“Tả Khâu! Tả Khâu! Anh đừng bỏ rơi em! Xin anh…… Hu hu……”
Tả Khâu cúi đầu nhìn cậu, há miệng thở dốc, trong đôi mắt hiện rõ dáng vẻ chật vật của Diệp Ngọc Tinh, Tả Khâu do dự một chút:
“Ngọc Tinh, anh không có bỏ rơi em, chúng ta chỉ là không ở cùng nhau…… Em không thích anh, không phải sao?”
“Rầm rầm rầm!!”
Diệp Ngọc Tinh hoảng sợ quay đầu nhìn lại, giọng nói đầy tức giận của Percy từ ngoài cửa truyền đến:
“Tả Khâu! Ra đây!”
Một lúc sau, y lại đổi sang giọng nói nhẹ nhàng, như thể đang thì thầm bên tai người yêu:
“Ngọc Tinh, em có ở trong không?”
Lại qua một lúc sau, dường như là do trong phòng không có thanh âm nào, mà Diệp Ngọc Tinh đã nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Percy, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi bệt xuống đất.
Tả Khâu không nói gì, sau khi tiếng động ngoài cửa biến mất mới nói chuyện với Diệp Ngọc Tinh một cách chậm rãi:
“Em đến gặp anh là vì Percy sao?”
Anh nhìn Diệp Ngọc Tinh đang ngồi dưới đất:
“Em cũng có thể đi tìm Lâm Chỉ. Ngọc Tinh, nếu em không thích anh, vậy thì đừng đến trêu chọc anh nữa.”
Diệp Ngọc Tinh lắc đầu với vẻ mặt đầy sợ hãi, cậu túm chặt ống quần Tả Khâu, ngửa đầu nhìn anh, hoảng hốt nói:
“Không! Tả Khâu…… Em, em có thể thích anh. Cho em một chút thời gian, một chút thời gian là được. Đừng đuổi em ra ngoài!”
Tả Khâu ngồi xổm xuống, nhìn cậu với vẻ thương tiếc:
“Ngọc Tinh, anh là một người đàn ông bình thường. Anh thích em, anh muốn hôn em, anh muốn ôm em, anh còn muốn lên giường với em. Như vậy cũng được sao?”
Anh nhìn Diệp Ngọc Tinh đang sững sờ:
“Người mình thích ngủ bên cạnh mình, anh đã nhịn đủ lâu rồi.”
Diệp Ngọc Tinh nắm lấy quần áo của anh vào lúc anh đứng dậy:
“Có thể hôn. Nhưng lên giường……”
Tay cậu siết lại thật chặt, sắc mặt trắng bệch, vô cùng đáng thương nói:
“Hãy cho em thêm một ít thời gian……”
Diệp Ngọc Tinh khẩn trương đối diện với Tả Khâu, sợ giây tiếp theo anh lại đẩy mình ra khỏi phòng. Cổ họng cậu khô khốc, trái cổ hơi nhúc nhích vì căng thẳng, Diệp Ngọc Tinh nắm lấy áo sơ mi trước ngực Tả Khâu, nhắm mắt lại và ghé sát vào môi anh như hiến tế. Nhưng Tả Khâu không hề có phản ứng nào, khi đáy lòng Diệp Ngọc Tinh đã cảm thấy tuyệt vọng, cậu mới nghe thấy Tả Khâu khẽ thở dài, giữ lấy cổ cậu để hôn sâu hơn.
Lồng ngực đập thình thịch của Diệp Ngọc Tinh nhờ nụ hôn an ủi này mà thoáng an ổn một chút, từ sau khi nhìn thấy mọi người trở nên dị thường trong phòng ăn, cậu rất cần một người là người bình thường giống như mình đến an ủi mình.
Một giây sau, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn. Cậu mở mắt ra, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy trên cánh cửa gỗ đỏ rắn chắc có một cái lỗ lớn, một bàn tay chậm rãi đút vào cái lỗ đó, sau đó cổ tay xoay sang chộp lấy tay nắm bên trong cánh cửa.
“Cạch.”
—— cửa mở.
Cửa gỗ ở lối vào chậm rãi bị đẩy ra, lộ ra bóng dáng đang đứng thẳng của Percy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của y giấu ở nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa trông giống như ác quỷ vậy, y hơi nhướng mi, nhìn Diệp Ngọc Tinh trong phòng, khẽ quay đầu, nhẹ giọng hỏi:
“Bảo bối, em thật sự đã thay lòng đổi dạ rồi sao?”
Sợi tơ vàng bay múa trong mắt Percy giống như đom đóm lập lòe bay lượn trong đêm tối, lại giống như tia lửa bay tán loạn khi ngọn lửa bùng cháy, mang theo sự đẹp đẽ kỳ dị, nhưng ở giờ khắc này, vẻ đẹp này chỉ có thể khiến Diệp Ngọc Tinh cảm thấy sợ hãi mà thôi.
Diệp Ngọc Tinh lắc đầu với đôi môi run rẩy:
“Per, Percy…… Anh đừng……”
Percy nhìn chăm chú vào cậu như đang nhìn người mà mình yêu say đắm, y nghiêng đầu lộ ra một nụ cười dịu dàng:
“Đừng cái gì nha?”
- Hết chương 42-