• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ngọc Tinh ở trước cửa phòng bình phục nhịp thở và nhịp tim, sau đó mở cửa, đối mặt với ánh mắt nhìn thẳng vào cửa của Tả Khâu đang ngồi trên giường, cậu hơi sửng sốt, không đợi Tả Khâu nói gì đã căng thẳng ấp úng giải thích:

“Xin, xin lỗi, em làm vỡ chén nên về trễ.”

Tầm mắt của Tả Khâu dừng lại trên môi cậu một lát, sau đó cười nói:

“Không bị thương là tốt rồi. Anh vốn đang lo em gặp phải rắc rối gì ngoài đó, xem ra là anh lo nhiều rồi.”

Diệp Ngọc Tinh nghe vậy không hiểu sao có chút chột dạ, cậu nhẹ nhàng gật đầu:

“Em không có việc gì đâu.”

Cậu chớp mắt, muốn tìm chuyện gì đó để chuyển chủ đề này:

“Đúng rồi, hay là chúng ta lại cùng nhau đọc sách đi! Đọc cái quyển Nhật Ký Phiêu Lưu Của Hoàng Tử Loài Người Và Hoàng Tử Ác Ma Vực Sâu ấy!”

Tả Khâu "à" dài một tiếng, hình như đang nhớ lại đó là quyển nào, anh gật đầu:

“Được.”

Diệp Ngọc Tinh lấy ra quyển sách kia, ngồi xuống bên cạnh Tả Khâu, đọc tiếp cốt truyện lần trước. Hoàng tử loài người và hoàng tử ác ma vực sâu trải qua đủ loại nguy hiểm ở các nơi trên đại lục, rồi luôn vượt qua các loại hiểm trở đó bước lên cuộc hành trình. Rốt cuộc, ác ma chính thức mời hoàng tử trở thành bạn thân của mình.



[Ác ma vực sâu nhìn hoàng tử loài người, mỉm cười nói:

“Bạn của tôi, bạn có bằng lòng đến quê hương của tôi ngắm sao không, ở đó có một khu rừng rộng lớn vô tận, hoa tử đằng xinh đẹp nở khắp sân nhà tôi, vào buổi tối còn có thể nhìn thấy đom đóm nữa……”]

Tả Khâu nghe đến đó sắc mặt hơi thay đổi, anh đưa tay nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang lật sách của Diệp Ngọc Tinh.

Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, cảm thấy kỳ quái hỏi:

“Sao vậy?”

Tả Khâu chớp mắt, sắc mặt như thường:

“Không có gì, Ngọc Tinh, anh thấy hơi mệt, anh muốn nghỉ ngơi một lúc, có thể đọc quyển sách này sau không?”

Diệp Ngọc Tinh gật đầu, đặt quyển sách lên đầu giường:

“Cũng được.”

Cậu nghiêng đầu tự hỏi một chút:

“Vậy anh ở trong phòng ngủ một lát đi, em muốn ra ngoài một chuyến xem có manh mối nào mới không, em sẽ về vào giờ ăn trưa.”

Tả Khâu mỉm cười gật đầu, ra hiệu mình đã biết.



Sau khi Diệp Ngọc Tinh ra ngoài, nụ cười trên mặt Tả Khâu lập tức biến mất, anh mặt không cảm xúc cầm lấy cuốn sách được đặt trên đầu giường, nhanh chóng lật các trang sau.

[Ác ma vực sâu đưa hoàng tử loài người trở về quê hương của mình, trước khoảng sân nhỏ nở đầy hoa tử đằng, trịnh trọng nói:

“Bây giờ chúng ta đã là bạn bè. Tôi sẽ nói cho cậu biết tên mình, một thứ cực kỳ quan trong đối với ác ma như tôi.”

Anh nhẹ nhàng nói, thốt ra hai từ với âm tiết lạ, rồi chúng đã tự động chuyển thành ngôn ngữ mà hoàng tử có thể hiểu được trong đầu.]



[Ác ma nói, tên của anh là —— Tả Khâu.]

Tả Khâu nhìn dòng chữ này, cười lạnh một tiếng, anh xoay người xuống giường, như thể vết thương trên người không tồn tại, cầm cuốn sách trên tay, bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh. Tả Khâu không tiếng động nói ra vài câu thần chú cổ xưa, cuốn sách trước mặt thoáng chốc đã bị ngọn lửa bao trùm và biến thành tro trong tay anh. Anh dùng nước dội tro xuống cống thoát nước, mặt không cảm xúc ngẩng đầu nhìn khoảng không, như thể đang nhìn về phía một sự tồn tại không tên nào đó.

“Đừng tự cho mình thông minh, nếu không ta đốt linh hồn của ngươi.”



Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Ngọc Tinh tìm được một căn phòng nhỏ trốn vào, khi đã xác định chắc chắn rằng xung quanh mình không có ai, mới thận trọng lấy từ trong túi ra cái gương nhỏ mà trò chơi đã tặng.

Thật sự là trên người Tả Khâu có rất nhiều điều kỳ lạ, trước đó Tả Khâu đã có vẻ rất không thích câu chuyện《Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Chú Lùn》 rồi, nhưng sự thật chứng minh quyển truyện cổ tích đó chính là một đầu mối có ý nghĩa. Diệp Ngọc Tinh nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của Tả Khâu khi anh nghe thấy mình kể đến khúc ác ma vực sâu nói ra những lời kia, nỗi nghi ngờ trong lòng lại càng sâu hơn.

Không phải Diệp Ngọc Tinh nghi ngờ Tả Khâu là dị tộc, chỉ là cậu thực sự rất cần một đồng đội không có điểm đáng ngờ nào.

Diệp Ngọc Tinh nhìn gương nhỏ, thì thầm câu thần chú:

“Gương thần gương thần, hãy nói cho tôi biết thân phận thật của Tả Khâu.”

Diệp Ngọc Tinh khẩn trương nín thở, sau khi nhìn mặt gương dao động như mặt nước một lúc, mặt gương đã hiển thị vài dòng chữ.

[Tên họ: Tả Khâu

Giới tính: Nam

Tuổi: Không biết

Chủng tộc: Loài người

Đặc thù: Tính cách tồi tệ, là một thứ thối tha]

____ ____ ____

Tiểu Tinh Tinh: Gương thần gương thần, hãy nói cho tôi biết thân phận thật của Tả Khâu.

Tả Khâu: Che chắn!

Tiểu Tinh Tinh:???



#Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:

[Hộp đen]: Tức chết ta rồi!!! A a a!! Đồ thối tha!! Ta muốn giết mi!!



Đôi lời từ tác giả:

Bất kể bao nhiêu lần, tôi cũng muốn hét lên một câu: Tả Khâu, ông già thúi này xấu xa thiệt chứ!

Câu đố không có thưởng, hãy đoán xem tại sao thẻ thân phận của Tả Khâu lại là loài người.

- Hết chương 36-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK