• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ngọc Tinh khẩn cấp chưa trị vết thương cho Tần Hạc Minh, không biết tại sao mà vết thương này lại không có dấu hiệu lành lại dưới khả năng tự lành mạnh mẽ của anh. Lúc này Tần Hạc Minh giống như con người vậy, anh rơi vào tình trạng yếu ớt sau khi bị dao đâm. Anh quay đầu nhìn Diệp Ngọc Tinh, im lặng lạ thường, không biết đang suy nghĩ gì nữa.

Diệp Ngọc Tinh thật cẩn thận nhìn anh một cái, do dự nói:

“Tần Hạc Minh…… Tại sao anh lại để tôi uống máu của mình vậy?”

Tần Hạc Minh nhìn cậu một lát, hạ giọng nói:

“Có lợi cho cơ thể của em.”

Diệp Ngọc Tinh nghĩ đến lời nói của Maggie, trong lòng khẽ động:

“Vậy thì Tần Hạc Minh, người chết có thể sống lại không?”

Tần Hạc Minh lắc đầu:

“Khi một người chết đi, linh hồn sẽ nhanh chóng biến mất trong cơ thể, không thể sống lại được.”

Quả nhiên là như vậy, Maggie đang nói dối mình. Diệp Ngọc Tinh cúi đầu nhìn ngón tay dính máu của mình, suy nghĩ trong lòng một lúc: Maggie trông có vẻ ngây thơ đáng yêu và những ác ma như hổ rình mồi với mình, đến tột cùng bên nào đáng tin hơn, bên nào sẽ không làm hại mình đây.

Cậu nghĩ đến Percy dịu dàng xinh đẹp, nghĩ đến Lâm Chỉ, người đã nói rằng sẽ không bao giờ làm hại mình, rồi lại nghĩ đến Eugene đút máu cho mình uống……

Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu:

“Tần Hạc Minh, anh sẽ làm hại tôi sao?”

Tần Hạc Minh nhìn cậu một lúc, hơi rũ lông mi xuống:



“Anh không biết, nhưng anh không muốn làm hại em.”

Diệp Ngọc Tinh suy nghĩ một chút:

“Tần Hạc Minh, anh nói đúng, tôi quá ngốc, cho nên cứ luôn bị bắt nạt. Thế nhưng, anh cũng sẽ bảo vệ tôi, đúng không? Chúng ta hãy ra ngoài cùng nhau.”

Tần Hạc Minh nhìn cậu thật lâu:

“Em nghĩ kỹ rồi sao? Em muốn ở bên ác ma, cho dù bọn anh chỉ mang đến bất hạnh cho em sao. Chỉ có giết bọn anh, em mới có thể trở lại cuộc sống bình thường được.”

Anh cười tự giễu:

“Hay là, em đã thích ai đó nhất rồi? Percy sao?”

Anh cụp mắt:

“Em cũng có thể chỉ chọn mình Percy, hãy giết bọn anh, để Percy mang em đi ra ngoài.”

Diệp Ngọc Tinh nhìn sắc mặt xám như tro tàn của Tần Hạc Minh, trái tim như bị vật nhọn cứa nhẹ vào, cậu vươn tay nắm lấy tay anh:

“Tại sao lại không nói hãy chọn anh?”

Tần Hạc Minh ngước mắt, trái lại còn cười, sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều:

“Bởi vì anh biết mình mãi mãi cũng không phải là lựa chọn đầu tiên của em.”

Anh duỗi tay xoa đầu Diệp Ngọc Tinh, giọng nói nhẹ nhàng biến mất bên miệng:

“Diệp Ngọc Tinh, anh đối xử với em quá tệ rồi.”

Đến thời điểm này rồi, lòng Diệp Ngọc Tinh cũng bình tĩnh lại, cậu cầm tay Tần Hạc Minh:

“Ác ma và con người, tại sao chúng ta không thể cùng tồn tại chứ? Tần Hạc Minh, các anh không phải người xấu.”

Cậu do dự một chút nhưng vẫn nhỏ giọng nói:

“Anh đối xử với tôi không tệ.”

Tần Hạc Minh cười:

“Anh biết rồi.”

Anh tháo chiếc khuyên tai màu tím luôn đeo trên tai xuống đặt vào tay cậu:



“Em đi tìm người khác trước đi, nhớ phải làm cho họ nhớ ra mình là ai. Đợi vết thương của anh lành rồi, anh sẽ tìm được em.”

Ngón tay anh khẽ run lên trong lòng bàn tay cậu:

“Hôn anh một cái rồi hãy đi…… Được không?”

Diệp Ngọc Tinh hơi ngước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu như dòng sông không đáy của Tần Hạc Minh, cậu nghĩ trong lòng: Tần Hạc Minh thật sự rất kỳ lạ, nhìn qua hệt như kẻ xấu xa nhất, nhưng trái lại thì lại là người có vẻ tốt bụng nhất.

Có một câu mãi mà cậu vẫn không hỏi ra khỏi miệng: Ban đầu, anh cố ý dẫn sai đường cho em, có phải là anh đang muốn nhắc cho em biết rằng, thật ra em mới là dị tộc không.

Có lẽ sự tốt bụng luôn hiện diện trên người Tần Hạc Minh nhưng chính bản thân anh lại không nhận ra điều đó. Diệp Ngọc Tinh dựa lại gần, nhắm mắt đưa môi chạm nhẹ vào đôi môi thoang thoảng mùi máu của anh, lúc rời khỏi, cậu đã nhẹ giọng nói:

“Em phải đi rồi.”



Khi Diệp Ngọc Tinh nằm trên nền tuyết với cái đầu choáng váng, cậu mới muộn màng nhận ra trước đó mình đã quên bảo Maggie hủy âm thanh thông báo trò chơi. Cậu run rẩy từ trên mặt đất đứng dậy, miệng thở ra hơi thở trắng xóa, mũi tê cóng vì lạnh:

“…… Đây là giấc mơ của ai vậy?”

Trước mặt là khung cảnh trắng xóa nhìn không thấy cuối, Diệp Ngọc Tinh dụi dụi đôi mắt bị từng mảng trắng xung quanh làm cho nhức nhối, sau đó mới kéo quần, giẫm lên nền tuyết chân cao chân thấp đi về phía trước. Sau khi đi được một đoạn, Diệp Ngọc Tinh loáng thoáng nghe thấy cách đó không xa truyền đến một thanh âm, cậu vội vàng chạy tới gần, thanh âm ở bên tai cũng trở nên rõ ràng hơn:

“Đồ tạp chủng!”

“Đánh chết nó! Đồ tạp chủng!”

……

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, cậu dừng bước nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt. Một vài đứa trẻ loài người đang chọi đá vào một con sói màu bạc, mà mấy đứa trẻ này còn đang thốt ra những từ ngữ độc địa và cười lớn khi nhìn thấy con sói đó bị chọi trúng.

Dường như là vì nghe thấy tiếng động khi chạy của Diệp Ngọc Tinh, mấy đứa trẻ quay đầu lại, để Diệp Ngọc Tinh nhìn thấy rõ gò má của chúng.

—— đôi mắt đỏ như máu và làn da trắng bệch, răng nanh sắc nhọn nhô ra từ bên miệng, ánh mắt hung ác đầy tia máu.

Diệp Ngọc Tinh vô thức lùi lại vài bước, muộn màng nhận ra rằng: Đây là giấc mơ của ác ma thì làm sao lại có trẻ con loài người được.

Nhìn đám trẻ với sắc mặt xấu xí đang đến gần mình, cậu vội xoay người chạy thật nhanh. Nhưng cho dù là môi trường đầy tuyết hay thể chất không tốt của Diệp Ngọc Tinh, đều khiến khoảng cách giữa cậu và đám trẻ này càng lúc càng ngắn lại.

Đám trẻ con, hoặc là nói đám ác ma đã hét lên đầy hưng phấn:

“Con người! Con người! Đồ ăn!”



Diệp Ngọc Tinh chạy điên cuồng một đường, chạy nhanh đến nỗi nghe được tiếng gió bên tai, tim đập dữ dội như muốn nhảy ra khỏi miệng, khi không khí lạnh được hít vào thở ra, nó lại mang theo mùi rỉ sắt từ cổ họng ra ngoài. Vào thời điểm Diệp Ngọc Tinh cảm thấy mình chết chắc rồi, cậu đã bị một lực lượng giữ chặt, chờ đến khi Diệp Ngọc Tinh phản ứng lại thì cậu đã ngồi trên lưng con sói mà mình nhìn thấy trước đó.

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, rồi vươn tay nắm lấy lớp lông sói dày, chần chờ hỏi:

“Lâm Chỉ?”

Con sói dưới người không nói gì, vẫn chạy như điên và dần dần bỏ lại đám ác ma ở sau lưng. Một lát sau, con sói này mới mang theo Diệp Ngọc Tinh đi đến một hang động trên nền tuyết, nó khom người để Diệp Ngọc Tinh đi xuống, sau đó bước ra vài bước rũ bỏ lớp tuyết trên người, rồi mài móng mình lên mặt đất.

Diệp Ngọc Tinh ngồi dưới đất liếc mắt đánh giá con sói bạc trước mặt, nó thật sự rất giống Lâm Chỉ, nhưng điểm khác biệt là đôi mắt của con sói này có màu lam như nước, chứ không phải màu đỏ như máu mà Diệp Ngọc Tinh đã thấy trước đó.

Diệp Ngọc Tinh có hơi do dự:

“Này!”

Sói bạc ngẩng đầu, nhìn Diệp Ngọc Tinh một hồi, sau đó đi đến gần ngoan ngoãn dụi dụi vào tay Diệp Ngọc Tinh. Nó nằm sấp xuống, dựa sát vào cậu rồi nhắm hai mắt lại. Diệp Ngọc Tinh đợi một lúc mới phát hiện nó ngủ rồi.

Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:

“?”

Cái này cũng quá kỳ lạ rồi đó, sao Lâm Chỉ không nói lời nào hết vậy. Cậu nghĩ đến kết quả tệ nhất có thể xảy ra: Chắc Lâm Chỉ sẽ không thật sự biến thành sói đâu ha?

Diệp Ngọc Tinh lo lắng chờ đợi một lúc, thậm chí trên người còn toát ra một lớp mồ hôi nóng, sau đó cậu muộn màng nhận ra lớp lông trên người Lâm Chỉ thật sự rất ấm, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Đầu cậu hơi gật xuống một cái rồi lại bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện con sói nằm bên cạnh mình đã biến thành Lâm Chỉ.

Cảm ơn trời đất, Lâm Chỉ vẫn còn giống con người.

- Hết chương 67-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK