“Vậy thì, trước hết chúng ta hãy đi tìm những người khác và đánh thức bọn họ khỏi giấc mơ.”
Diệp Ngọc Tinh nhìn hắn một cái:
“Làm sao để đánh thức bọn họ đây?”
Lâm Chỉ:
“Rất đơn giản. Chỉ cần để bọn họ nhận ra mình đang ở trong mơ là được.”
Hắn nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Ngọc Tinh, cười khẽ:
“Chỉ cần nhìn thấy những điểm không hợp lý trong giấc mơ, thì với lòng cảnh giác của bọn họ, chắc chắn họ sẽ nhận ra mình không ở trong hiện thực.”
Diệp Ngọc Tinh cái hiểu cái không gật đầu, nhưng cậu vẫn có chút không rõ:
“Lâm Chỉ, rốt cuộc làm sao mà anh biết mình đang ở trong mơ vậy?”
Lâm Chỉ chớp mắt:
“Anh tưởng rằng mình đang mộng xuân.”
–
Diệp Ngọc Tinh kéo Lâm Chỉ ra khỏi ranh giới của giấc mơ, có chút buồn rầu phát hiện chỉ có đầu mình là xuất hiện âm thanh nhắc nhở game ầm ĩ, điều này không khỏi làm cho cậu nghi ngờ rằng liệu đây có phải là hành động trả đũa của Maggie dành cho mình hay không.
Diệp Ngọc Tinh lắc lắc cái đầu đang có chút choáng váng, rồi đánh giá khung cảnh xung quanh, xác nhận đây là một giấc mơ mới, cậu quay đầu nói với Lâm Chỉ:
“Trước đó tôi chưa từng đến nơi này, cho nên đây có thể là giấc mơ của Tả Khâu hoặc Adonis.”
Lâm Chỉ bình tĩnh liếc nhìn hoa tử đằng ở khắp nơi:
“Đây Là giấc mơ của Tả Khâu. Nơi này là Propriano, lãnh địa của anh ta.”
Diệp Ngọc Tinh thắc mắc nghiêng đầu:
“Lãnh địa? Tả Khâu là lãnh chúa sao?”
Lâm Chỉ xoa đầu cậu:
“Nói chính xác, bọn anh đều là lãnh chúa.”
Thấy Diệp Ngọc Tinh không hiểu, hắn cũng không giải thích nhiều:
“Chúng ta tìm Tả Khâu trước đi.”
Nhưng hai người còn chưa kịp đi vào, dây hoa tử đằng đã bắt đầu vặn vẹo và điên cuồng lao tới như có sự sống, Lâm Chỉ bế Diệp Ngọc Tinh lên nhảy ra vài bước tránh khỏi, nói:
“Xem ra Tả Khâu không chào đón chúng ta.”
Hoa tử đằng dời ra để lộ một con đường nằm ở giữa các thân cây, Tả Khâu chậm rãi bước ra từ con đường đó:
“Không phải không chào đón Ngọc Tinh, mà là không chào đón cậu.”
Có lẽ do không cần phải giả vờ là con người ở trước mặt Diệp Ngọc Tinh nữa, nên Tả Khâu cũng không có đeo kính, con ngươi vàng thẳng đứng trông đặc biệt rõ ràng vì không còn bất cứ sự che đậy nào, đồng thời, lệ khí gần như ngưng tụ thành thực chất cũng lộ ra mà không cần dùng nụ cười để che đậy nữa.
Anh chú ý tới biểu cảm có chút kinh ngạc của Diệp Ngọc Tinh khi nhìn thấy đôi mắt của mình, nở một cười chứa chút áy náy:
“Ngọc Tinh, anh xin lỗi, tổ tiên của anh có mang một chút dòng máu của rồng.”
Diệp Ngọc Tinh ngây thơ gật đầu, lại nghe thấy Lâm Chỉ khịt mũi:
“Đúng vậy, lãnh chúa Propriano nổi tiếng ăn thịt rồng ạ.”
Nụ cười trên mặt Tả Khâu hơi đông cứng lại, sau đó khóe miệng tắt hẳn nụ cười:
“Tạp chủng của Moline.”
Diệp Ngọc Tinh không tán thành mà nhìn thoáng qua Tả Khâu:
“Tả Khâu, anh không thể nói Lâm Chỉ như vậy được.”
Nghe vậy, Tả Khâu đã quay đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh bằng khuôn mặt không chút cảm xúc, Diệp Ngọc Tinh bị ánh mắt lạnh lùng đó làm cho có chút sợ hãi, cậu căng thẳng nắm lấy cổ áo Lâm Chỉ, muộn màng nhận ra dáng vẻ ôn hòa trước đây của Tả Khâu chỉ là ngụy trang.
Nhưng ngay sau đó, Tả Khâu lại nở một nụ cười dịu dàng với cậu:
“Ngọc Tinh, anh xin lỗi, sẽ không có lần sau.”
Anh tiến lên vài bước dường như là muốn lại gần hơn, Lâm Chỉ lập tức ôm Diệp Ngọc Tinh lùi lại vài bước để né tránh, Tả Khâu dừng bước, nụ cười vẫn không thay đổi:
“Ngọc Tinh, em đến tìm anh hả?”
Diệp Ngọc Tinh ngập ngừng gật đầu, nói chính xác thì cậu đến để tìm những người khác, trong đó bao gồm cả Tả Khâu.
Tả Khâu nghiêng đầu lộ ra một nụ cười vui vẻ, anh chớp mắt, con ngươi thẳng đứng đã trở lại thành con ngươi bình thường được anh nguy trang ra lúc đầu, trông ôn hòa hơn không ít:
“Thật ư, Ngọc Tinh, em tốt quá.”
Không biết vì điều gì, dưới ánh mắt này của Tả Khâu, Diệp Ngọc Tinh không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ, cậu sờ mũi mình:
“Giờ đã tìm được anh rồi, bọn mình hãy đi tìm thêm người khác đi?”
Tả Khâu cười nói:
“Ngọc Tinh, em đến đây không chỉ để tìm anh, đúng không?”
Diệp Ngọc Tinh không nói gì, Tả Khâu hơi cúi đầu, khiến Diệp Ngọc Tinh không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, giọng Tả Khâu có chút tiếc nuối:
“Quả nhiên là như vậy, anh đau lòng quá.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hoa tử đằng xung quanh đã cao lên mấy chục mét, sau đó nhanh chóng tụ tập lại, Lâm Chỉ cau mày lùi lại mấy bước, nhưng ngay sau đó nửa cái chân đã bị mặt đất dưới chân nuốt chửng, hắn cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó lại ngẩng lên lạnh lùng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tả Khâu.
Tả Khâu:
“Đây là giấc mơ của tôi, là địa bàn của tôi.”
Sau khi anh nói xong câu đó, mặt đất dưới chân Lâm Chỉ đột nhiên lún xuống, cùng lúc đó, hoa tử đằng ở xung quanh cũng vươn tới, mục tiêu rõ ràng là Diệp Ngọc Tinh trong lồng ngực Lâm Chỉ.
Lâm Chỉ cười lạnh một tiếng:
“Anh nói rất đúng, đây đúng là giấc mơ của anh.”
Hắn duỗi tay ném Diệp Ngọc Tinh qua đường ranh thay đổi giấc mơ ở đối diện:
“Diệp Ngọc Tinh, em đi tìm người khác trước đi, lát nữa anh sẽ trở về tìm em.”
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Nhớ lãnh địa của mấy ông công khó ghê luôn ấy, lần nào tôi cũng phải lật lại thiết lập nhân vật để copy paste.
Các lãnh chúa và vợ yêu của bọn họ! Tiến lên!
- Hết chương 73-