Tả Khâu ghét những kẻ ngu ngốc.
Nhưng sau khi ở chung với Diệp Ngọc Tinh trong thời gian dài, Tả Khâu phải thừa nhận rằng Diệp Ngọc Tinh không được coi là thông minh, song điều kỳ lạ là anh phát hiện mình cũng không ghét cậu, trái lại, anh còn cảm thấy rất may mắn vì Diệp Ngọc Tinh không được thông minh lắm. Anh vô cùng thích phần vụng về ngốc nghếch kia trên người cậu, dễ dỗ dành, cũng dễ ăn hiếp.
Mới đầu, Tả Khâu còn có ý định tìm kiếm một ít lý do để giải thích rằng Diệp Ngọc Tinh cũng không có ngu ngốc, nhưng sau một khoảng thời gian cố gắng, Tả Khâu đã thay đổi suy nghĩ, anh mỉm cười, nghĩ một cách bình tĩnh và hợp lý trong lòng: Trên đời này, tất cả những kẻ ngốc khác đều là đồ ngu, chỉ có Diệp Ngọc Tinh là bé ngốc. Bé ngốc duy nhất trên thế giới.
Nghĩ đến đây, anh bình tĩnh bế Diệp Ngọc Tinh xuống khỏi cây, bởi vì vừa nãy cậu lại đánh nhau với dây leo rồi bị nó treo lên đó, rồi nhẹ giọng nói:
“Sao lại đánh lộn với nó nữa rồi?”
Diệp Ngọc Tinh tức muốn hộc máu chỉ vào dây leo nói:
“Nó ra ngàn(*)! Đánh bài Poker mà ra ngàn! Nó nhìn lén bài của em!”
Dây leo trước mặt nghe vậy có phần kiêu ngạo mà rung lá, tuy không thể nói chuyện, nhưng lại có thể biểu đạt ra khí thế “cậu làm gì được tui” một cách rõ ràng.
Nhất thời, Tả Khâu cũng không biết nên nói gì, bởi vì anh đột nhiên nhận ra, hóa ra bên cạnh mình vẫn luôn tồn tại những thứ không được thông minh lắm. Anh vẫn giữ nụ cười dịu dàng nhìn về phía dây deo đang quơ chân múa tay, khi nó tiếp xúc với ánh mắt của anh thì lập tức sợ hãi rút dây leo về.
Trước khi Diệp Ngọc Tinh xuất hiện, Tả Khâu chưa từng để ý đến dây leo bên cạnh mình. Giữa bọn họn là quan hệ chủ tớ, Tả Khâu ra lệnh, dây leo sẽ làm việc dựa theo mệnh lệnh, chỉ thế mà thôi. Mà sau khi Diệp Ngọc Tinh đến Propriano, sau một thời gian tìm hiểu ngắn ngủi, anh đã phát hiện ra rằng hóa ra những dây leo này đều có sự sống, hơn nữa còn có suy nghĩ của riêng mình.
Diệp Ngọc Tinh vui vẻ hào hứng thiết lập nên một tình bạn mà Tả Khâu không nghĩ ra với dây leo. Ban đầu, Tả Khâu rất vui khi nhìn thấy như vậy, bởi vì anh nhận ra rốt cuộc mình không cần nghĩ cách làm thế nào để thua Diệp Ngọc Tinh mà không để lại dấu vết.
—— vì Diệp Ngọc Tinh đã tìm thấy đối tượng mới để chơi game.
Nhưng rõ ràng là Tả Khâu vui quá sớm rồi.
Tả Khâu có chút đau đầu nhìn cảnh Diệp Ngọc Tinh và dây leo gây hấn với nhau trước mặt, cuối cùng anh đã bước ra làm trung gian hòa giải cho hai bên giống như hiệu trưởng trường mẫu giáo. Nhưng anh biết mối quan hệ hài hòa giữa Diệp Ngọc Tinh và dây leo sẽ không kéo dài lâu đâu. Quả nhiên, sau khi đánh mấy ván Poker, Diệp Ngọc Tinh lại phát hiện dây leo lén giấu bài. Sau khi bị Diệp Ngọc Tinh vạch trần, nó đã làm một khuôn mặt buồn cười bằng cơ thể xanh miết của mình.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tả Khâu hoảng hốt nghĩ đến Percy bị Diệp Ngọc Tinh mặc cho một bộ váy hoa hòe lòe loẹt rồi kéo ra đường, sau đó lại nghĩ đến Moore bị Diệp Ngọc Tinh nắm sừng mà vẫn cam tâm tình nguyện, trong lòng anh đột nhiên nảy lên một suy nghĩ kỳ quặc: Chẳng lẽ ở bên cạnh Diệp Ngọc Tinh lâu thì sẽ trở nên ngốc nghếch?
Tả Khâu rùng mình trước ý nghĩ trong lòng, vai khẽ run lên, anh cứ lẩm bẩm trong lòng: Không đâu, không đâu……
Tả Khâu còn chưa suy nghĩ rõ ràng đã bị Diệp Ngọc Tinh nhào vào trong lòng, anh theo bản năng ôm lấy cậu, nói:
“Ngọc Tinh, sao vậy?”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, cười rất vui vẻ:
“Tả Khâu, dây leo nói tối nay sẽ có hoạt động trên phố, chúng ta ra ngoài chơi nha?”
Tả Khâu chần chờ một chút, nhớ ra đúng là tối hôm nay có hoạt động, anh nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Diệp Ngọc Tinh, gật đầu:
“Đương nhiên là được.”
Mắt Diệp Ngọc Tinh sáng rực:
“Chúng ta cưỡi rồng đi nha?”
Đương nhiên là không thể cưỡi rồng được, mấy con rồng được nuôi ở sân sau đều được dùng để làm thức ăn, cánh đã bị động tay động chân nên căn bản là không thể bay được. Song, Diệp Ngọc Tinh cũng không biết số phận của mấy con rồng ở sân sau, cậu chỉ nghĩ chúng là thú cưng của Tả Khâu.
Đối mặt với Diệp Ngọc Tinh đang tràn đầy mong đợi, nụ cười của Tả Khâu vẫn ôn hòa không chê vào đâu được:
“Buổi tối chúng buồn ngủ, sáng mai anh dẫn chúng ra chơi với em được không?”
Mấy con rồng có thể bay mà Tả Khâu mới mua, chắc sẽ đến vào ngày mai.
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút, gật đầu:
“Được rồi.”
2.
Hoạt động buổi tối thực chất là giao dịch kinh doanh, hoạt động kinh doanh của Propriano rất phát triển, ác ma trên khắp nơi sẽ tụ tập định kỳ ở Propriano vào hàng năm để trao đổi hàng hóa. Nhưng từ góc nhìn của một loài người như Diệp Ngọc Tinh, loại giao dịch kinh doanh này lại trông giống như một loại hoạt động độc đáo nào đó vào ban đêm.
Diệp Ngọc Tinh thích phần giống nhau của thế giới ác ma và thế giới loài người, cậu cảm thấy hoạt động trước mặt nhìn giống hệt như chợ đêm ở thế giới con người, nên cứ kéo Tả Khâu đi dạo khắp nơi.
Vài phút sau, Diệp Ngọc Tinh nhận ra khuôn mặt của Tả Khâu quá dễ nhận biết, mà mỗi ác ma trên Propriano đều biết Tả Khâu là lãnh chúa của Propriano, thế cho nên lúc mua đồ chẳng ai dám nhận tiền hết. Cậu suy nghĩ một chút rồi chạy đến quầy mua cho Tả Khâu một cái mặt nạ có răng nanh. Trên mặt nạ còn vẽ một khuôn mặt quỷ khó tả, trông vừa xấu vừa ngốc nghếch.
Tả Khâu mỉm cười nhìn cái mặt nạ Diệp Ngọc Tinh đang cầm trong tay, thầm nghĩ dù có bị đánh chết thì mình cũng sẽ không đeo cái thứ mất mặt này, anh hắng giọng, nói:
“Ngọc Tinh, anh cảm thấy……”
Nhưng Tả Khâu còn chưa nói xong, anh đã bị Diệp Ngọc Tinh đeo mặt nạ lên mặt.
Tả Khâu:……
Ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh cách mặt nạ hôn lên bên mặt Tả Khâu một cái, mặt nạ bị tác động, cảm giác được nó chạm vào bên mặt rất rõ ràng, Tả Khâu nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, ánh sáng trong mắt cậu như những vì sao lấp lánh vậy:
“Rất đáng yêu.”
Trái cổ Tả Khâu khẽ nhúc nhích, lặp lại theo Diệp Ngọc Tinh:
“Ừ, rất đáng yêu.”
Trên thực tế, mặt nạ cũng không có tác dụng gì nhiều, vì đám ác ma ở Propriano vẫn có thể nhận ra đây là lãnh chúa đại nhân của bọn họ nhờ vào hoa văn độc đáo trên quần áo Tả Khâu, nhưng đám ác ma lại nhất trí giữ im lặng, giả vờ không biết lãnh chúa đại nhân đang đeo mặt nạ.
Tả Khâu tâm thái bình tĩnh bị Diệp Ngọc Tinh kéo đi khắp nơi, nhớ lại nụ hôn mà Diệp Ngọc Tinh chủ động hôn lên mặt nạ trước đó, thầm nghĩ cái mặt nạ này cũng không mất mặt lắm.
—— anh quyết định cất giữ cái mặt nạ này.
Cho dù Diệp Ngọc Tinh không nhìn thấy vẻ mặt bên dưới mặt nạ của Tả Khâu, thì anh vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa mà cậu thích. Kiểu cười ban đầu chỉ được dùng để ngụy trang này, giờ đây dường như đã trở thành một phần không thể tách rời của Tả Khâu.
Tả Khâu đi theo Diệp Ngọc Tinh, người đang đầy tò mò, thỉnh thoảng đóng vai người rút ví trả tiền, đáy lòng vô cùng bình yên, thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn vi diệu nữa. Cho đến khi anh quay đầu lại, nhìn thấy Tần Hạc Minh với vẻ mặt một lời khó nói hết.
Tả Khâu:……
____ ____ ____
Tần Hạc Minh: Người chứng kiến lịch sử đen.
Tiểu Tinh Tinh: Debuff ngốc nghếch xông lên đi!!
____ ____ ____
Chú thích:
*Ra ngàn (出千): Từ lóng ám chỉ ăn gian của dân cờ bạc.
- Hết phiên ngoại 6-