“Moo, Moore?”
Moore cau mày nhìn cậu:
“Em đã đi đâu?”
Hắn cúi đầu ngửi mùi trên người Diệp Ngọc Tinh, sắc mặt khó coi:
“Em lại đi lêu lổng với người khác à?”
Moore tức giận đến mức sắc mặt cũng có chút vặn vẹo, hắn khiêng Diệp Ngọc Tinh lên vai, đét mông cậu vài cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Quỷ phóng đãng! Quỷ phóng đãng!”
Diệp Ngọc Tinh kêu "a a" hai tiếng, cậu đá chân, đánh vào lưng Moore:
“Sao anh lại đánh tôi chứ!”
Cậu trở tay kéo tóc Moore:
“Bỏ tôi xuống! Bụng tôi đau quá!”
Moore bị cậu kéo hơi ngửa ra sau, mí mắt hắn giật giật, đặt Diệp Ngọc Tinh xuống đất:
“Chẳng phải em vừa đi lêu lổng với người khác sao? Em là đồ nói dối!”
Diệp Ngọc Tinh ậm ừ một lúc, nói nhỏ:
“Không có mà.”
Cậu duỗi thẳng eo, nghiêm trang nói:
“Moore, tôi không phải đồ nói dối, mà là anh đang ở trong giấc mơ của chính mình, chúng ta mau cùng nhau ra ngoài đi?”
Moore mặt không cảm xúc nhìn cậu trong chốc lát:
“Em nói tôi ở trong mơ thì tôi ở trong mơ chắc?”
Diệp Ngọc Tinh: “?”
Diệp Ngọc Tinh không dự đoán được sẽ là câu trả lời này, cậu há miệng thở dốc, nói:
“Nhưng bọn mình thật sự đang ở trong mơ mà! Anh không cảm thấy có gì đó không ổn sao?”
Moore nhìn cậu:
“Không ổn chỗ nào? Không ổn nhất là em đấy, em nói đi, trước đó em đã chạy đi đâu?”
Diệp Ngọc Tinh tức đến mức mặt đỏ bừng:
“Tôi không ổn chỗ nào chứ?”
Cậu kéo tay Moore đi về phía ranh giới của giấc mơ:
“Anh đi lại đây cho tôi.”
Nhưng kỳ lạ thay, ranh giới giấc mơ biến mất rồi.
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút, cậu quay đầu nhìn Moore:
“Sao lại như vậy?”
Ngay sau đó, cậu buông tay Moore ra, lúc này thì cậu đã sờ trúng ranh giới giấc mơ, nhưng may mà đã được Moore kéo tay lại kịp chứ không thì lại trở về giấc mơ trước đó rồi.
Diệp Ngọc Tinh nhìn Moore, nghĩ đến một đáp án có khả năng. Chắc không phải do Moore không tin mình đang ở trong mơ, cho nên mới không thể chạm vào ranh giới giấc mơ đâu ha?
Cậu cau mày nhìn Moore suy nghĩ một lúc, dựa theo cách suy nghĩ tự đánh thức mình của Eugene, hướng dẫn từng bước:
“Moore, anh nghĩ xem, tôi là con người nhưng lại xuất hiện đây, chẳng phải cái này rất không ổn sao?”
Moore nhếch khóe miệng:
“Sao, giờ em thừa nhận mình là con người rồi à? Chẳng phải em là succubus sao?”
Diệp Ngọc Tinh hơi khựng lại:
“……” Cậu đã quên việc mình nói dối rồi.
Diệp Ngọc Tinh giãy giụa trong lòng một chút, cảm thấy cho dù bại lộ thân phận con người, mình cũng sẽ không bị Moore ăn thịt, vì vậy liền nhỏ giọng nói:
“Kỳ thật, tôi là con người.”
Moore mặt không cảm xúc:
“Ồ.”
Diệp Ngọc Tinh:
“Cho nên, cái này không phải rất kỳ quái sao? Nếu tôi không phải succubus mà là con người, thì tại sao con người có thể xuất hiện ở đây được?”
Moore nhìn chằm chằm cậu một hồi:
“Em nghĩ anh là một tên ngốc à? Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết ngay em là con người.”
Diệp Ngọc Tinh há to miệng:
“Vậy mà anh còn lừa tôi lên giường?”
Cậu cảm thấy mình đã bị lừa gạt, tức muốn hộc máu muốn kéo tóc Moore, nhưng Moore đã ngửa đầu tránh thoát.
Moore nói một cách hợp lý:
“Ai bảo em nói dối chi.”
Hắn bế Diệp Ngọc Tinh lên, ôm vào trong lòng:
“Được rồi, đừng quậy nữa, đi về thôi.”
Diệp Ngọc Tinh nắm lỗ tai Moore:
“Không được! Không được! Anh mau tỉnh lại đi!”
Moore đáp lại cậu cho có lệ:
“Ừ, ừ. Tỉnh rồi.”
Diệp Ngọc Tinh sắp bị Moore làm cho tức chết rồi:
“Tên ngốc to con!”
Moore hừ lạnh một tiếng:
“Anh là tên ngốc to con thì em lại là gì? Em cũng đâu có thông minh hơn gì anh.”
____ ____ ____
Moore: Ngồi hóng vợ ngày đầu tiên, không hóng được.
Moore: Ngồi hóng vợ ngày thứ hai, không hóng được.
……
Moore: Ngồi hóng vợ ngày thứ N, hóng được rồi!
Moore: Em ấy lại đi lêu lổng với mấy tên chó nào đó rồi à???
- Hết chương 78-