Trước khi bỏ phiếu, Tả Khâu đột nhiên nói:
“Đúng rồi, hôm nay Ngọc Tinh tìm thấy một quyển sách. Cái kết của quyển sách đó có đề cập đến tên của một ác ma.”
Anh nhìn thoáng qua Adonis:
“Adonis, ác ma kia cùng tên với cậu đấy.”
Cơ thể Diệp Ngọc Tinh hơi cứng lại, cậu và Adonis sắc mặt đang dần trở nên lạnh lẽo liếc nhìn nhau một cái, điều quan trọng là, Lâm Chỉ đã dựa sát vào cậu, dùng tông giọng chỉ có hai người có thể nghe thấy nói:
“Diệp Ngọc Tinh, lúc nãy cậu đã nhìn thấy tên của ai ở cuối quyển sách đó vậy?”
Diệp Ngọc Tinh nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Lâm Chỉ, cổ họng khô khốc, cậu há miệng thở dốc và không nói gì.
Lâm Chỉ nhìn vào mắt cậu, nhẹ giọng nói:
“Là tên của tôi, đúng không?”
Diệp Ngọc Tinh căng thẳng kéo góc áo của mình, giương mắt nhìn hắn:
“Lâm Chỉ, tôi tin anh.”
Nhưng Lâm Chỉ chỉ nhìn cậu một cái rồi quay đi mà không nói lời nào. Diệp Ngọc Tinh sợ hãi nhìn hắn, thậm chí còn rùng mình dưới sự căng thẳng và sợ hãi tột độ.
Bầu không khí trở nên im lặng một lúc, Tần Hạc Minh dùng ngón trỏ gõ gõ bàn, cười nhạt:
“Dựa theo quy tắc được đặt ra vào ngày hôm qua, hôm nay đến lượt tôi không bỏ phiếu trắng đúng chứ? Vậy lần này tôi sẽ bỏ phiếu cho Adonis?”
Không một ai nghi ngờ chất vấn, ngay cả Adonis cũng chỉ lạnh lùng nhìn anh một cái rồi cũng không nói gì.
7 giờ, giọng nữ đúng giờ vang lên, sau khi giấy trắng xuất hiện ở trước mặt mỗi người, cô vui vẻ nói:
“Cầm lấy giấy trắng, đọc thầm tên của người mà bạn cho rằng là dị tộc, nếu bỏ quyền, thì cứ đọc thầm bỏ quyền.”
Diệp Ngọc Tinh cầm lấy tờ giấy trước mặt, dựa theo thỏa thuận của bọn họ, cậu nên chọn bỏ phiếu trắng, nhưng mà……
Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảy người có sắc mặt khác nhau trên bàn.
Sau khi tất tả các đáp án sai đều được loại bỏ, phần còn lại sẽ là đáp án đúng. Các đáp án sai đã bị loại trước đó là: Tần Hạc Minh, Eugene, Tả Khâu……
Nếu không ngoài dự đoán thì hôm nay còn có thể loại Adonis ra nữa. Nếu Diệp Ngọc Tinh lựa chọn bỏ phiếu cho Lâm Chỉ, nói không chừng còn có thể loại cả Lâm Chỉ luôn.
Thế nhưng, Diệp Ngọc Tinh liếc nhìn tờ giấy trắng mình cầm trong tay. Cậu gần như tuyệt vọng nhận ra rằng, mình không ăn nhập đến mức nào khi ở giữa một đám người không bình thường.
Rốt cuộc dị tộc đó là ai?
Dị tộc có nhất thiết không phải là con người không?
Cậu lại nghĩ đến vấn đề mà mình đã cố tình bỏ qua trước đó: Nếu Tả Khâu là con người, vậy tại sao tuổi của anh lại được viết là “Không xác định”?
–
Diệp Ngọc Tinh cầm tờ giấy với bàn tay run rẩy, trong lòng đọc ra cái tên không có khả năng nhất, nhưng có lẽ cũng có khả năng nhất.
Sau khi tất cả giấy trắng đều biến mất trong không trung, một chuỗi dài âm thanh điện tử thông báo qua màn đã vang lên hai lần trong không khí, Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác sửng sốt trong giây lát, rồi cậu nghe thấy giọng nữ không kiềm được niềm vui:
“Chúc mừng! Chúc mừng! Rốt cuộc cũng có người đoán ra được đáp án đúng rồi! Chúng ta hãy chúc mừng cậu ấy nào! Chúc mừng cậu ấy nào!”
Khi một chùm ánh sáng trắng chiếu thẳng vào người mình, Diệp Ngọc Tinh suýt nữa đã nhảy ra khỏi ghế vì sợ hãi. Cậu cứng người, tóc gáy dựng đứng, đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của bảy người còn lại, sợ tới mức gần như quên cả thở.
Giọng nữ của game vẫn đang nói tiếp trong hưng phấn:
“Chúc mừng cậu! Diệp Ngọc Tinh! Cuối cùng cậu cũng đoán ra đáp án đúng rồi!”
____ ____ ____
Hộp đen: Cảm động không?
Diệp Ngọc Tinh: Không dám động.
–
Đôi lời từ tác giả:
Tiểu Tinh Tinh là con người, công đều cùng một chủng tộc, một số sẽ khác nhau về ngoại hình do là con lai, cấp bậc huyết thống và trải qua những chuyện đặc biệt (nhưng cũng chỉ khác một tí xíu thôi).
- Hết chương 50-