• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chỉ cười lạnh một tiếng, cảm thấy hơi quá đáng:

“Cậu không sợ người khác mà lại sợ tôi? Tôi đã làm gì có lỗi với cậu chưa?”

Diệp Ngọc Tinh căng thẳng cầm chăn nhỏ đắp lên người:

“Sói……”

“Sói?”

Lâm Chỉ cau mày:

“Chỉ vì chuyện lần trước? Chẳng phải tôi đã giải thích rồi sao?”

Diệp Ngọc Tinh không biết nên giải thích như thế nào, lúc trước đúng là cậu vì tin tưởng Tả Khâu mà tin vào lý do thoái thác của anh, lầm tưởng rằng Lâm Chỉ đã từng biến thành sói giết Mary. Nhưng đến bây giờ, cậu cũng không biết những gì Tả Khâu nói đến tột cùng có phải là thật hay không, cậu không còn cách nào khác đành phải nói thật:

“Bởi vì Tả Khâu đã nói những điều không hay về anh……”

Lâm Chỉ nghe vậy hừ lạnh một tiếng:

“Cho nên cậu tin Tả Khâu hơn chứ gì?”

Không, tôi sẽ không tin ai nữa đâu. Diệp Ngọc Tinh liếm liếm môi, đương nhiên không dám nói ra những lời này, cậu vùi đầu vào trong chăn, không dám nhìn sắc mặt của Lâm Chỉ:

“Mông tui đang đau, đừng mắng mà……”

Quả nhiên Lâm Chỉ không nói gì nữa.



Diệp Ngọc Tinh vùi đầu vào trong chăn, lặng lẽ vươn tay ra khỏi chăn kéo góc áo Lâm Chỉ:

“Lâm Chỉ, tôi còn có thể tin vào anh chứ?”

Lâm Chỉ trầm mặc một lát:

“Tôi tuyệt đối sẽ không hại cậu.”

Diệp Ngọc Tinh nói nhỏ:

“Vậy chúng ta vẫn là bạn đúng không?”

Diệp Ngọc Tinh căng thẳng chớp mắt trong khi Lâm Chỉ im lặng một lúc lâu, một hồi lâu sau, rốt cuộc cậu cũng nghe thấy Lâm Chỉ đáp lại bằng giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được:

“Ừ.”



7 giờ tối nhất định phải đi bỏ phiếu, Diệp Ngọc Tinh sờ cái mông đau ê ẩm của mình. Nói thật, cậu không muốn đi lắm, nhưng cậu vẫn phải chấp nhận số phận mà bò dậy khỏi giường, mặc vào bộ quần áo Lâm Chỉ đưa cho mình.

Lúc mặc quần áo, Diệp Ngọc Tinh chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu nói với Lâm Chỉ đang đưa lưng về phía mình:

“Lâm Chỉ, trước bữa tối, anh có thể đến thư phòng với tôi một lát không?”

Lâm Chỉ không quay đầu lại, nói với giọng khàn khàn:

“Được, cậu mặc đồ xong chưa?”

Diệp Ngọc Tinh cài cái nút cuối cùng trên bộ quần áo:

“Xong rồi!”



Diệp Ngọc Tinh tìm kiếm trên kệ sách trong thư phòng một lúc, quả nhiên đã nhìn thấy cuốn sách có bìa tương tự như mấy cuốn trước, có vẻ như là chúng cùng một series.

Cậu kéo tay áo Lâm Chỉ:

“Lâm Chỉ, anh nhìn thấy cuốn sách có bìa màu xanh bên trên chứ? Anh lấy cho tôi được không?”



Lâm Chỉ lấy cuốn sách xuống đưa cho Diệp Ngọc Tinh:

“Quyển này à?”

Diệp Ngọc Tinh gật đầu, cậu liếc nhìn tên sách: 《Bài hát Ru Của Ác Ma Và Công Chúa Nhỏ Loài Người》

Cậu không đọc nội dung trong quyển sách này mà trực tiếp lật đến trang cuối cùng, quả nhiên đã nhìn thấy ở dòng cuối của trang đó có một cái tên. Ngón tay Diệp Ngọc Tinh hơi cứng đờ, cậu đột nhiên đóng quyển sách lại.

Lâm Chỉ cảm thấy kỳ quái liếc nhìn cậu một cái:

“Sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh căng thẳng nắm chặt góc sách:

“Không có gì.”

Cậu đưa quyển sách cho Lâm Chỉ:

“Anh để nó lại chỗ cũ đi.”

Lâm Chỉ nhướng mày:

“Không đọc hả? Hay là không thích quyển này?”

Diệp Ngọc Tinh giương mắt vội nhìn hắn một cái:

“Sách này thuộc một chuỗi series, tôi chỉ đến tìm cái kết thôi. Biết cái kết rồi nên không cần đọc nữa.”

Lâm Chỉ gật đầu ra hiệu đã hiểu, hắn đặt quyển sách lại chỗ cũ.



Trên đường đi tới đại sảnh, Diệp Ngọc Tinh lén lút nhìn thoáng qua Lâm Chỉ —— tóc đen mắt đen, khuôn mặt tuấn tú, biểu cảm lạnh lùng người sống chớ đến gần, không có bất cứ điều gì không ổn cả.

Thế nhưng…… Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến cái tên mình nhìn thấy lúc nãy.

Dường như Lâm Chỉ đã nhận thấy ánh mắt của Diệp Ngọc Tinh, hắn quay đầu lại:

“Sao vậy?”

Diệp Ngọc Tinh lắc đầu:

“Không có gì?”

Hai người im lặng một hồi, trước khi tiến vào đại sảnh, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy Lâm Chỉ do dự hỏi một câu:

“Diệp Ngọc Tinh…… Cậu có chấp nhận yêu đương vượt chủng tộc không?”

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:

“Gì cơ?”

Lâm Chỉ mím môi, dường như có chút xấu hổ, hắn bước nhanh đi vào đại sảnh:

“Không có gì.”

Diệp Ngọc Tinh dừng lại tại chỗ, sau lưng chợt túa ra mồ hôi lạnh, cậu dùng móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay mình, sau khi bình tĩnh lại, mới đuổi theo bước chân của Lâm Chỉ.

____ ____ ____

Diệp Ngọc Tinh: Đừng mắng, đừng mắng, em biết sai rồi.

Lâm Chỉ: Ai muốn làm bạn với em chứ!

- Hết chương 49-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK