Diệp Bộ Hàng có vô số phương pháp để có thể không cần diễn cảnh hôn lần này, chỉ cần cậu vận dụng thân phận Diệp thiếu của mình, nhưng cậu lại không muốn dùng quyền thế Diệp gia làm Dương Từ không vui.
Dương Từ không hiểu: "Tề Hải, khi diễn cần trong lòng không tạp niệm, nếu cậu có thể hôn tôi thì cũng có thể hôn Dung Dịch một cái được, cùng lắm cứ coi cô ấy là tôi, giờ thì dậy đi, buổi chiều Lưu Bối Mông còn có cảnh diễn chung với Côn Tẫn."
Nghe thấy cái tên Côn Tẫn, trong lòng Diệp Bộ Hàng không vui nổi, ôm cô không buông tay: "Lưu Bối Mông cũng đã trưởng thành, sao em cứ coi cô ta như đứa trẻ vậy?"
"Dù sao con bé cũng nhỏ hơn tôi bảy tuổi."
Diệp Bộ Hàng nói: "Anh không muốn em đi gặp Côn Tẫn."
"Buông ra!" Dương Từ lạnh lùng, Tề Hải này thật là gan càng ngày càng lớn, nếu cô yêu cậu ta thật, thì chẳng phải sẽ bị cậu ăn sạch hay sao?
Diệp Bộ Hàng thấy Dương Từ nổi giận, chỉ nhẹ hôn cô một cái rồi buông thật.
Dương Từ ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trên người mình không mảnh vải, nhìn lại thấy quần áo đã bị xé nát vứt trên đất, có thể thấy tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt thế nào, thì lại ngượng ngùng đỏ mặt.
"Tề Hải, lấy giúp tôi một bộ đồ sạch trong va li lại đây." Dương Từ dùng chăn bọc kín mình lại.
Diệp Bộ Hàng chọn một bộ đồ, mặc vào giúp Dương Từ.
Dương Từ thấy hơi không quen, Diệp Bộ Hàng liền nói: "Toàn thân cao thấp của em anh đều sờ hết rồi, còn đỏ mặt?"
"Cậu có tin tôi nói đạo diễn để cậu diễn thêm mấy cảnh hôn cho tăng kĩ thuật không?"
Diệp Bộ Hàng ra vẻ mập mờ: "Chẳng lẽ kĩ thuật (hôn) của anh kém sao?"
Dương Từ vội quay đầu lơ đi.
Bên ngoài, Lưu Bối Mông đến gõ cửa, " Chị, chị có đó không? Đạo diễn nói muốn làm lễ khai mạc sớm, lại đúng lúc đang có mưa nhỏ, có thể quay một cảnh mưa."
Dương Từ tự thấy vẻ ngoài của mình bây giờ không thể đi được, liền nói: "Em đi trước đi, chị sẽ tới ngay."
"Dạ, mà chị à, chị có thấy anh Tề Hải đâu không? Hình như cả đêm hôm qua anh ấy không về phòng." Lưu Bối Mông lo lắng hỏi.
"Hôm qua cậu ta đã về thành phố Tam Tinh rồi, lát nữa sẽ tới quay phim ngay." Dương Từ trừng mắt nhìn Diệp Bộ Hàng, trả lời.
Diệp Bộ Hàng ủy khuất, hôm qua không về phòng là lỗi của cậu sao? Hơn nữa, nhìn ý Dương Từ đây là muốn giấu Lưu Bối Mông quan hệ của hai người họ?
"Dạ, chị, chị đừng ép anh Tề Hải quá nhé, nếu anh ấy không muốn diễn cảnh hôn thì có thể dùng góc quay hoặc đóng thế, không phải sao?" Lưu Bối Mông điềm đạm nói, "Chị, vậy em đi trước."
Tiếng bước chân của Lưu Bối Mông xa cửa rồi, Dương Từ mới nói: "Xem ra con bé Lưu Bối Mông kia với cậu đã là rễ tình ăn sâu rồi."
"Hay là nhân lúc còn sớm, nói rõ với con bé là anh yêu em thì tốt hơn." Diệp Bộ Hàng nói.
Dương Từ vội ngăn lại: "Cậu không được nói với bất cứ ai chuyện giữa chúng ta, hơn nữa bây giờ không thể nói gì khiến Lưu Bối Mông tổn thương được, trước cho con bé bình tĩnh thi đại học xong hãy nói."
Diệp Bộ Hàng kéo tay cô: "Anh vẫn thấy nói rõ ràng sớm thì hơn."
"Cậu không thể hiểu được một thiếu nữ mới yêu mà bị cự tuyệt sẽ đau lòng thế nào đâu, nhân sinh sau này thay đổi ra sao, xin cậu đấy, không thể nói." Trong lời này của Dương Từ mang bi thương nặng nề, thật ra thì có thể cô đã còn một người bạn, nhưng giờ người đó và cô đã không cùng thế giới.
Diệp Bộ Hàng nghe Dương Từ nói vậy, thấy cái vẻ cô đơn đau lòng của cô, liền đồng ý: "Vậy anh sẽ giữ thái độ như ban đầu."
"Ừ."
--- ------ ---
Lưu Bối Mông không thích cảnh diễn hôm nay, cảnh này là cảnh diễn chung với Côn Tẫn, Côn Tẫn là bạn tốt thanh mai trúc mã với nữ tướng quân, từ nhỏ đã thích nữ tướng quân, vẫn luôn cố gắng trở thành trụ cột trong triều để mong một ngày có thể giúp nữ tướng quân báo thù.
Theo tuổi lớn dần, Côn Tẫn trong vai nam hai đã nhiều lần cầu hôn nữ tướng quân, nhưng nữ tướng quân lại lấy lý do vì quốc gia để từ chối nam hai, tình cờ, nam hai biết được nữ tướng quân và tiểu quận vương có tình cảm không bình thường, cũng căm hận thứ quần là áo lượt như tiểu quận vương lại có được tâm hồn thiếu nữ của nữ tướng quân, liền nhằm vào tiểu quận vương khắp nơi.
Chức ảnh đế mấy năm nay của Côn Tẫn cũng không phải làm không, anh ta diễn vai hai tâm tư nhỏ mọn lại có tâm kế này đến độ làm người xem phẫn uất cùng cực, cảnh hôm nay chính là cảnh tới tìm Lưu Bối Mông diễn vai tiểu nha hoàn để cùng ngăn cản tiểu quận vương và nữ tướng quân phát triển tình cảm.
Cũng là bước ngoặt khiến tiểu nha hoàn hắc hóa, Lưu Bối Mông đã học thuộc làu kịch bản, nhưgn lúc tập diễn cùng Côn Tẫn vẫn cảm thấy hơi cố sức.
Cảm giác chán ghét đầy tràn, không biết là do Côn Tẫn ức hiếp chị, hay do nhân vật anh ta đóng trong phim, cảm giác chán ghét này so với trong tiểu thuyết lại nhiều hơn mấy phần.
"Bối Mông, biểu cảm của em không tệ, lát nữa chính thức khai mạc nhớ tiếp tục phát huy." Phương Kiện nói vẻ rất hài lòng, Lưu Bối Mông này tuy là người mới, nhưng diễn kĩ thật không tệ.
Lúc Dương Từ tới đã bắt đầu quay rồi, Lưu Bối Mông đã diễn cảnh này nhiều lần vẫn không qua được.
Côn Tẫn khó tránh khỏi lên mặt: "Đạo diễn Phương, đây đã là lần thứ mấy rồi? Thời gian của tôi không có nhiều vậy đâu."
Phương Kiện dù là người trong tổ Quản Dịch, nhưng ông ta biết cách làm người, trong nhìn người đãi vật cũng để ý tới nhiều thứ, Côn Tẫn này là do Diệp gia xếp vào, huống chi đám fan nữ của người ta mỗi người một ngụm nước miếng cũng có thể nhấn chìm ông, tự nhiên sẽ không đắc tội Côn Tẫn.
Nên nghiêm khắc phê bình Lưu Bối Mông: "Bối Mông, hôm nay cô có chuyện gì vậy? Hôm qua chưa ngủ đủ giấc sao? Còn quay mãi nữa thì đến cơm tối chúng tôi cũng không được ăn mất. Nhanh lên, thêm lần nữa, nếu đây còn là thời phim nhựa thì cô đã bị quay phim mắng chết rồi!"
Giọng nghiêm khắc đến cực điểm, Lưu Bối Mông uất ức ứa nước măt, nếu có thể cô tình nguyện không muốn diễn cảnh này, cô cảm thấy vai tiểu nha hoàn quá ghê tởm, Côn Tẫn quá ghê tởm, nếu để cô cấu kết Côn Tẫn làm việc xấu, dù có là diễn thì cũng không thể thấy tốt hơn.
Dương Từ nhìn nước mắt của Lưu Bối Mông, nhớ lại lần đầu tiên Dương Tư đóng phim, vì diễn không tốt mà bị một tiền bối trong giới giải trí nhục mạ tơi tả, lúc đó Dương Tư vẫn luôn nén kiềm nước mắt, làm người ta đau lòng.
Thấy Côn Tẫn, Dương Từ dẹp đi mớ hồi tưởng trong đầu, đi đến trước mặt Lưu Bối Mông, quay sang Phương Kiện nói: "Đạo diễn Phương, các đồng nghiệp chắc đều đã mệt mỏi, cứ để mọi người nghỉ ngơi một lát, mười phút thôi, tôi nói chuyện với Bối Mông một lát."
Phương Kiện cau mày nói: "Vậy nhanh lên, trời sắp tối rồi. Còn phải quay những cảnh khác nữa, có bản quyền nên không gấp không được."
Dương Từ và Lưu Bối Mông đi vào phòng nghỉ chuyên biệt, đưa cho Lưu Bối Mông một cái khăn giấy, nói: "Hôm nay sao lại diễn không được? Những cảnh trước đều làm rất tốt mà."
"Em chỉ là thấy khó vượt qua cửa ải trong lòng, tiểu nha hoàn này chính là một nữ nhân đê tiện không ai bằng, em không muốn trở thành người như vậy." Lưu Bối Mông nghẹn ngào.
Dương Từ nói: "Bối Mông à, em diễn không phải nữ chính mà là một nha hoàn nhỏ bé, vai diễn của em hiện đang trong giai đoạn hắc hóa, nếu muốn diễn tốt thì phải tự nghĩ cho thông suốt, chị đã xem chú thích em ghi trong kịch bản, phần trước em làm rất tốt, nhưng chỉ là với góc nhìn của người ngoài cuộc, còn nếu thật sự đặt mình là một tiểu nha hoàn, thì hãy nghĩ là trong lòng nha hoàn, cô ấy không hề nghĩ là mình làm sai."
"Sao có thể không sai? Cô ấy ích kỉ, tổn thương nữ chính, tiểu quận vương căn bản không yêu cô ấy, cô ấy còn mặt dày đeo bám tiểu quận vương." Lưu Bối Mông phản bác.
Dương Từ nói: "Thật ra thì tiểu nha hoàn lớn lên với tiểu quận vương từ nhỏ, tiểu quận vương với cô ấy chính là trời, bọn họ cùng có rất nhiều hồi ức tốt đẹp bên nhau, ước mơ của tiểu nha hoàn là tiểu quận vương, đột nhiên lại xuất hiện nữ chính hung dữ, đoạt đi tiểu quận vương, đoạt đi ước mơ đoạt đi hồi ức của cô ấy, em nói có phải tiểu nha hoàn sẽ rất căm giận? Có phải sẽ rất muốn báo thù?"
Lưu Bối Mông cái hiểu cái không, cũng gật đầu: "Vậy cũng không nên đối phó nữ chính chứ?"
"Tiểu nha hoàn nghĩ là chỉ cần nữ chính chết, tiểu nha hoàn liền có thể trở lại ngày tháng như xưa bên tiểu quận vương, tiểu quận vương có thể tiếp tục sống cuộc sống không buồn không lo, cho nên nhìn từ góc độ một người phụ nữ, tiểu nha hoàn rơi vào bể tình làm như vậy là rất bình thường, dẫu sao thì, trong lòng tiểu nha hoàn, cô ấy mới chính là nữ chính, còn nữ tướng quân lại là nữ phụ đột nhiên xuất hiện phá hư cuộc sống hạnh phúc của cô ấy." Dương Từ chậm rãi giảng giải, "Bây giờ em thử đặt mình là tiểu nha hoàn, em sẽ cho là tiểu nha hoàn không hề sai, cô ấy chẳng qua chỉ vì tình yêu của mình mà thôi."
Loại giá trị quan, Dương Từ tự biết rõ là sai lầm, nhưng bây giờ phải giúp Lưu Bối Mông nhập tâm diễn được, chỉ có cách dùng thứ quan niệm này để tẩy não con bé.
Quả thật, Lưu Bối Mông suy nghĩ thông suốt, chỉ diễn một lần đã qua.
Diệp Bộ Hàng từ gian trà nước phía sau phòng nghỉ đi ra, nói: "Tới giờ Lưu Bối Mông vẫn còn là một tờ giấy trắng, nếu đã gọi em một tiếng chị, thì đừng nên phụ lòng con bé."
Dương Từ giương mắt nhìn cậu ta: "Đàn ông quả là vừa xuống giường liền chẳng có ai là người tốt, đau lòng rồi? Còn không mau đi an ủi."
Cái điệu quái gở này khiến Diệp Bộ Hàng dở khóc dở cười: "Nào có? Anh chỉ sợ sau này em sẽ hối hận, tự ăn giấm rồi buồn bực."
"Nói rõ ràng, ai ăn giấm chứ?" Dương Từ nổi giận.
Diệp Bộ Hàng vội nói: "Là anh ăn giấm còn không được sao?"
Dương Từ cười cười, "Lưu Bối Mông này là cô bé hiểu chuyện, sau khi phim công chiếu, thấy khán giả bình luận mắng nhân vật này hẳn sẽ hiểu ra thôi, đường là do chính mình chọn, đã diễn hơn một rồi, không thể có chuyện bỏ cuộc được."
Diệp Bộ Hàng nhìn nụ cười của cô, không kiềm được mà mê mẩn, nói: "Thật không muốn diễn nữa, chỉ muốn ôm em tới khách sạn."
Dương Từ nâng tay véo lỗ tai cậu: "Đầu óc câu chỉ toàn chuyện dơ bẩn, cảnh hôn hôm nay nếu còn không diễn qua, tôi sẽ tìm cho cậu một tên Ngưu lang, chưa hôn đủ một lần thì không cho đi, nghe chưa?"
Diệp Bộ Hàng bưng tai, cô nàng này thật bạo lực quá, nhưng biết sao được, cậu đã bị cô ấy ăn sạch rồi, tai nạn xe bảy năm trước, có lẽ thật phải dùng cả đời để bồi thường thôi.