• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Dương Lam

Ai cũng biết Vương Chính là kim chủ của Thuần Mỹ, nhưng không ai lại nói điều này ra, chuyện nữ minh tinh bị bao nuôi trong cái giới này là rất bình thường, chẳng có gì lạ.

Nhưng người vạch trần thì ít lại càng ít.

Người dám nói thẳng không kiêng kị như Dương Từ lại càng hiếm thấy.

Thuần Mỹ nghe lời ấy mà giận đến đầu bốc khói: "Dương Từ, cô bắt nạt người quá đáng!"

"Tôi chỉ nói thật thôi! Còn nhỏ tuổi đã tìm được phương pháp kiếm tiền tốt thế, tôi còn phải chúc mừng cô đấy!" Biểu cảm của Dương Từ không thể nói rõ là vui thật hay vui  giả, việc này khiến cho mấy kẻ vốn xuất thân chính quy trong đoàn, cũng không khỏi phải cảm thán với diễn kĩ của Dương Từ.

"Dương Từ, sao cô có thể nói lời như vậy được? Cô ỷ mình lớn tuổi bắt nạt đám hậu bối thì có bản lãnh gì?" Thuần Tụy gấp phát khóc, mặc dù cô cũng ghét Thuần Mỹ, nhưng nói cho cùng cũng là đội trưởng của Frend, nếu Thuần Mỹ có tin tức không tốt gì cũng sẽ ảnh hưởng tới cô và Thuần Tiệp.

"Ai, cái mũ này tôi không gánh nổi đâu, mới nãy là ai tự coi mình là tiền bối ấy nhỉ? Trí nhớ tôi tốt, không giống ba kẻ não tàn các cô." Dương Từ đáp trả.

Cho cùng vẫn là tiểu cô nương, Thuần Mỹ bị chọc giận cùng cực, không nhịn được nói: "Đừng tưởng các người thì sạch sẽ hơn tôi, đừng nói Dương Tư Tư vẫn luôn dựa vào quyền thế của Diệp gia, vì tiền đầu tư chẳng lẽ cô ta chưa từng ngủ với ai? Chính Ngô Nghiêu cũng nói mùi vị ảnh hậu đang ăn khách nhiều lắm chỉ đến thế, trang web về tiện nhân Dương Tư Tư lần trước không phải còn có cả hình ư?

Dương Tư Tư thấy chiến hỏa lan đến mình, đành rộng lượng đứng ra giảng hòa.

"K! Cám ơn Thuần Mỹ." Dương Từ lấy điện thoại ra đăng một bài weibo.

Weibo ghi: Đội trưởng nhóm nữ đang ăn khách chính mình nói ra, khẳng định tình sử của ảnh hậu Dương Tư Tưl.

Bên dưới dòng chữ là đoạn video cô mới quay vừa nãy, vừa đăng lên lượt view đạt con số hàng trăm, cô cười.

Dương Từ rất ít cười, mỗi lần cười lên có thể mê hoặc tâm hồn không ít người.

Lần quay chương trình này Ngô Nhã cũng có tới, tuổi tác cô ta không còn trẻ, cần phải nhanh chóng lăng xê cho nghệ sĩ kiếm tiền giúp mình, khi cô ta nhận được điện thoại của Diệp gia thì video trên đã đăng được một phút.

"Cô làm việc thế nào vậy? Dương Tư Tư xảy ra chuyện lớn như vậy, cô mau nghĩ biện pháp làm quan hệ xã hội đi, còn video kia có dùng quyền lực bên Bộ Khoa học Kỹ thuật để xóa cũng không kịp nữa rồi."

Ngô Nhã hoảng hồn lấy điện thoại ra xem nội dung trên weibo của Dương Từ, lòng dạ người phụ nữ thật quá ác đọc.

Dương Tư Tư đương nhiên cũng thấy, cô ta vốn tưởng rằng Dương Từ lại tiếp tục phạm vào bệnh cũ, đấu đá với bọn Thuần Mỹ, không nghĩ tới ngay từ lúc bắt đầu tranh cãi với Thuần Mỹ cô ta đã lên kế hoạch tính toán mình rồi.

Nhìn một vòng hết mọi người xung quanh, cuối cùng cũng không thể trách đến Dương Từ được, lời này dù sao cũng được nói ra từ miệng Thuần Mỹ.

Thuần Mỹ qua cơn xúc động, chỉ số thông minh về lại bình thường, thấy Dương Tư Tư đương tức giận trợn mắt nhìn mình thì vội nói: "Không phải tôi, là Dương Từ, là Dương Từ bẫy tôi."

Cùng là nghệ sĩ của giải trí Cát Tư, tin tức về Dương Tư Tư gần đây cô ta cũng biết, Dương Tư Tư là người của Diệp gia, còn cô, dù có Vương Chính chống lưng cũng không địch lại được gia tộc lớn mạnh như Diệp gia.

Dương Từ nghịch móng tay mình, nói: "Tôi? Tôi đâu có bức cô nói, miệng sinh ra trên người cô, chẳng lẽ tôi còn có siêu năng lực có thể điều khiển cô nói gì?"

Thái độ không thèm nhìn bọn họ một cái như vậy, lúc này cô như biến khỏi trạng thái tiêu diệt quân địch mới rồi, khỏi phải nói vô hại bao nhiêu.

Đang quay bỗng bị cắt đứt, giờ Dương Từ vui vẻ lại ung dùng tự tại, cũng không xuống núi theo đoàn phim, lấy ít lá trà mới sao, nằm trong chòi nghỉ mát ngăm sao trời.

Ánh trăng sóng sánh.

Diệp Bộ Hàng cởi áo khoác khoác cho Dương Từ, ngồi xuống nói: "Em không muốn quay chương trình này thì có rất nhiều biện pháp? Sao hết lần này tới lần khác cứ phải đắc tội nhiều người như vậy?"

"Thuần Mỹ bị chửi là đáng đời, Dương Tư Tư hạ tiện không buông tha tôi đến vậy, đây là bài học cô ta nên nhận."

"Dương Từ, lời nói đôi khi cũng là kiếm sắc, đâm vào người cũng sẽ đau!" Diệp Bộ Hàng nói.

"Tôi không có văn hóa cao như cậu, tôi chỉ biết mình muốn cái gì, chỉ cần có thể đạt được mục đích, quá trình ở giữa cũng không quan trọng, toàn thân cao thấp của tôi, thứ vũ khí duy nhất chỉ có hàm răng đồng lợi thép này thôi!"

Diệp Bộ Hàng nắm tay cô: "Anh chỉ không muốn em đắc tội hết tất cả mọi người trên đời này."

"Tề Hải, tôi chỉ quan tâm người tôi yêu nghĩ về tôi thế nào? Mà tới bây giờ người đó vẫn chưa xuất hiện, dựa vào đâu tôi không thể thoải mái làm? Cân nhắc mọi điều cho người khác cuối cùng chị tự làm mình tổn thương, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cô nhi viện, hiểu nhân tính hơn bất cứ ai. Suy cho cùng đều là ích kỉ cả." Dương Từ điềm đạm nói, cộng với ánh mắt dịu dàng của cô khiến cho không khí bình yên lạ.

Diệp Bộ Hàng không nghe lọt câu sau, chỉ để ý Dương Từ nói rằng đến giờ người cô yêu vẫn chưa xuất hiện, vậy cậu đây là cái gì.

Nghĩ ngợi, cậu liền hỏi ra: "Vậy anh là cái gì?"

"?" Dương Từ không hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK