“Sao lại giống lâu đài của Percy quá vậy.”
Ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy tiếng mở cửa, cậu vùi mình xuống nệm, trùm chăn kín người, lặng lẽ quan sát người vào từ khe hở của chăn.
“Ý?”
Sau khi cửa được mở ra, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, như thể không ai từ ngoài phòng đi vào vậy, ngay tại lúc Diệp Ngọc Tinh đang do dự có nên ra khỏi chăn hay không, cậu liền nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Ôi chao, đây là cục cưng bé nhỏ từ đâu chạy ra đây?”
Chăn trên người Diệp Ngọc Tinh bị kéo ra, cậu bị nắm cổ áo xách ra ngoài, đồng thời, điều này cũng để cậu nhìn thấy rõ dung mạo của người trước mặt.
—— là Adonis với nụ cười duyên trên khuôn mặt.
Adonis dùng đôi mắt xanh nhìn Diệp Ngọc Tinh đang có vẻ căng thẳng một hồi:
“Tiểu Tinh Tinh, anh tìm em khó ghê luôn ấy.”
Diệp Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy xưng hô quen thuộc:
“Adonis, anh vẫn nhớ rõ tôi sao?”
Adonis không trả lời, y duỗi tay bế Diệp Ngọc Tinh lên khỏi giường, rồi kéo chăn bọc cậu lại:
“Giờ đừng nói chuyện.”
Ngay sau đó, Diệp Ngọc Tinh nghe thấy một giọng nói truyền đến từ cửa:
“Adonis, cậu ở phòng tôi làm gì?”
Diệp Ngọc Tinh kích động mà nhúc nhích đầu khi nghe thấy giọng nói mềm mại quen thuộc, nhưng vì bị Adonis bóp nhẹ vào mông để uy hiếp nên mới không chui ra khỏi chăn chào hỏi, cậu nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Adonis:
“Không có gì, bạn nhỏ của tôi lẻn ra ngoài thôi.”
Diệp Ngọc Tinh cách tấm chăn nghe thấy giọng điệu chán ghét của đối phương:
“Đừng đem mấy thứ không sạch sẽ đến chỗ của tôi.”
Diệp Ngọc Tinh sững người một lúc khi nghe thấy vậy, nhưng Adonis không cho cậu cơ hội lên tiếng:
“Tôi biết rồi, nhưng đây cũng không phải là thứ gì không sạch sẽ. Cậu biết đấy, tôi không có sở thích nuôi bạn tình.”
Y ôm cậu bước về phía cửa, khi sắp đi ra ngoài, Diệp Ngọc Tinh đã lặng lẽ kéo ra một khe hở và trông thấy sắc mặt đen thùi của bé Percy.
Sau khi đi ra khỏi tầm mắt của Percy rồi, Diệp Ngọc Tinh vẫn còn sốc trước thái độ tồi tệ khác biệt một trời một vực với trước đây của bé Percy, bất giác nghĩ đến một vấn đề, cậu thò đầu ra hỏi Adonis:
“Sao…… Sao anh lại ở cùng với Percy vậy? Đây rốt cuộc là giấc mơ của ai.”
Adonis nói:
“Là của Percy.”
Y nhìn thoáng qua Diệp Ngọc Tinh đang mất hồn mất vía, cười khẽ một tiếng:
“Sao vậy? Em coi Percy là trẻ con à? Trước đây Percy mắc bệnh chậm tăng trưởng, Percy trong bộ dạng này vậy thôi, chứ thực ra đã khoảng 300 tuổi rồi.”
Diệp Ngọc Tinh vô cùng sốc, cậu luôn nghĩ rằng với bộ dạng này thì Percy còn chưa được mười tuổi nữa đấy, cậu lẩm bẩm:
“Tại sao lại như vậy……”
Một lát sau, cậu lại nghĩ đến một vấn đề khác:
“Mà sao anh lại ở chỗ của Percy vậy?”
“Thật ra, anh đã tìm thấy em trong một vài giấc mơ.”
Không biết Adonis nghĩ đến điều gì mà cười như không cười:
“Mà em cũng nhẫn tâm thật đấy, Eugene bị em bỏ lại ở vực Parola, cơ thể đã thối rữa một nửa rồi.”
Diệp Ngọc Tinh sửng sốt một chút:
“Gì cơ?”
Adonis lộ ra vẻ hơi kinh ngạc:
“Em không biết sao?”
Y hơi nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười mang hàm ý sâu xa:
“Vậy thì Eugene lại càng đáng thương.”
Diệp Ngọc Tinh lo lắng nắm lấy cánh tay Adonis:
“Eugene bị sao vậy? Lúc tôi rời đi anh ấy vẫn ổn mà.”
Adonis liếc nhìn Diệp Ngọc Tinh, thản nhiên nói:
“Đừng lo cho cậu ta làm gì, dù sao cũng sẽ không chết được.”
Y dừng lại trước một căn phòng, thò tay qua tường, đưa Diệp Ngọc Tinh vào trong.
Diệp Ngọc Tinh bị âm báo trò chơi đột ngột vang lên làm cho giật mình, theo bản năng che đầu lại.
—— đây là ranh giới của giấc mơ.
Adonis tâm trạng vui vẻ, ôm Diệp Ngọc Tinh đi từng bước trên cầu thang:
“Tiểu Tinh Tinh, anh kiến tạo bầu trời cho em này.”
Diệp Ngọc Tinh nghe vậy có chút mờ mịt, cậu hơi quay đầu lại, nhìn phong cảnh xung quanh, sau đó nắm chặt cánh tay của Adonis.
Chiếc thang dài treo lở lửng giữa không trung dường như không có điểm bắt đầu và kết thúc trải dài lên trên, ngoại trừ những bậc thang nhỏ hẹp dưới chân thì chính là không khí. Diệp Ngọc Tinh nhìn khoảng không và kiến trúc đã biến thành điểm đen gần như không thể nhìn thấy bên dưới, sắc mặt trắng bệch, ngón tay nắm cánh tay Adonis khẽ run.
Đây thật sự là quá cao.
Adonis nghiêng đầu hôn cậu, Diệp Ngọc Tinh sợ ngã nên ôm đã chặt Adonis, thậm chí còn không dám trốn, bị Adonis cắn đầu lưỡi phát ra vài tiếng thút thít đáng thương.
Adonis ngân nga vài âm điệu mà đó giờ Diệp Ngọc Tinh chưa từng nghe thấy, không nhanh không chậm đi lên, mãi đến khi lưng áo Diệp Ngọc Tinh đã ướt đẫm mồ hôi, thì cuối cùng cũng đã đến "bầu trời" mà Adonis nói —— một lầu gác nằm lơ lửng trong không trung.
- Hết chương 74-