Cơ thể của Tả Khâu rất trắng, là kiểu trắng được ánh sáng ấm áp soi rọi, như một tờ giấy trắng được ánh nến chiếu sáng tỏa ra màu vàng nhàn nhạt. Giống như con người của Tả Khâu vậy, ôn hòa, bao dung, như mặt trời mùa thu ấm áp không chói lọi.
Tả Khâu nằm nghiêng trên giường, Diệp Ngọc Tinh lau ngực anh xong, lại cúi đầu cẩn thận né vết thương lau lưng cho anh. Miệng vết thương trông rất đáng sợ, nó đang hơi rỉ máu, miếng gạc được thay vẫn còn đỏ.
Diệp Ngọc Tinh cảm giác cổ tay mình bị Tả Khâu dùng tay chạm nhẹ vào, cậu ngẩng đầu, kỳ quái hỏi:
“Sao vậy?”
Cậu tỏ ra lo lắng:
“Có phải em đã chạm vào vết thương của anh rồi không?”
Tả Khâu ngước mắt nhìn cậu:
“Không có.”
Anh trầm mặc một hồi, mới nhẹ giọng hỏi:
“Ngọc Tinh, em có thể hôn anh một cái không?”
Diệp Ngọc Tinh lắp bắp:
“Gì, gì cơ?”
Thần sắc của Tả Khâu trở nên cô đơn:
“Quả nhiên là không thể sao?”
Anh cười khổ nói:
“Thực xin lỗi, là lỗi của anh, anh không nên yêu cầu như vậy. Có phải em đã có người mình thích rồi không?”
Anh đưa tay sờ nhẹ vào gáy Diệp Ngọc Tinh:
“Nơi này, có dấu hôn.”
Diệp Ngọc Tinh bỗng chốc đứng thẳng lên, sắc mặt đỏ bừng:
“Không, không phải! Đây là……”
Tả Khâu hỏi cậu:
“Là cái gì?”
Miệng Diệp Ngọc Tinh đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, cuối cùng cũng không có nói là Adonis, cậu nghĩ chắc rằng Tả Khâu không biết giữa mình và Adonis cũng có xích mích.
Diệp Ngọc Tinh thấy Tả Khâu lộ ra biểu cảm hiểu rõ xen lẫn đau lòng trong đó:
“Quả nhiên là giống như anh nói, đúng không? Thực xin lỗi, là lỗi của anh.”
Anh xoay người, đưa lưng về phía Diệp Ngọc Tinh, trong lúc cử động thì miệng vết thương ở lưng lại bắt đầu rỉ máu.
Tả Khâu nói với giọng nghèn nghẹn:
“Xin lỗi, ngủ ngon.”
Diệp Ngọc Tinh muốn lắc đầu, nhưng Tả Khâu đưa lưng về phía cậu, cho dù có lắc đầu thì Tả Khâu cũng không nhìn thấy được, cậu nôn nóng đứng đó một lúc, nhìn bóng lưng và vết thương đang rỉ máu của Tả Khâu. Cuối cùng, như đã hạ một quyết định nào đó, nói:
“Chỉ là hôn một cái thôi đúng không?”
Tả Khâu đưa lưng về phía cậu như cũ, hạ thấp giọng, nghe có vẻ khá cô đơn:
“Ngọc Tinh, nếu em không muốn thì đừng ép bản thân mình.”
Diệp Ngọc Tinh liếm liếm đôi môi khô ráo, đi vòng qua bên kia giường, hơi lắp bắp nói:
“Được, được mà.”
Tả Khâu không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt cô đơn buồn bã, nhìn qua vô cùng không tin lời của Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh hơi phồng miệng, quỳ trên giường, cơ thể cứng đờ của cậu hơi dừng lại, sau đó cúi đầu chạm nhẹ vào gò má của Tả Khâu trước ánh mắt của anh, rồi rời khỏi ngay lập tức.
Tả Khâu nhẹ giọng nói:
“Chỉ có thể hôn mặt thôi sao?”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Gì, gì cơ?”
Cậu nhìn vào mắt Tả Khâu, đối diện với ánh mắt buồn bã, u oán của anh. Diệp Ngọc Tinh cảm thấy như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than dưới ánh mắt này, lòng cậu rối ren trong giây lát, rồi cậu nhắm mắt lại với hàng mi run run, áp vào môi Tả Khâu, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó.
Lần này cậu không thể đứng dậy ngay được, bởi vì Tả Khâu đã giữ chặt cổ cậu. Diệp Ngọc Tinh theo bản năng nắm lấy vai Tả Khâu, cậu phải kiềm chế bản thân mới không có đẩy anh ra.
Cậu nghĩ thầm trong lòng: Không sao đâu, chỉ là hôn một cái, hôn một cái mà thôi.
Nụ hôn này quá triền miên và lâu dài, lông mi Diệp Ngọc Tinh run lên hai lần, cậu mở mắt ra, đối diện với ánh mắt chăm chú thâm tình của Tả Khâu. Dưới cái nhìn khó mà ngó lơ này, một ý tưởng vớ vẩn đã nảy lên trong lòng Diệp Ngọc Tinh: Mình giống như người mà anh đã yêu sâu đậm từ lâu vậy.
Nhưng sự thật là bọn họ cũng chỉ mới gặp nhau trong trò chơi này. Nếu không có trò chơi này, có lẽ bọn họ sẽ mãi chỉ là những người lạ với vận mệnh song song.
Trong lòng Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nảy lên cảm giác bất an, cậu nghĩ: Anh và những người khác, rốt cuộc các anh thích điểm nào ở em chứ?
Tả Khâu nhẹ nhàng buông môi cậu ra, trầm giọng nói, giống như huyền âm(*) mà đàn cello phát ra khi diễn tấu:
“Ngọc Tinh, anh thực sự thích em, anh đã thích em ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Diệp Ngọc Tinh, anh cười nhẹ:
“Em không giống với những người khác, em là duy nhất, em sẽ tỏa sáng, là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này.”
Giọng anh càng lúc càng nhẹ đi, âm cuối như sắp hòa tan vào trong không khí, thổi một cái sẽ biến mất ngay:
“Anh thích em, em cũng thích anh, được không?”
Diệp Ngọc Tinh không thể nói có chịu hay không, bởi vì Tả Khâu đã dùng môi chặn miệng cậu rồi. Dường như Tả Khâu cũng không muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi này, mà anh chỉ muốn có một nụ hôn, một nụ hôn có thể làm lòng người cảm thấy tâm an.
Diệp Ngọc Tinh do dự một chút rồi cũng không trốn tránh, cậu cảm giác tim mình như bị mèo con khều nhẹ một cái, bị sự thâm tình mà Tả Khâu để lộ vuốt ve trở nên tê rần.
____ ____ ____
Chú thích:
Huyền âm (弦音): Âm thanh của dây cung/dây đàn khi rung.
- Hết chương 38-