• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cơn hoảng hốt, Diệp Ngọc Tinh cảm thấy có lẽ hôm nay là tận thế, cậu sợ hãi đối diện với đôi mắt tỏa ra ánh sáng tím và nụ cười ác ý chẳng chút che giấu của Tần Hạc Minh.

Lâm Chỉ ở bên cạnh kéo tay cậu:

“Đừng sợ.”

Diệp Ngọc Tinh theo bản năng hất tay hắn ra, hoảng loạn liếc nhìn hắn một cái, câu “Rốt cuộc anh là thứ gì” suýt bật ra khỏi miệng, cũng may chút lý trí còn sót lại đã ngăn cản cậu.

Giọng nữ của game cười “hì hì”, một lúc sau mới kéo dài giọng nói:

“Được rồi! Để chúc mừng sự kiện đáng mừng này. Tiếp theo, chào mừng đến với phó bản mới của game! —— [Công Chúa Bạch Tuyết Và Bảy Anh Chàng Cao To]”



Diệp Ngọc Tinh chớp mắt trong môi trường mờ tối, từ dưới đất đứng dậy, cậu lờ mờ nghe thấy được giọng nữ của game:

“Này, Diệp Ngọc Tinh, anh đã tỉnh chưa?”

Diệp Ngọc Tinh:

“…… Đằng ấy là ai?”

Một cô bé mặc váy ngắn xuất hiện từ không trung, nhảy dựng lên hét lớn:

“Tui là người tổ chức trò chơi đó! Anh không nghe ra giọng nói của tui hả?”

Diệp Ngọc Tinh ngơ ngác nhìn cô bé trông chỉ có 7 - 8 tuổi trước mặt:

“Em……”

Cô bé xoay một vòng tại chỗ, sau đó đưa chân phải ra sau rồi cong gối, hơi kéo váy cúi đầu trước Diệp Ngọc Tinh, cười với cậu:

“Anh có thể gọi tui là Maggie.”

Cô nhảy tới kéo tay Diệp Ngọc Tinh, nở một nụ cười xán lạn:

“Ôi chao! Giờ chúng ta đang đứng chung một trận doanh đó!”

Diệp Ngọc Tinh:

“Trận doanh gì cơ?”

Maggie kỳ quái nhìn cậu:

“Trận doanh đối đầu với ác ma đó.”

Diệp Ngọc Tinh ngây người một chút:

“Cho nên, thật sự chỉ có anh là con người trong trò chơi này thôi sao? Người khác đều là ác ma hết hả?”

Cậu ngập ngừng nói:

“Tại sao vậy?”

Maggie giơ hai tay lên, lộ ra biểu cảm cao thâm khó đoán, nhưng với khuôn mặt trẻ con non choẹt đó thì trông nó chả ra làm sao cả:

“Mọi thứ đều do Maggie.”

Cô liếc nhìn Diệp Ngọc Tinh ngốc nghếch:

“Diệp Ngọc Tinh, chẳng lẽ anh không muốn ra khỏi trò chơi này à?”

Diệp Ngọc Tinh do dự một chút:

“Thế nhưng, anh phải làm sao để những người khác bỏ phiếu cho mình đây? Không đúng, nếu anh là dị tộc, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra khi hầu hết số phiếu đều bầu cho anh chứ?”

Maggie chớp mắt, lộ ra vẻ hơi chột dạ:

“Ôi chao! Luật chơi đó chỉ là để lừa anh thôi……”

Diệp Ngọc Tinh không dám tin nói:

“Gì chứ?”

“Ặc……”

Đôi mắt của Maggie có chút mờ đi:

“Đó là, ừm……”

Cô quay đầu, hợp tình hợp lý nói:

“Tóm lại, bây giờ luật chơi đã thay đổi rồi!”

Diệp Ngọc Tinh há miệng thở dốc, một lát sau mới nhận ra mình bị lừa, cậu hét lớn:

“Tôi không chơi nữa!”

Cậu nhìn Maggie, tức giận đến mức giọng cũng run lên:

“Em, sao em lại có thể kéo tôi vào trò chơi này chứ? Em có biết tôi đã phải trải qua những chuyện gì không……”

Mặt cậu đỏ lên, thật sự không thể nói nên lời.

Maggie ôm chặt eo cậu:

“Không thể!”

Diệp Ngọc Tinh đẩy cô ra:

“Gì mà không thể chứ, tôi không chơi nữa! Thả tôi ra ngoài!”

Mặt Maggie đỏ lên, giống như một đứa trẻ đang gây rối vô cớ vậy —— trên thực tế cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ:

“Không thả anh ra ngoài đâu!”

“Tôi muốn ra ngoài!”

“Không cho!”

……

Sau khi hai người cãi nhau ầm ĩ một lúc, Maggie thở hổn hển đẩy Diệp Ngọc Tinh một cái, Diệp Ngọc Tinh bị đẩy bay lên, rồi được một quả bóng hình cầu trong suốt bao bọc lấy, cậu khó khăn lắm mới điều chỉnh được một tư thế bình thường trong không trung thì lại phát hiện ra rằng những lời nói muốn ra ngoài của mình chỉ vang vọng trong quả bóng mà thôi.

Cậu nhìn Maggie đứng chống nạnh trên mặt đất:

“Được rồi, rốt cuộc anh cũng im rồi. Bây giờ hãy nghe tui nói.”

Maggie đi vòng quanh Diệp Ngọc Tinh:

“Diệp Ngọc Tinh, tui sẽ không thả anh ra ngoài trước khi trò chơi kết thúc.”

Cô nàng nghiêm túc nói:

“Chúng ta đang làm một chuyện phi thường vĩ đại. Anh thấy đấy, tui đã bắt hết những ác ma xấu xa nhất trên thế giới đó nha! Bây giờ anh cần phải hy sinh bản thân vì sự an toàn của thế giới!”

Diệp Ngọc Tinh: “……”

Gặp quỷ rồi, cha mẹ của con bé này đâu rồi? Con bé đã trở nên như thế rồi mà vẫn bỏ mặc sao?

____ ____ ____

Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối đã chính thức đổi tên thành nhật ký của Maggie:

Maggie: Tôi đã nằm mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy mình bị một vài ác ma giết chết.

Maggie: Tôi quyết định đánh đòn phủ đầu.

Maggie: Ác ma mạnh mẽ, bất khả chiến bại, sẽ chết dưới lưỡi dao của người mình yêu.



Lưu ý: Mọi dấu ** xuất hiện trong bài viết này trước đây đều ám chỉ đại ác ma, tất cả các [hộp đen] đều ám chỉ Maggie.

Nhắc nhở 1: Maggie sẽ không nói dối khi viết nhật ký.

Nhắc nhở 2: Chỉ có một cách để vượt qua trò chơi từ đầu đến cuối, chưa bao giờ thay đổi.



Đôi lời từ tác giả:

Đố vui không thưởng về danh tính thật của Maggie.

Ngoài ra, Maggie cũng là một người nói dối giỏi, nhưng chỉ số IQ của Maggie thì bình thường thôi.

Thật sự thì nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra cái tên hay nào đặt cho phó bản, nên tôi lấy đại luôn.

- Hết chương 51-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK