Tòa nhà hành chính.
Trong văn phòng Từ Bân.
Hắn đang tiến hành phỏng vấn, có một vị đến đây ứng tuyển vào vị trí chủ nhiệm văn phòng giáo dục.
Người này tên là Tề Xuân Sinh, là cựu chủ nhiệm phòng giáo vu của Tây Nguyên Vụ Thành, về sau bơi vì phát sinh mâu thuẫn với trường học, nên bị ép tạm rời vị trí công tác.
Nghe nói Tề Xuân Sinh có năng lực quản lý rất mạnh.
Đại Học Tây Nguyên Vụ Thành cũng là một ngôi trường đại học dân lập, mà Tề Xuân Vinh có thể vượt qua quan hệ lên làm chủ nhiệm ở đó, có thể nói năng lực không thể chối cãi.
Tề Xuân Sinh sau khi biết được đại học Văn Lý tuyển dụng chủ nhiệm phòng giáo vụ, liền nộp đơn ứng tuyển.
Hôm nay nhận được thông báo, mời hắn đến phỏng vấn.
"Thật sự không thể tưởng tượng được, lãnh đạo đại học Văn Lý lại trẻ tuổi như vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao a."
Tề Xuân Sinh sau khi nhìn thấy chủ nhiệm hành chính Từ Bân, hơi có chút ngoài ý muốn.
"Quá khen, ngươi trước nhận chức chủ nhiệm phòng giáo dục ở Đại Học Tây Nguyên đúng không?" Từ Bân vẻ mặt chăm chú hỏi.
Trên thực tế, tướng mạo Từ Bân hơi thành thục một chút, thoạt nhìn không giống người mười tám tuổi, liếc mắt nhìn qua, còn tưởng rằng hai sáu hai bảy tuổi đấy.
Khả năng cao là chuyện này có liên quan đến chứng nghiện hack của Từ Bân.
Tề Xuân Sinh nói trẻ tuổi, có lẽ cung cho rằng Từ Bân hai sáu hai bảy tuổi đi, dù sao năm nay hắn cũng năm mươi mốt rồi, tiểu tử kém hơn hai mươi tuổi, cũng coi như là trẻ tuổi.
"Đúng, ta tại đại học Tây Nguyên Vụ Thành vinh dự nhận chức chủ nghiệm phóng giáo vụ."
Tề Xuân Sinh gật đầu nói.
"Vậy ngươi vì sao tạm thời rời vị trí công tác?" Từ Bân lại tiếp tục hỏi.
"Đại học dân lập mà, kỳ thật cũng chỉ là một xí nghiêp tư nhân, ta lúc trước có quan hệ rất tốt với chủ tịch hiệu trưởng, nhưng bởi vì thân thể hắn đổ bệnh, không thể chủ trì công tác của trường học nữa, vì vậy đem toàn bộ công ty cùng sự nghiệp giao lại cho con hắn, cùng là hiệu trưởng mới sau này."
Tề Xuân Sinh lắc đầu thở dài, tiếp tục nói: "Về sau bởi vì lý niệm của ta không hợp với hiệu trưởng mới, nên...Ta tạm thời rời vị trí công tác."
Từ Bân sau khi nghe xong, tổng kết tin tức đầu tiên chính là, Tề Xuân Sinh không hợp với người trẻ tuổi.
"Vậy lý niệm dạy học của ngươi là gì?"
Đột nhiên, cửa phòng làm việc mở ra, một giọng nói vang lên.
Ngay sau đó là thân ảnh Đinh Dược xuât hiện, đi theo sau hắn là Hoàng Hữu Kiệt, tiến vào văn phòng Từ Bân.
Tề Xuân Sinh nghe vậy, quay đầu lại nhìn, nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Đinh Dược.
Lại là hai người trẻ tuổi.
Nghe nói hiệu trưởng Văn Lý là một vị thanh niên trẻ tuổi, đoán chừng là công tư ca thừa kế của gia đình?
Có tiền làm gì không được, hà cớ gì đi mở đại học?
Bây giờ đại học dân lập càng không chú trọng vào việc dạy học, chỉ biết điên cuồng kiếm tiền từ học sinh.
Tề Xuân Sinh nếu như không phải vì nguyên nhân kinh tế trong gia đình, chắc chắn sẽ không đến đại học Văn Lý nhận lời làm chủ nhiệm phòng giáo vụ.
"Vị này là Đinh hiệu trưởng, của đại học Văn Lý chúng ta."
Từ Bân đơn giản giới thiệu cho Tề Xuân Sinh một chút.
"Đinh hiệu trưởng, ngươi mạnh khỏe, ngươi manh khỏe."
Tề Xuân Sinh rất giả tạo đứng dậy, duỗi hai tay chủ động nắm tay Đinh Dược.
"Ngươi manh khỏe."
Đinh Dược cũng nhìn qua phía Tề Xuân Sinh, cảm giác đầu tiên của hắn về đối phương là, chính là loại người...
Trong lúc Đinh Dược không biết dùng từ gì để hình dung, dù sao nhìn thấy Tề Xuân Sinh, tựa như thấy được chủ nhiệm phòng giáo vụ kiếp trước.
"Đinh hiệu trưởng, ta cho rằng quản lý dạy học trong một ngôi trường đại học, là chuyện vô cùng trọng yếu, đại học dân lập không thể so với đại học dân lập, nhiều người cho rằng, đại học dân lập chỉ cần có tiền là có thể vào, bởi vậy sẽ hình thành một loại tư tưởng dân lập không bằng công lập, dần dần, thành tích sinh viên nhập học sẽ kém, khiến sau này tốt nghiệp không kiếm được việc làm, xong rồi oán trách trường học không tốt, không giúp bọn họ kiếm được việc làm, không có tác dụng, sau này ai còn nhập học? Đến lúc kia, phải dựa vào 'lừa gạt' để kiếm sinh viên nhập học, vì vậy lý niệm của ta là, nếu như muốn làm giáo dục, thì quản lý dạy học là thứ quan trọng nhất."
Tề Xuân Sinh lúc nói chuyện, tay cũng đồng thời làm ra một ít động tác theo thói quen, nhìn qua chính là lão chủ nhiệm lâu năm.
Nhừng lời này chứa đầy cảm xúc mạnh mẽ.
Đinh Được đi tới bên cạnh Từ Bân, nhìn một chút tư liệu của Tề Xuân Sinh, lai lịch tự nhiên không thể chê.
Hơn nữa lý niệm quản lý dạy học của hắn, cũng rất nghiêm chính.
Đinh Dược muốn đem đại học Văn Lý chế tạo thành một ngôi trường đỉnh cấp, thì chú trọng quản lý dạy học, là một việc tất yếu.
Nếu không bồi dưỡng ra nhân tài chuyên nghiệp đứng đầu, thì lấy ai mà đi cạnh tranh
Trong đoạn thời gian tới, thứ Đinh Dược quan tâm nhất là tăng lên trình độ dạy học ở đại học Văn Lý, làm cho sinh viên có thể hiểu rõ thứ mình học, về sau tốt nghiệp có thể tìm kiếm một công việc thật tốt, thậm chí trở thành người nổi bật trong lĩnh vực mình làm.
Lúc này có lẽ là năm năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm.
Đinh Dược cũng không thể nói chính xác.
Dù sao Đinh Dược cảm giác chính là gánh nặng đường xa.
Dù sao đại học Văn Lý cũng mới chỉ ở giai đoạn khởi đầu.
"Nói một chút thời điểm ngươi còn làm ở đại học Tây Nguyên Vụ Thành, hiệu trưởng bọn hắn quản lý trường học thế nào?"
Đinh Dược hỏi Tề Xuân Sinh một câu.
Tề Xuân Sinh lắc đầu: "Hiệu trưởng bây giờ của đại học Tây Nguyên, chính là con của hiệu trưởng cũ, hắn coi trường học thuần túy là một nơi để vơ vét của cải, về phương diện sinh hoạt học tập của sinh viên, so với đại học Văn Lý Vụ Thành giống như một nơi trên trời, một nơi dưới đất vậy, mà Đại Học Tây Nguyên là nơi khắc họa chân thật của các đại học dân lập cả nước, ta chân thành hy vọng Đinh hiệu trưởng quản lý đại học này, có thể lấy một thái độ nghiêm túc quản lý trường học, mà không phải vì để kiếm tiền."
"Như vậy a."
Đinh Dược nghe vậy, không khỏi cười cười.
Rất nhiều đại học dân lập coi sinh viên là cừu non để cắt lông, cũng không quan tâm bọn hắn có thể học được thứ gì ở trường ,dẫn đến có nhiều sinh viên sống uổng phí bốn năm thời gian!
Đại học của Đinh Dược hiển nhiên sẽ không đi vào con đường diệt vong như thế.
Cho dù Đinh Dược cũng biết, sinh viên nhập học vào đại học Văn Lý, cũng chỉ vì không còn con đường nào để đi.
Nhưng Đinh Dược vẫn coi trọng vấn đề dạy học.
Cùng với hệ thống, Đinh Dược muốn chế tạo Đại Học Văn Lý thành một ngôi trường danh giáo nhất thế giới.
Vì vậy, có một chủ nhiệm phòng giáo vụ tận tâm như vậy, chính là làm chơi ăn thật.
"Nếu như nhận chức chủ nhiệm của đại học Văn Lý, ta hy vọng ngươi có thể làm đúng như lời mình nói, nghiêm khắc với lời của mình, cùng trường học quản lý dạy học, có thể làm được không?"
Trong lòng Đinh Dược trên cơ bản đã xác định, chủ nhiệm phòng giáo vụ, chính là Tề Xuân Sinh rồi.
Vô luận lai lịch hay thái độ, cũng làm cho Đinh Dược cảm thấy hài lòng, vậy còn có thể nói gì đây?
"Đinh hiệu trưởng...Ý của ngươi là...Ta thông qua phỏng vấn rồi sao?"
Tề Xuân Sinh còn có chút không dám tin, hỏi.
Đinh Dược cười gật đầu:" Không sai, ta rất yêu thích lý niệm chú trọng làm giáo dục của ngươi, về sau ngươi chính là chủ nhiệm văn phòng giáo vụ của đại học Văn Lý chúng ta."
Tề Xuân Sinh lập tức nghiêm túc, gật đầu: "Chỉ cần có Đinh hiệu trưởng sau lưng ủng hộ công tác quản lý, ta nhất định sẽ không để cho hiệu trưởng ngài thất vọng!"