“Tạm biệt, Ngọc Tinh.”
–
Diệp Ngọc Tinh ngồi trong phòng một lúc, sau đó mới đi ra khỏi căn phòng có viết tên mình nhưng chưa từng ở một ngày nào này. Cậu có chút mờ mịt đi trên hành lang, Tả Khâu luôn đối xử rất tốt với cậu, cậu cũng có chút quá phụ thuộc vào Tả Khâu. Thế cho nên bây giờ khi ở một mình, Diệp Ngọc Tinh thế mà có chút không biết về sau nên làm gì. Cậu nhớ lại cảnh tượng bất thường mà mình nhìn thấy trong phòng ăn hồi sáng, nỗi bất an cứ giống như tơ nhện mà giăng đầy trong lòng.
“Ngọc Tinh.”
Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, khi nhìn thấy đó là Percy, cậu hoảng sợ quay đầu muốn chạy, nhưng Percy đã kịp thời bắt được cậu và kéo cậu vào đại một căn phòng trống bên cạnh.
Y ấn tay Diệp Ngọc Tinh lên tường:
“Ngọc Tinh, em làm sao vậy? Tại sao hồi sáng lại trốn anh?”
Diệp Ngọc Tinh né tránh ánh mắt của Percy, cậu ấp úng nói:
“Không có gì, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách một chút.”
Percy nhíu mày:
“Giữ khoảng cách gì? Ngọc Tinh, em không thích anh sao?”
Diệp Ngọc Tinh há miệng thở dốc, nói ra một cái cớ:
“Tôi, tôi cảm thấy mình vẫn không thích đàn ông, Percy, chúng ta vẫn là……”
Percy ấn cậu vào tường, sắc mặt trở nên lạnh lùng, khi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đó không cười, đã để lộ ra khí thế sắc bén như dao có thể xẻo thịt người dưới lớp ngụy trang:
“Không thích đàn ông? Không thích tôi?”
Giọng nói trong trẻo dễ nghe của y vào lúc này lại có chút hằn học:
“Không thích tôi mà em cũng có thể cứng với tôi sao?”
Y nắm lấy tay Diệp Ngọc Tinh áp vào mặt mình:
“Em không thích khuôn mặt của tôi nữa à? Chẳng phải em thích khuôn mặt này của tôi nhất sao? Hay là em lại thay lòng đổi dạ rồi. Nói cho tôi biết đi, em thích ai? Tả Khâu? Tần Hạc Minh? Hay Adonis? Bọn họ có đẹp bằng tôi không?”
Trông Percy có vẻ đã hơi mất kiểm soát, do quá kích động mà trên trán cũng đã nổi gân xanh. Diệp Ngọc Tinh sợ hãi rụt cổ lại, cậu chưa từng nhìn thấy Percy hung dữ lại đáng sợ như vậy. Tối hôm đầu tiên, do Diệp Ngọc Tinh không thể nhìn thấy, cho nên vừa hay cậu cũng đã bỏ lỡ bộ dáng hung dữ lại áp bức của Percy lúc ấy.
Yết hầu của Percy hơi nhúc nhích, dường như y cũng nhận ra mình có phần không ổn, y chống tay lên trán, lùi về phía sau mấy bước, lại đau đớn rên rỉ một tiếng.
Diệp Ngọc Tinh lo lắng tiến lên, duỗi tay muốn nắm lấy tay Percy:
“Percy, anh không sao chứ?”
Nhưng giây tiếp theo, động tác của cậu liền dừng ở giữa không trung.
Percy để lộ khuôn mặt bị đôi tay che khuất với cậu, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ đó, nhưng điểm khác biệt là lúc này đôi mắt của Percy tỏa ra ánh sáng vàng như dung nham nóng chảy, một vết nứt màu vàng kéo dài từ đuôi mắt đến huyệt Thái Dương của y, nó trông giống như đôi cánh đang dang rộng của một con chim phượng hoàng vậy.
Đôi môi đỏ mọng mím thành một sợi chỉ ở trên làn da trắng như tuyết trông đỏ như màu máu, mái tóc buông xõa trước ngực y lập tức dài ra đến eo, mái tóc dài màu rượu đỏ đó khi bị gió thổi bay phấp phới đã phát ra một chút ánh sáng vàng.
—— Tóm lại, đây tuyệt đối không phải là một gương mặt có thể xuất hiện trên người của một nhân loại.
Diệp Ngọc Tinh nhìn mọi thứ xảy ra trước mặt, da đầu tê rần, cả người rét run, cậu trợn to mắt nuốt một ngụm nước miếng, tiếng nói như bị một luồng khí nào đó chặn lại, đè nén trong cổ họng không phát ra được. Dường như Percy vẫn chưa nhận ra sự thay đổi của mình, y nhìn biểu cảm lạ lùng của Diệp Ngọc Tinh, cảm thấy kỳ quái hỏi:
“Ngọc Tinh, sao vậy?”
Đây là một ngôn ngữ mà Diệp Ngọc Tinh chưa từng nghe thấy trước đây, nó giống như thanh âm đến từ thời viễn cổ, nhưng lại được não của Diệp Ngọc Tinh tự động dịch thành nghĩa mà bản thân cậu có thể hiểu. Percy sững người một lúc sau khi nói ra câu đó, rồi cúi đầu nhìn mái tóc dài đến thắt lưng của mình.
Diệp Ngọc Tinh thoáng chốc bùng nổ sức mạnh và tốc độ, nhân lúc Percy cúi đầu, cậu xoay người đẩy cửa phòng lao ra ngoài. Dù đã chạy được đoạn khá xa, Diệp Ngọc Tinh vẫn có thể nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của Percy:
“Tả Khâu!!! Ta muốn giết mi!”
____ ____ ____
Ban tổ chức trò chơi hữu nghị cung cấp manh mối:
[Hộp đen]: Giết hắn! Giết hắn!!! A ha ha ha ha!!!!
- Hết chương 41-