện trưởng từ đâu vội chạy ra bắt tay cô gái mặc áo lông chồn.
"Viện trưởng Cao, đây là tiền tôi quyên tặng cho cô nhi viện tháng này, thiếu gì ông cứ nói tôi, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền." Chu Hồng Phỉ ngẩng đầu thật cao, nói.
Dương Từ đã nhớ được cô nàng đeo túi xách giả này là ai rồi, là bạn học của cô và Diệp Thúc thời cấp ư, năm ấy Diệp Thúc xảy ra tai nạn, sau không còn nghe tin gì về Chu Hồng Phỉ nữa, không nghĩ tới giờ sẽ gặp lại trong cô nhi viện.
Nhớ năm đó Chu Hồng Phỉ còn nói cô ta là con nhà giàu, ra ngoài không dùng xe hai bánh, mà có tài xế đưa đón.
Nhưng chưa từng có ai thấy cô ta ngồi xe con đi học, thời đó, ở trường cấp 2, xe con không phải thứ hay được thấy, chỉ có con nhà giàu thật mới có xe con đưa đi.
Xe con đưa đón không thấy, nhưng hàng ngày đều trông rõ cô ta được ông nội chở đến trường trên cái xe điện ba bánh đặc trưng thời đó, quả không phải xe hai bánh thật.
Năm đó Chu Hồng Phỉ cực lực phủ nhận, nói cô ta sao có thể ngồi xe ba bánh.
Cái áo sơ mi "giá trên trời" tốn hai ba trăm của cô nàng, những bạn khác đều nói giống y đúc cái áo hai ba chục.
Biết được quần áo Diệp Thúc đều là loại một cái hai ba ngàn, Chu Hồng Phỉ lập tức nói quần áo của mình toàn hơn mười gnàn.
Kết quả tất nhiên là quần áo của Diệp Thúc giết Chu Hồng Phỉ trong nháy mắt.
Năm đó, khi còn ở Vân gia, chuyện của Chu Hồng Phỉ có thể xem là một trong những thú vui hiếm có.
"Chu Hồng Phỉ, cô thật tốt quá." Viện trưởng Cao thoáng đẩy gọng kính, nói, "Cám ơn cô."
Dương Từ đánh giá cao bìa hồ sơ bằng giấy dày trong tay viện trưởng Cao, mở ra nhìn thử, bên trong chỉ có một tờ tiền một trăm đồng.
Cô không khỏi thấy buồn cười: "Chu Hồng Phỉ, chỉ chút tiền này đã đòi quyên góp cho cô nhi viện, giữ lại quyên cho chính mình mua cho mình đôi giày nào trên hai trăm đi thì hơn."
Vốn trước giờ viện trưởng Cao đã không có thái độ tốt lắm với đám Dương Từ.
Dương Từ lạnh giọng cười nói: "Hàng năm fan của Côn Tẫn và Dương Tư Tư đều quyên góp cho cô nhi viện khoản tiền chừng ba bốn triệu đừng nói là viện trưởng Cao tham ô hết rồi nhé, số tiền này được quyên nhờ ai viện trưởng Cao cũng đừng nói không biết."
Viện trưởng Cao liếc Dương Từ một cái: "Cô tới đây làm gì?"
"Quay phim truyền hình, đại khái khoảng ngày mười lăm bắt đầu quay, chi phí thuê sân bao nhiêu, ông ra giá rồi tôi sẽ đưa hợp đồng tới ngay." Dương Từ nói.
Dịch Vu kéo cô lại: "Cô cũng đừng xúc động quá, tôi phải xem nơi này có hợp hình ảnh không đã, không quay được những cảnh đẹp thì thuê cũng vô ích."
Ngô Thanh thấy tay Dịch Vu lại chạm vào Dương Từ, vội vàng kéo một cái tay còn lại của cậu ta, đứng mặt đối mặt, rất ra dáng huynh đệ tình thâm.
Chu Hồng Phỉ bị nói cũng cảm thấy nhục nhã khó chịu, cô ta nói: "Cô mà cũng đòi quay phim, cùng là người thành phố Tam Tinh với đã làm tôi mất mặt, danh tiếng cả cái thành Tam Tinh này đều bị cô làm ô uế lây cả rồi."
Dương Từ không để ý cô ta mà quay sang nói với viện trưởng Cao: "Viện trưởng Cao, mấy người chúng ta đã đấu nhiều năm vậy rồi, mặc dù ông tham ô ** đã lâu, nhưng hiện nay người hảo tâm quyên tặng nhiều, tình hình của cô nhi viện Dương Quang này cũng không tệ, càng ngày tiền ngân sách sẽ càng ít đi, nếu ông còn không tranh thủ tham thêm chút nữa, sợ rằng sau sẽ không còn cơ hội."
Dương Từ nói rất lộ liễu, những đưa bé đi ra từ cô nhi viện như cô đều vô cùng rõ ràng, gã Cao Đế này tham lam dơ **, không biết làm thế nào mà cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở, chính quyền mặc kệ, cô nhi viện sống quá khố, không có miếng mỡ nào xẻo được nên chẳng ai thèm đến nhận việc quản lý.
Chính quyền liền mở to mắt nhìn viện trưởng tham ô, chỉ cần không để bọn nhỏ thiếu cơm thiếu áo, còn được ăn Oreo hay Leoli thì với bọn lãnh đạo cũng chẳng khác gì nhau.
(*) Leoli là một nhãn hiệu sữa của Tây Ban Nha như sữa hạnh nhân, sữa đậu nành, sữa dừa,...
Hầu hết các cô nhi viện ở nước C đều giống vậy, mỗi lần tranh cử tổng thống đều lôi chuyện này ra, nhưng sau cũng chẳng đi đến đâu.
Viện trưởng Cao suy nghĩ một lát rồi nói: "Tiền thuê sân tôi sẽ bàn lại với bên tài vụ, vài ngày nữa mọi người hãy quay lại."
Chu Hồng Phỉ đạp giày cao gót bước lại trước mặt Dương Từ: "Nghe nói cô gả cho một cậu ấm ngu ngốc nhà nghèo, chúc mừng cô."
Dương Từ khẽ mỉm cười: "Cám ơn cô."
"Không còn danh tiếng trong giới giải trí, chắc là cô muốn ra ngoài cũng không tiện lắm, để tôi cho tài xế tài đưa cô nhé? Cô thấy thế nào?" Chu Hồng Phỉ cố ý nâng tay áo xua bụi, nhân tiện khoe khoang cái áo lông chồn đắt đỏ.
Dịch Vu bước đến cạnh Dương Từ, nói: "Cô Dương, mắt cô tốt, nhìn thử xem cái áo này có phải cái trước kia Dương Tư Tư vứt đi không nhỉ."
"Ơ, đúng thật." Dương Từ chú ý tới mấy chữ thêu nho nhỏ ở mặt trong tay áo lông chồn, mỗi bộ đồ hàng hiệu đều chỉ giới hạn số lượng bán ra nhưng có thể thuê thoải mái, mỗi bộ bán ra đều sẽ thêu tên người chủ mới lên đó.
Chữ thêu theo kiểu thêu nổi(*), không phải ai cũng làm được, nên rất dễ nhận ra.
(*) Nguyên văn là Khất châm tú (圪针秀), là kiểu thêu mà chữ cái, hình ảnh được thêu nổi hẳn lên khỏi mặt vải. Kiểu thêu này có loại kim thêu nổi riêng.
Sở dĩ Dương Tư Tư bỏ cái áo này là vì hai chữ Tư Tư bị thêu thành Ti Ti, hồi đó có một cô gái tên Ti Ti, truyền thông đồn ầm lên là cô ta trộm mặc đồ của cô Ti Ti này, Dương Tư Tư bị chọc giận vứt luôn áo đi.
"Không cần, tài xế cô nói chắc là tài xế xe buýt nhỉ?" Đổi thành người khác chắc sẽ cho Chu Hồng Phỉ chút mặt mũi, nhưng Dương Từ thì tuyệt nhiên không.
Chu Hồng Phỉ sầm mặt, chỉ thẳng tay vào Dương Từ: "Cô đừng bắt nạt người quá đáng, để tôi cho cô được mở mắt nhìn xe sang của tôi."
Chu Hồng Phỉ đi trước, Dương Từ bước theo sau.
Đi tới cửa cô nhi viện, đã không thấy Đồng Chỉ đâu, nhưng Vân Nhược Yết thì vẫn ở đó.
"Nhược Yết học trưởng." Chu Hồng Phỉ gọi một tiếng còn ngọt hơn đường, "Sao anh Nhược Yết lại đứng đây?"
Còn cố tình ra vẻ bối rối gãi gãi đầu, Chu Hồng Phỉ có ý để lộ vẻ mặt đẹp nhất của mình trước Vân Nhược Yét.
Ánh mắt Vân Nhược Yết lại vẫn luôn chiếu thẳng tới Dương Từ.
Chu Hồng Phỉ chỉ một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ trong bãi xe, nói: "Đó chính là xe tôi, chìa khóa tài xế cầm, chỉ không biết anh ta đi đâu. Tôi sẽ gọi anh ta tới ngay."
Vừa dứt lời, cửa chiếc xe đỏ đó mở ra, Diệp Bộ Hàng mặc tây trang, tóc mái chải ngược về sau, vầng trán đầy đặn, dung mạo đẹp trai khó giấu lộ cả ra ngoài.
Dương Từ hơi khó chịu, có phải tên Diệp Bộ Hàng này cảm thấy danh tiếng của mình chưa đủ hay không, khí thế như này, sợ rằng sẽ kéo tới cả quân đoàn săn ảnh mất.
Diệp Bộ Hàng đi tới bên cạnh Dương Từ ôm cô vào ngực mình, rất tự nhiên ngăn lại ánh mắt Vân Nhược Yết.
"Chu Hồng Phỉ, đây là tài xế của cô à?" Trong lời này của Dương Từ lộ ý khiêu khích rất đáng đánh.